Thứ Hai, 11 tháng 8, 2014

GIANG SƠN 38

CHƯƠNG 38
          “Ngươi đang ép ta”. Ta cau mày, trong lòng khổ sở. “Viêm, ngươi không chịu tha cho hắn ư?”
          “Lúc trước ngươi giúp ta đấu với phụ thân thì kiên định thế nào? Bây giờ vì một Thương Tuyết mà ngươi cò kè mặc cả với ta ư?”. Viêm cười lạnh, lời nói cũng hết sức sắc bén. “Tử Hoàng, ngươi mềm lòng ư?”
          “Ngươi quả thật muốn hắn chết sao?”. Ta nhìn Viêm, trong lòng đau đớn. Viêm, lẽ nào ngươi không biết huyết chú giữa hai nhà Thương Tiết ư? Giết hắn… nếu ta giết được hắn thì năm xưa sao hắn có thể sống được…
          “Đúng vậy”. Viêm nhìn ta, giọng nói hết sức bình tĩnh và nghiêm túc. “Tử Hoàng, không phải ta ép ngươi, mà sự hiện diện của hắn không an toàn cho ta và Cửu Phượng. Tuy dân chúng nói ta là quân tử, nhưng ta cũng là đế vương trời sinh, ta không thể để bất cứ ai uy hiếp!”
          “Chờ chút, bệ hạ!”. Thục Nguyệt đột nhiên mở miệng, giọng nói đầy nghi hoặc. “Bệ hạ, chẳng lẽ ngài…”
          “Không có chẳng lẽ gì hết, Thục Nguyệt, việc này ngươi đừng xen vào”. Viêm lạnh lùng cắt ngang lời Thục Nguyệt, chỉ nhìn về phía ta. “Tử Hoàng, nếu ngươi yêu ta giống như lời ngươi nói thì giết hắn đi!”
          “Được”. Lặng lẽ gật đầu, ta rút ra Đoạ Tinh bên hông, trực tiếp kề vào cổ Thương Tuyết, mặc cho máu tươi không ngừng dâng lên yết hầu. “Ta giết hắn cho ngươi!”
          Nắm chặt lấy thanh kiếm, ta chịu đựng mùi máu trong miệng, muốn đâm kiếm vào cổ Thương Tuyết. Trong nháy mắt, một đạo kiếm khí từ không trung chém thẳng xuống thân kiếm của ta. Vì huyết khí trong cơ thể dâng lên quá nhanh mà máu tươi trào ra khỏi miệng ta, nhỏ giọt trên sàn nhà. Ta lùi về sau mấy bước, Đoạ Tinh thuận thế rơi ra khỏi tay…
          Lúc này, một nam tử mang mặt nạ bạc từ bên ngoài bay vào, nhìn thẳng về phía ta, trong mắt mang theo một tia cảm thông và yêu thương. Nhưng chỉ trong nháy mắt, ánh mắt của hắn liền chú ý một người khác. Cậu lặng lẽ nhìn Viêm, vẻ mặt khó tả.
          “Cậu...”. Ta nhìn đôi mắt sâu thẳm của cậu, kinh ngạc hỏi. “Cậu, sao ngươi lại đến đây?”
          “Ngươi không sao chứ?”. Cậu nhìn ta, lời nói mang theo một tia trách cứ. “Hắn là người của Thương gia, sao ngươi có thể ra tay?”
          “Ta…”. Ta nhìn cậu, từ lúc Đoạ Tinh rơi xuống đất thì đã mất đi sát ý, khí huyết dâng trào trong cơ thể cũng dần dần bình ổn lại. Huyết chú thật lợi hại, lại có được hiệu quả như thế. Ta nhìn cậu và Thương Tuyết, nhất thời không biết nên nói gì.
          “Ta muốn mang hắn đi”. Cậu nhìn Viêm, mang theo vẻ quan tâm và uy nghiêm của trưởng bối, lại giống như xuyên thấu qua gương mặt Viêm mà tưởng nhớ đến điều gì.
          “Ngươi có thể xác định hắn không còn uy hiếp đến ta nữa hay không?”. Viêm không thèm để ý mà ngồi xuống bên cạnh, ngón tay siết chặt cái ghế, lộ ra khớp xương trắng bệch giống như đang đè nén điều gì. “Nếu không, hắn chỉ có một con đường chết”
          “Gia huấn của Hiên Viên gia có một điều: Các đế vương đời sau cho dù dưới bất kì tình huống gì cũng không thể giết người của Thương gia và Tiết gia”. Cậu chế giễu nhìn Viêm, lời nói lại khiến ta kinh hãi. Trong lòng lập tức hiện lên suy nghĩ, chuyện Viêm đáp ứng buông tha cho phụ thân…
          Không, sao ta có thể nghĩ như vậy? Đè xuống nghi hoặc trong lòng, ta nhìn thẳng Viêm, lại thấy trong mắt hắn lộ ra sát khí nhàn nhạt.
          “Hiên Viên gia hiện giờ do ta làm chủ, có những thứ ta có quyền huỷ bỏ”. Viêm lạnh lùng cười, vô cùng quật cường. Viêm, lẽ nào vì loại bỏ uy hiếp của Thương Tuyết mà ngươi quyết tuyệt như vậy sao?
          “Ngươi rất giống hắn”. Cậu cũng không giận, ngược lại lộ ra ý cười nhàn nhạt. “Chỉ tiếc hai người các ngươi đều không phải dạng người tuyệt tình…”
          “Ngươi nhất định phải mang hắn đi ư?”. Viêm không có ý kiến với những gì cậu nói, giọng điệu lại lạnh như thời tiết giá rét tháng chạp.
          “Hắn là huyết mạch duy nhất của Thương gia, nếu hắn chết như vậy thì ta rất có lỗi với liệt tổ liệt tông Thương gia, ngay cả ngươi và Tử Hoàng cũng có lỗi với tổ tông Tiết gia và Hiên Viên gia”. Cậu ôm Thương Tuyết lên, tỏ vẻ muốn rời đi.
          “Chờ đã”. Viêm đứng dậy, giọng nói đầy phẫn nộ. “Ngươi nghĩ đây là đâu? Là Vân Tiêu các năm xưa ư? Ngươi nghĩ trẫm là ai? Là vị phụ hoàng cho phép ngươi ra vào tự nhiên kia ư? Cướp người trên tay của trẫm, Thương Nhiên, có phải ngươi không để trẫm vào mắt hay không?”
          Đang nói, bốn phía trong căn phòng lập tức nổi lên sát khí. Ta nhìn lại, thì ra Viêm đã điều tới đa số binh sĩ ở hành cung, có lẽ đã sớm chuẩn bị. Thế nhưng vì sao ta cảm giác được có chút không thích hợp? Vì sao ta cảm thấy mục tiêu của trận thế này chính là cậu?
          “Xem ra người ngươi muốn giết ngay từ đầu không phải là Thương Tuyết”. Cậu chậm rãi mỉm cười như ánh sáng mùa xuân, mang theo ma lực làm tan băng, thế nhưng không thể tiêu trừ lãnh ý của Viêm.
          “Ngươi không ngốc, ta cũng không cần nói gì khác”. Viêm xoay người, nghiêm túc nhìn ta. “Tử Hoàng, ngươi ra ngoài đi, chuyện này ngươi đừng xen vào”
          “Đừng xen vào?”. Ta lạnh lùng nhìn Viêm, trong lòng dấy lên đau khổ nồng đậm. “Bệ hạ, ngươi nhìn lại đi, người ngươi muốn giết là cậu của thần, là sư phụ của thần, là người thần kính trọng từ nhỏ”
          “Ta biết”. Viêm bất đắc dĩ bật cười, lại hết sức kiên quyết. “Nhưng ta phải giết hắn”
          “Ngươi đúng là có lý do để giết ta”. Cậu thản nhiên mỉm cười khiến ta kinh hãi. Lần trước sau chuyện của phụ thân, ta đã biết cậu sớm có quyết tâm đi tìm cái chết, nhưng không ngờ quyết tâm đó lại sâu sắc như vậy. Cậu nhìn ta, mang theo nghiêm túc và giải thoát. “Tử Hoàng, ngươi cũng biết thân thế của Thương Tuyết, hắn là hậu duệ của chiến thần, huyết mạch còn sót lại của Thương gia. Bất luận thế nào ngươi cũng phải bảo vệ hắn”
          “Ta…”. Ta nhìn cậu, không cách nào mở miệng. Ý niệm muốn chết của hắn khiến ta kinh hãi. Cậu của ta chẳng lẽ cả đời chỉ sống vì Cửu Phượng và Thương gia thôi ư? Sứ mệnh kết thúc, ngay cả hi vọng sống sót cũng không có ư?
          “Tử Hoàng!”. Thấy ta một lúc lâu cũng không đáp ứng, giọng của cậu lại trở nên nghiêm nghị. “Nghe rõ không?”
          “Vâng!”. Ta chậm rãi quỳ xuống, gật đầu đáp ứng. “Tử Hoàng thề rằng cả đời này sẽ bảo vệ Thương Tuyết, nếu làm trái, Tử Hoàng nguyện ý chịu hình phạt của Huyết chú”
          “Tốt, tốt…”. Cậu bật cười, giao Thương Tuyết cho ta, chậm rãi xoay về phía Viêm. “Giết ta đi, báo thù cho mẫu thân của ngươi”
          Ta lập tức ngẩn người, báo thù cho mẫu thân? Mẫu thân của Viêm không phải do tiên đế sai Huyền xử tử ư? Lẽ nào người tiên đế phái đi là… Cũng đúng thôi, bí mật động trời như vậy, nếu không phải do chính mình ra tay thì sẽ không yên tâm. Thế nhưng đây là…
          “Viêm, đây không phải lỗi của cậu, đây là…”. Vội vã giải thích, ta hoảng loạn ngăn lại thanh kiếm của Viêm, rồi lại không muốn nói ra chân tướng. Nếu Viêm biết sự thật, hắn sẽ chịu không nổi.
          “Là cái gì? Chẳng lẽ không phải hắn giết mẫu thân của ta ư? Phụ hoàng sợ ta đối phó với hắn nên mới bảo hắn giả chết. Hừ, nếu không phải Thương Tuẫn xuất hiện, nếu không phải thấy hắn ở trên nóc nhà nhìn lén các ngươi thì ta còn nghĩ rằng hắn đã chết… Nhưng cũng may, hắn không chết, để ta có cơ hội báo thù”. Viêm lạnh lùng nhìn ta, mũi kiếm hơi thu lại nhưng tuỳ lúc đều có thể đâm ra.
          “Đây, đây là…”. Nhận ra rằng không thể ngăn lại hắn, ta không thể không nói sự thật.
          “Tử Hoàng, ngươi lui ra”. Cậu sốt ruột kêu lên, một chưởng đánh ta ra ngoài. Ta nhìn vẻ mặt cảnh cáo của cậu, trong lòng đột nhiêu hiểu ra. Đúng vậy, với tình cảm của cậu dành cho tiên đế, cậu không muốn Viêm biết được bộ mặt khác của tiên đế…
          “Là ta giết nàng”. Cậu vẫn mỉm cười, quyết tâm tìm cái chết. “Giết ta báo thù cho nàng đi, cả đời này ta nợ nàng rất nhiều, chết vì nàng cũng là một sự giải thoát”
          “Ngươi nghĩ ta không dám ư? Viêm lạnh lùng vung kiếm lên, tốc độ cực nhanh. Ta lập tức giao Thương Tuyết cho Thục Nguyệt, hai ngón tay đánh ra cắt ngang thế tấn công của Viêm, lại bị kiếm khí của hắn đánh văng ra.
          “Tránh ra, Tử Hoàng!”. Viêm tức giận gầm lên, nhưng không muốn đả thương ta.
          Nhắm mắt lại, ta không đành lòng nhìn vẻ mặt tổn thương của Viêm, lời nói lại vô cùng quyết tuyệt. “Viêm, nếu ngươi muốn giết hắn thì hãy bước qua xác của ta trước”
          “Ngươi…”. Viêm giận dữ, ngay cả giọng nói cũng run rẩy. Ta mở mắt ra, chỉ thấy lửa giận thiêu đốt đôi mắt hắn.
          “Viêm, xem như ta xin ngươi”. Ta quỳ xuống cầu xin. “Đừng giết hắn, Viêm, nếu phụ thân chết ta sẽ hổ thẹn suốt đời, nếu Thương Tuyết chết ta sẽ bứt rứt cả đời, nhưng ít nhất bọn họ có lí do phải chết, ngươi sẽ không bị hoài nghi hoặc trách móc gì. Nhưng nếu hắn chết, ngươi còn mặt mũi nào đi gặp tiên hoàng, làm sao giao phó cho thần dân, làm sao giao phó với người của Huyền…”
          “Hắn liên quan gì tới Huyền?”. Dù Viêm vẫn lạnh lùng nhưng lời nói lại mang theo một tia khó hiểu, trong mắt cũng hơi hoang mang.
          “Hắn là thủ lĩnh đời trước của Huyền, mà Huyền trước kia thuộc về… tiên đế”. Quật cường nói ra một phần sự thật, ta vờ như không nghe thấy cậu gầm lên.
          Viêm lập tức cứng người, ngây ra tại chỗ, không nói được lời nào, ánh mắt lại mang theo khó tin và đau khổ. Trong lòng ta hiểu rõ, Viêm rất thông minh, chỉ một câu cũng khiến hắn hiểu ra sự thật. Cậu, đừng trách ta, ta biết ngươi muốn chết, ngươi cũng không ngại chết trên tay hắn. Nhưng lẽ nào ngươi không biết sau này nếu hắn phát hiện ra chân tướng thì sẽ phải chịu đựng dằn vặt và đau đớn đến mức nào…
          Ta vươn tay lặng lẽ ôm lấy Viêm, ấn đầu hắn vào ngực ta, mặc cho nước mắt của hắn thấm ướt vạt áo ta. Ta nhìn cậu, đón nhận ánh mắt trách móc của hắn.
          “Tử Hoàng, ngươi…”. Một lát sau, cậu rốt cuộc thốt lên, ngữ điệu bi ai khiến ta không khỏi hổ thẹn. Cậu, tha thứ cho Tử Hoàng không quan tâm đến ý muốn của ngươi. Tử Hoàng rất ích kