Thứ Bảy, 9 tháng 8, 2014

GIANG SƠN 35

CHƯƠNG 35
          Đoàn người nhanh chóng đi tới Tiếu phật tự. Ta nhìn các nhà sư canh giữ ở ngoài chùa, lạnh lùng bật cười, không chút lưu tình vung lên Đoạ Tinh trên tay. Ngay lập tức, vài tia sáng chói loá đồng loạt loé lên, Thương Tuyết, Phong Hằng và Thục Nguyệt, thậm chí ngay cả Khung cũng lấy ra vũ khí. Thương Tuyết che bên cạnh ta, Xích kiếm trong tay toả ra ánh lửa đỏ rực, màu sắc kì dị như máu của ác quỷ. Ta không khỏi cau mày, kiếm của Thương Tuyết đúng là một trong số Ma kiếm – Thị.
          Thấy ánh mắt dò xét của ta, Thương Tuyết quay sang bật cười. “Chúng ta tới cứu người chứ không phải để ngươi ngắm kiếm của ta”
          Đúng vậy, ta không khỏi xấu hổ, chuyển sang tập trung vào việc chiến đấu. Thấy biển người không ngừng lao tới, trong lòng ta không khỏi nóng nảy.
          “Quá nhiều người”. Thương Tuyết hô lên. “Cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp”
          “Đúng vậy, trước hết phải để vài người vào trong”. Phong Hằng cũng la lên. “Nếu không thì đánh tới ngày mai cũng không ra kết quả”
          Các nhà sư này rõ ràng đều là binh sĩ, công lực không tệ, được trải qua huấn luyện, số lượng cũng không dự đoán được. Nếu cứ tiếp tục ở đây chiến đấu, sợ rằng chưa cứu được Viêm thì bọn ta đã mệt chết rồi.
          “Đại tướng quân, các ngươi xông vào trước đi, ở đây giao cho chúng ta là được”. Cực hô lên với ta khiến trong lòng ta giật mình. Không phải không nghĩ tới phương pháp này, nhưng một khi làm vậy e rằng Huyền sẽ tổn thất nặng nề.
          “Đành phải vậy thôi”. Giọng Thương Tuyết vang lên bên tai, bình tĩnh và nghiêm túc, chứng tỏ rằng đây là biện pháp duy nhất khả thi. “Đừng do dự, ngươi có muốn cứu Hiên Viên Viêm không?”
          “Được rồi, Phong Hằng, Thục Nguyệt, các ngươi dẫn theo Khung vào trong với ta và Thương Tuyết, những người khác ở đây yểm trợ, nếu có cơ hội thì xông vào”. Lúc nói chuyện, ta sử dụng toàn lực đem kiếm khí đánh bại người bên cạnh, trong nháy mắt nhảy lên, hướng ra phía sau tượng phật. Thương Tuyết theo sát ta, chặn lại công kích giúp ta. Phong Hằng cũng che cho Khung mà nhảy lên, sau khi đáp xuống đất thì bước tới cạnh ta. Thế nhưng Thục Nguyệt bị mấy nhà sư vây ở trung tâm, không có cách nào phá vòng vây. Ta đang định đến giúp thì thấy Cực chạy tới mở đường máu. Thục Nguyệt tận dụng thời cơ, không hề ham chiến mà nhảy đến trước mặt ta, nói rằng. “Đi thôi”
          Khiến người ta bất ngờ chính là ám thất phía sau tượng phật không có một gã thủ vệ, căn phòng quanh co mà vắng vẻ khiến người ta cảm thấy áp bách. Cảm giác hoang vắng tràn ra trong lòng mọi người, ai nấy càng khẩn trương và cẩn thận hơn cả lúc giết địch bên ngoài.
          Dọc theo con đường quanh co, đưa Khung và Thục Nguyệt bảo vệ ở giữa, ta, Phong Hằng và Thương Tuyết phòng thủ xung quanh, tạo thành trận địa mà đi.
          “Không đúng, chúng ta đã đi qua nơi này rất nhiều lần rồi”. Giọng Thương Tuyết đột nhiên vang lên, khiến từng đợt tiếng vọng dội lại.
