PHIÊN NGOẠI
“Tử Hoàng, đã ba ngày rồi
ngươi không tới thăm ta”. Viêm vịn vai Tử Hoàng, giọng điệu bất mãn. “Bận như vậy
sao? Ngươi là đại tướng quân mà còn bận hơn cả ta nữa”
Tử Hoàng tiện tay kéo Viêm
qua, cũng không vội vã mà tỉ mỉ cắn lấy vành tai hơi ửng đỏ của Viêm, một lúc
sau mới nói. “Không phải, chỉ là gần đây bận xử lý quân vụ nên không đến mà
thôi”
Viêm lắng nghe, bàn tay cũng
không yên phận mà vuốt ve lưng Tử Hoàng, nhẹ nhàng xoa bóp. “Nói xem, có nhớ ta
không?”
“Có, đương nhiên là có”. Tử
Hoàng mỉm cười ôm lấy Viêm, xoay người nắm lấy bàn tay nghịch ngợm kia, đè Viêm
xuống vách hồ, ấn môi xuống, hết sức dịu dàng gặm lấy bờ môi hồng nhuận của
Viêm.
“Tử Hoàng, lần này để ta làm
được không…”. Viêm tách môi ra, hơi thở dốc, đôi mắt bị hun bởi hơi nước nóng,
lộ vẻ cám dỗ và van xin.
“Ngươi nghĩ có khả năng ư?”. Tử
Hoàng không truy đuổi đôi môi của hắn, nhếch môi mỉm cười, không muốn nhượng bộ.
“Không công bằng. Ngươi ôm ta
nhiều lần như vậy nhưng ta chỉ mới ôm ngươi được một lần”. Viêm nhìn Tử Hoàng, vẻ
mặt tươi cười như trẻ con nhưng hết sức kiên quyết.
Tử Hoàng thấy thế nhưng cũng
phớt lờ, chỉ hôn lên mạch máu hơi nhảy lên của Viêm, nhẹ nhàng cắn vào khiến
Viêm thở dốc liên tục. Tử Hoàng không khỏi cười thầm, trong lòng đắc ý. Muốn ôm
ta ư, ngươi còn non lắm.
Bị chấn động bởi nụ cười như
có như không của Tử Hoàng, Viêm cau lại đôi mày rậm, khẽ mỉm cười, thừa dịp Tử
Hoàng không chú ý mà nhảy lên bờ, cả người trần truồng hướng vào bên trong trong
Sàn các.
Tử Hoàng bị vứt sang một bên,
không biết phải làm sao, cũng không hiểu vì sao Viêm lại giận, chỉ đành phải
vào theo.
Tử Hoàng đẩy cửa buồng trong,
kì quái phát hiện bên trong không có ai. Trong lòng Tử Hoàng không khỏi sốt ruột,
bởi lúc hai người ở bên nhau thì đều bắt mọi người lui ra mười thước, nếu Viêm
xảy ra chuyện thì biết làm sao?
Tử Hoàng vào trong, kiểm tra
bốn phía nhưng không phát hiện điều gì khác thường, giống như Viêm đã tan biến trong
không khí vậy.
Đột nhiên cảm giác phía sau
có một trận gió thổi tới, Tử Hoàng ra tay chống đỡ, thế nhưng chậm một bước mà
ngã xuống tấm thảm Ba Tư trên mặt đất.
Viêm nhìn Tử Hoàng bị mình điểm
huyệt, không khỏi bật cười, một tay vuốt ve gương mặt của Tử Hoàng, tay kia luồn
vào miệng hắn khuấy động, lời lẽ đầy trêu cợt. “Tử Hoàng, bây giờ ngươi phải
làm sao đây?”
Môi Tử Hoàng bị ngón tay Viêm
đè lên, muốn nói chuyện nhưng chỉ có thể phát ra tiếng ô ô, cuối cùng đành phải
bất đắc dĩ nhìn Viêm, trong mắt mang theo một tia bất mãn, không chịu thoả hiệp.
“Tử Hoàng, đừng giận được
không, ta cũng không còn cách nào khác”. Nhìn vẻ mặt thoả hiệp của Tử Hoàng,
Viêm rút ngón tay ra khỏi miệng hắn, kéo theo một sợi nước. Môi Viêm ấn thẳng
xuống, thừa dịp Tử Hoàng chưa phản ứng kịp mà luồn vào, ép môi lưỡi Tử Hoàng phải
dây dưa, ngón tay vuốt dọc theo cơ bắp rắn chắc của Tử Hoàng. Chỉ chốc lát sau,
cả phòng đều đậm mùi tình dục.
Viêm liếm dọc theo sợi nước
tràn ra khỏi miệng Tử Hoàng, khẽ ngậm lấy hầu kết không ngừng chuyển động theo
tiếng thở dốc của hắn, không nhanh không chậm mút vào, khiến Tử Hoàng không khỏi
bật ra tiếng rên rỉ.
“Ưm… Viêm… Mau… mau giải huyệt
cho ta…”. Thanh âm vì tình dục mà khàn khàn, mang theo một tia cấp bách và van nài
khiến Viêm không tự chủ được định vươn tay giải huyệt, thế nhưng lại nghĩ đến
điều gì đó mà ngừng lại.
“Không, giải huyệt xong ngươi
sẽ phản kháng…”. Viêm cười, cúi người ngậm lấy hai khoả hồng anh trước ngực Tử
Hoàng, một tay luồn xuống dưới thân Tử Hoàng mà xoa nắn dục vọng hơi cứng lên của
hắn.
“A”. Tử Hoàng bị kích thích đột
ngột, rên rỉ ra tiếng. “Viêm, mau giải huyệt cho ta, thật khó chịu…”
“Chuyện này…”. Viêm nhìn Tử
Hoàng toàn thân đỏ ửng, vừa không đành lòng vừa sợ Tử Hoàng phản kháng. Viêm liếc
qua màn, đứng dậy xé một mảnh trói chặt tay Tử Hoàng lại rồi mới giải huyệt đạo,
cúi mặt xuống tiếp tục động tác lúc nãy.
Tử Hoàng bất đắc dĩ nhìn người
đang đè lên thân thể mình, trong lòng vô cùng sốt ruột, nếu cứ tiếp tục như vậy
thì mình sẽ bị hắn ăn mất…
“A… ngươi làm gì vậy?”. Lồng
ngực đau điếng khiến Tử Hoàng gầm lên, hơi ngẩng đầu thì thấy trước ngực có dấu
răng thật sâu xen lẫn vết máu, dường như đã bị cắn nát.
“Ai bảo ngươi không chuyên
tâm…”. Viêm thè lưỡi liếm vết máu tràn ra, đau đớn và vui thích dâng lên khiến Tử
Hoàng không tự chủ được cong người, tự đưa ngực mình vào miệng Viêm.
Viêm mỉm cười, động tác trên
tay lúc nhanh lúc chậm, cố gắng không cho Tử Hoàng bắn ra. Lưỡi Viêm dần dần di
chuyển xuống dưới, dừng lại quanh rốn mà không chịu xuống tiếp.
“A… ngươi…”. Tử Hoàng đang định
mở miệng thì bị Viêm hôn lên, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ.
Viêm hôn Tử Hoàng, ngón tay dọc
theo mạch đập mà luồn ra sau, hưng phấn nghĩ rằng mình đã sắp làm được, thế
nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng vải bị xé rách. Viêm không khỏi ngẩng đầu, nhìn
thấy Tử Hoàng lật người lại, một tay nắm chặt cổ tay Viêm, giọng nói tràn đầy
tình dục. “Chơi vui không? Vậy bây giờ đến lượt ta…”. Vừa nói vừa ngậm lấy dục
vọng đứng thẳng của Viêm khiến nó run lên trong miệng mình. Hàm răng Tử Hoàng cắn
vào phân thân nhạy cảm của Viêm khiến nó không ngừng phình lên.
“A… Tử Hoàng… Ngươi…”. Viêm
muốn nói gì đó nhưng lại bị quấn lấy lưỡi, chỉ đành phải rên rỉ ra tiếng. Thân
thể không tự chủ được nâng lên, đầu ngón tay bấu chặt vào cánh tay Tử Hoàng, eo
không ngừng lắc lư muốn được kích thích nhiều hơn.
Tử Hoàng dùng tay xoa nắn dục
vọng gần như muốn bắn vào miệng mình của Viêm, luồn lưỡi ra phía sau, đẩy nước
bọt vào hậu đình của Viêm, càng khiến nơi đó trở nên ướt át.
“A… đủ rồi…”. Trước sau đều bị
tấn công khiến Viêm không nhịn được kêu lên, hai tay nắm lấy đệm giường, toàn
thân ửng hồng.
“Đủ? Sao mà đủ được…”. Tử
Hoàng tà ác bật cười, một tay nắm chặt dục vọng của Viêm, đầu ngón tay kia đâm
vào thân thể Viêm, theo trực giác mà ấn vào nơi nào đó khiến phân thân của Viêm
run lên, muốn bắn ra nhưng không thể…
Kích thích đột ngột khiến
Viêm run rẩy, không nhịn được thở dốc, mặc cho Tử Hoàng đâm vào ba ngón tay…
Bởi vì đã làm trơn trước nên
ngón tay của Tử Hoàng không hề gặp trở ngại, ma sát trong cơ thể Viêm, phát ra
âm thanh mập mờ. Tử Hoàng hôn lên đôi môi đã bị cắn nát của Viêm, tỉ mỉ liếm
láp, mang theo thương tiếc và tình ý.
“Ưm, Tử Hoàng, đừng dày vò ta
nữa…”. Viêm cau lại đôi mày rậm mà van xin, mắt đã tràn ra hơi nước. Những lời
chưa nói hết đã bị ngón tay Tử Hoàng đẩy nhanh tốc độ mà biến thành rên rỉ khó
kiềm nén.
“Sao ta lại có cảm giác như
thể người bị dày vò là ta vậy…”. Tử Hoàng bất đắc dĩ gầm nhẹ, dục vọng dưới
thân đã cứng đến phát đau, toàn thân không ngừng toát ra mồ hôi. “Ta chỉ không
muốn khiến ngươi không thể xuống giường như lần trước…”
“Ngươi… vậy sao ngươi không
chịu để ta làm…”. Viêm uất ức chu môi, khẽ liếm lấy từng giọt mồ hôi trên ngực Tử
Hoàng, bật cười khi thấy hắn không nhịn được hít hà.
“Mơ đi…”. Nhận thấy ngón tay
mình đã thuận lợi di chuyển trong cơ thể Viêm, Tử Hoàng nâng eo Viêm lên, đâm dục
vọng của mình vào, miệng phát ra tiếng thở phào thoả mãn.
Hai chân quấn lên vòng eo rắn
chắc của Tử Hoàng, Viêm miễn cưỡng nằm xuống, miệng phát ra tiếng rên rỉ êm tai
theo chuyển động của Tử Hoàng…
“Tử Hoàng, sao ngươi không chịu
nhường ta một chút…”. Lúc Viêm nói ra lời này thì đã là ba canh giờ sau. Viêm
miễn cưỡng tựa vào vách hồ để Tử Hoàng rửa sạch thân thể. Dấu vết đỏ tím trên
người Viêm chứng tỏ vận động ban nãy của hai người rất kịch liệt.
Tử Hoàng nghe những lời oán
than của Viêm, ngón tay ác ý ấn bên trong cơ thể hắn, thổi khí bên tai hắn. “Lập
lại lần nữa, ta nghe không rõ…”
“Không, không có gì”. Mặt
Viêm lập tức đỏ bừng, hai chân khẩn trương siết chặt, cố gắng bình ổn những ảnh
hưởng bởi động tác của Tử Hoàng, trong mắt lộ ra ủ rũ. “Thắt lưng đau quá, e rằng
sẽ mệt mỏi một lúc lâu”
“Ngươi còn nói nữa”. Tử Hoàng
chất vấn, động tác trên tay cũng rõ rệt hơn nhiều, thậm chí tăng thêm lực đạo
khiến cả người Viêm đều tựa vào mình. “Là ai mỗi lần làm xong đều khiêu khích
khiến cho lâm triều cũng bỏ lỡ?”
“Thế nhưng lần nào ngươi cũng
không từ chối…”. Viêm uỷ khuất chớp mi, lời nói tuy mang vẻ trách móc nhưng lại
đượm tình. “Hơn nữa lúc ta bảo ngừng lại, ngươi có ngừng không?”
“Bảo ngừng lại?”. Tử Hoàng bật
cười, bế Viêm lên bờ lau người. “Bảo ngừng mà còn quấn lấy ta? Là ai vừa khóc vừa
cầu xin, làm ầm lên đòi tiếp tục?”
“Ta…”. Viêm tức giận trừng Tử
Hoàng, cũng không chấp nhận. “Thế nhưng người được lợi là ngươi…”
“Ngươi dám nói mình không có
cảm giác gì không?”. Tử Hoàng ngừng mặc quần áo cho Viêm, uy hiếp nhìn hắn. “Ngươi
nói xem?”
“Hừ”. Viêm cúi đầu, giọng nói
vô cùng uỷ khuất. “Ngươi uy hiếp ta... Ta dù gì cũng là vua, sao ngươi lại đối
với ta như vậy…”
“Ta…”. Tử Hoàng không biết
nói gì hơn, không khỏi vươn tay ôm lấy Viêm, áy náy nói. “Là ta không đúng, ta
không cố ý…”
“Thật sao?”. Viêm vùi mặt vào
lòng Tử Hoàng, vẫn cúi đầu, khoé môi lộ ra nụ cười xảo quyệt. “Vậy lần sau đến
lượt ta có được không?”
“Được…”. Tử Hoàng không nghe
rõ nên vội vàng gật đầu đáp ứng, thế nhưng lúc phản ứng kịp thì không khỏi rống
lên. “Hiên Viên Viêm, ngươi lừa ta”
Viêm bật cười tránh ra, trong
lòng vô cùng đắc ý. “Tử Hoàng, là ngươi nói đó nha, lần sau ngươi phải để ta
ôm. Ngươi là đại trượng phu, không thể thất hứa”
Tử Hoàng căm tức nhìn người
né ra khỏi ngực mình nhưng trong lòng không mấy để ý. Lần sau để ngươi ôm ư?
Không có khả năng!
TOÀN
VĂN HOÀN
Chuc mung ngan lai xong mot bo nua. Cuc nhoc roi, dam bop rot tra ho ngan! Ke tiep ngan se nghi ngoi hay edit bo moi? Chon them vao bo de vuong thu di ngan, ta thich may em be vuong tuyet my nhung cuong thu lam. May em nay bi ap moi kich thich hehe
Trả lờiXóaBộ tiếp theo của Ngân cũng là mỹ thụ, hơn nữa còn là vạn nhân mê ~
XóaNgân đã chọn sẵn một số bộ đế vương thụ rồi, có thời gian nhất định sẽ làm ~
Cám ơn nàng đã dịch a
Trả lờiXóaCảm ơn nàng đã đọc ~
Xóa