          “Hình như chúng ta lạc đường”. Phong Hằng cau mày nói. “Rõ ràng ám thất này có một mê trận, mà đây chính là trung tâm của mê trận”
          Nhìn các con đường hầu như giống hệt nhau, ta không nói gì mà rơi vào trầm tư. Đây không phải mê trận thông thường, trong trận có chứa bát quái và kinh phật, mỗi đường có thể là sinh lộ mà cũng có thể là tử lộ, một khi đi nhầm thì vạn kiếp bất phục…
          Một tia sáng xanh cực mỏng thu hút tầm mắt của ta, chỉ thấy Khung dùng mảnh ngọc của hắn chém lên bảo kiếm của Phong Hằng, tạo ra một tia lửa không lớn nhưng đủ đốt lên ngọn nên trên tay. Hắn đặt ngọn nến vào giá, ngón tay chỉ vào tường.
          “Khổ hải vô biên, quay đầu là bờ…”. Thương Tuyết đọc lên mấy chữ trên tường, bật cười. “Nếu bảo chúng ta quay đầu lại thì chúng ta hãy quay lại đi”
          Một vài ý nghĩ loé lên trong đầu ta như xẹt điện. Căn phòng này có ba mặt, mỗi mặt có chín cửa, mỗi cửa có mười tám lối đi, mỗi lối đi lại có hai mươi bảy biến. Chúng ta đi lâu như vậy nhưng lần nào cũng về đúng chỗ này, chỉ có một khả năng – trong chín cửa mười tám ngả này, mỗi con đường đều là tử lộ. Sinh lộ ở đâu ư? Ta nhìn bức tường, không khỏi bật cười…
          Roi dài xanh biếc chém thẳng vào tường, thế nhưng bất ngờ phát hiện bức tường không những không nhúc nhích mà còn truyền đến tiếng vọng nặng nề. Rõ ràng là tường rỗng nhưng dưới công kích nặng như vậy của Thục Nguyệt mà vẫn không suy suyển.
          Thục Nguyệt chuyển roi sang tay bên kia, nói. “Tường trống nhưng rất chắc, khó mà đánh vỡ, nhất định có cơ quan”
          Vì vậy năm người tách ra tìm kiếm khắp nơi trong phòng. Căn phòng trống trơn chẳng có gì, chỉ có bức tường này và một giá cắm nến. Ưm, chờ đã, giá cắm nến dùng để làm gì? Ám thất này có phật đăng không tàn, cơ bản không cần giá cắm nến…
          Ta đang định hành động thì thấy Phong Hằng đi tới giá cắm nến, nhẹ nhàng xoay sang hai bên nhưng không có tác dụng. Trong lòng ta không khỏi nghi hoặc, thế thì cơ quan này ở đâu?
          Đang lúc mọi người nghi hoặc thì Khung đột nhiên hướng tới giá cắm nến, dùng lực rút ra khỏi tường. Theo sau đó là tiếng cửa mở, trên tường bất thình lình mở ra một lối vào. Thương Tuyết dẫn đầu bước vào, nhìn quanh một phen rồi nói. “Là cửa ra”
          “Được lắm, các ngươi ra đi, ta bọc hậu”. Ta giữ cánh cửa, nhìn Thục Nguyệt, Phong Hằng và Khung rời khỏi rồi mới đi theo. Tâm trạng khẩn trương rốt cuộc thả lòng xuống một chút. Viêm, ta lập tức sẽ được nhìn thấy ngươi!
          “Không hay rồi, mọi người đi mau, bức tường này sắp sụp”. Tiếng rung chuyển kịch liệt đột nhiên truyền đến, ta vươn tay nắm lấy Khung chạy lên phía trước. Tiếng động ầm ầm vang lên sau lưng, ta xoay người nhìn lại, mặt tường vững chắc đã đổ xuống, bụi bặm bốc lên dày đặc. Ta nghĩ mà sợ, đúng là kế sách độc ác, nếu không cẩn thận thì đã chết dưới bức tường này rồi.
          “Tử Hoàng, không sao chứ?”. Bên tai truyền tới chất giọng quan tâm của Thương Tuyết, ta khẽ lắc đầu, buông tay Khung ra.
          “Mọi người không sao chứ?”. Ta ngẩng đầu nhìn ba người mặt mũi bụi bặm, tiếp tục đi về phía trước. “Cẩn thận một chút, phía trước có thể lại có cơ quan cổ quái”
          “Ừ, tất cả mọi người nhớ cẩn thận, ám thất này quả thật kì dị”. Thương Tuyết nói theo bản năng, dùng thân mình che chở phía sau lưng ta. “Không giống mới xây trong vòng hai năm, cũng không phải loại người như Đông Phương Giác có thể nghĩ ra được”
          “Là…”. Một vài kí ức đột nhiên hiện ra trong đầu, ta thốt lên. “Là chiến thần, tổ tiên của Thương Tuyết… Năm ấy chiến thần chế tạo nơi này ở cửa khẩu để dưỡng thương, có rất nhiều người muốn giết chiến thần đều chôn xác trong ám thất này. Về sau nơi này đều do các tướng quân đóng ở cửa khẩu trông coi, sau khi ta lên làm đại tướng quân mới biết”
          “Ngươi nhớ ra được chuyện này ư?”. Phong Hằng đột nhiên nói. “Vậy ngươi nói cho ta biết, dựa vào trí nhớ hiện tại của ngươi, ngươi có biết nơi này có những cơ quan nào không?”
          “Chuyện này…”. Ta hoang mang cúi đầu, chịu đựng từng cơn đau truyền tới do cố gắng nhớ lại. Bản đồ ám thất không ngừng hiện lên trong đầu ta, ta muốn nắm lấy nó, nhưng lại bất lực khiến nó vuột ra…
          Bất chợt, một cơn đau rất nhỏ từ não phải truyền tới, lại khiến ta tóm được mảng kí ức về ám thất này. Một lúc sau, đầu không còn đau, ta giương mắt nhìn về phía Phong Hằng đang châm cứu cho ta, cười nói. “Ta đã biết cách di chuyển trong ám thất này”
          Dựa vào trí nhớ của ta, năm người chống lại rất nhiều cơ quan ám khí mới thuận lợi đến tầng cuối cùng. Nhìn cánh cửa sắt đen kịt, ta cố gắng đẩy mạnh ra. Ngay lập tức, từng tia sáng trắng chiếu ra khiến ta chói mắt.
          “Mọi người cẩn thận”. Trong nháy mắt, ta theo trực giác mà vung lên Đoạ Tinh. Tiếng đao kiếm va chạm vang lên bốn phía. Ta nghe thấy một tiếng thét không mấy quen thuộc, đưa mắt tìm kiếm nguồn sáng thì phát hiện đó là hai tấm gương đồng. Chúng nó đặt đối diện phật đăng, phản chiếu lại ánh sáng, mà người tấn công bọn ta đưa lưng về phía nguồn sáng nên không hề bị chói mắt.
          Choang. Tiếng kim loại giao nhau vang lên chói tai, ánh sáng lập tức biến mất. Ta giương mắt nhìn lên thì thấy Thương Tuyết đứng phía sau Đông Phương Giác, trường kiếm đâm thẳng vào vai hắn.
          Thật nhanh, trong nháy mắt mà hắn đã chém vỡ hai tấm gương, lại còn đả thương Đông Phương Giác. Dù ngay từ đầu ta đã biết hắn bất phàm, nhưng không ngờ công lực của hắn không thua kém ta chút nào. Động tác nhanh như vậy, e rằng đổi lại là ta cũng chưa chắc làm được hoàn mỹ như thế. Ta đã xem thường Thương Tuyết, hay nói đúng hơn, Thương Tuyết chưa bao giờ sử dụng thực lực khi đánh nhau với ta.
          “Toàn bộ dừng tay, các ngươi đã thua!”. Chất giọng trầm thấp của Thương Tuyết truyền đến, hết sức uy nghiêm. Từng cơn gió truyền qua lỗ thông hơi thổi bay y phục của hắn, ta nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy rất quen thuộc. Hình ảnh chiến thần Thương Dung lập tức hiện ra trong đầu, áo lam xích kiếm, tài hoa sáng chói, nhập lại thành một với hình ảnh người trước mặt. Quá giống, ánh mắt, động tác, thậm chí từng chi tiết nhỏ cũng giống nhau đến vậy…
          “Tử Hoàng…”. Một âm thanh mang theo vui mừng và lo lắng vang lên, ngay lập tức kéo ta ra khỏi tiếng tim đập mạnh và loạn nhịp. Ta lướt qua Thương Tuyết, chạy đến chỗ Viêm đang bị trói, cởi ra dây thừng trên tay hắn rồi ôm chặt hắn vào lòng.
          “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…”. Ta không ngừng nỉ non, nước mắt không tự chủ được rơi xuống. Cảm ơn trời đất, ta rốt cuộc tìm được ngươi, tìm về bảo bối của đời ta.
          “Không sao đâu”. Viêm nhẹ nhàng vỗ về ta, tươi cười trong lòng ta. “Ta biết ngay là ngươi sẽ đến, ta biết ngay là Tử Hoàng nhất định sẽ cứu ta”
          “Đúng vậy, ta đã tới”. Lau đi nước mắt tràn ra khỏi bờ mi của hắn, ta xoay người nhìn Đông Phương Giác. “Đông Phương Giác, bắt cóc thiên tử, ngươi phải bị tội gì?”
          Đông Phương Giác đột nhiên quỳ xuống, nhưng không phải quỳ với ta mà là Thương Tuyết, lời nói lại càng khiến người ta khó hiểu. “Xin chiến thần tha cho ta…”
          Thương Tuyết đột nhiên cau mày, vẻ mặt khó hiểu nhìn ta, hỏi. “Người này không phải phát ngốc rồi chứ?”
          Ta không khỏi cười ra tiếng, trong lòng cũng chấn động. Thương Dung là vị thần trong mắt người dân Cửu Phượng, địa vị của hắn ở Cửu Phượng cao hơn bất cứ vị đế vương nào. Mà Thương Tuyết rất giống với chiến thần, giống đến mức không phân biệt được thật giả, ngay cả kẻ cùng đường như Đông Phương Giác cũng quỳ xuống dưới chân hắn. Người này nếu không để cho Viêm sử dụng thì quá nguy hiểm, nguy hiểm đến mức có thể huỷ diệt Cửu Phượng… Cảm giác quen thuộc lập tức dâng lên khắp cơ thể - hình như đã có lúc ta từng nghĩ như vậy, vì sao suy nghĩ này hiện ra trong đầu ta một cách tự nhiên như thế…
          “Sao vậy?”. Thương Tuyết khó hiểu nhìn ta. “Ngươi không phải cũng phát ngốc đấy chứ?”
          “Ngươi mới phát ngốc”. Bị Thương Tuyết chọc cười, ta lạnh nhạt nhìn Đông Phương Giác, cười nói. “Không có việc gì, chắc người này điên rồi”
          “Chúng ta đi thôi”. Viêm cắt ngang đối thoại giữa ta và Thương Tuyết, bàn tay run run và chân mày cau lại chứng tỏ hắn đang lo lắng. Ta nắm chặt tay Viêm, trong lòng hiểu rõ hắn đã nổi lên sát ý. Thế nhưng Viêm, với thực lực của Thương Tuyết… liệu có để yên cho chúng ta mưu hại hắn hay không?
          “Được rồi, đi thôi”. Ta kéo Viêm đi về phía trước, trong lòng không tự chủ nhớ lại hình ảnh lúc nãy của Thương Tuyết. Lẽ nào chúng ta nhất định phải trở thành kẻ địch ư…
          “Cẩn thận”. Phía sau đột nhiên truyền tới tiếng thét của Thục Nguyệt. Ta không khỏi quay đầu, chỉ thấy một tia sáng lạnh lẽo hướng tới chỗ Viêm. Ngay cả năng lực suy nghĩ cũng không có, ta xoay người ôm lấy hắn, che chở phía trước hắn, tuyệt vọng nhắm mắt chờ đợi tử thần tiến đến…
          Cả thế giới đột nhiên yên tĩnh lại, dường như đã qua cả một đời. Đau đớn không hề truyền đến, ta mở mắt thì thấy vẻ mặt ngây ngẩn của Viêm, trong đôi mắt phượng của hắn tràn đầy hoảng hốt.
          Ta kinh ngạc xoay người, hoảng loạn đỡ lấy thân hình mềm nhũn trước mặt. “Thương Tuyết, Thương Tuyết, ngươi đừng làm ta sợ…”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét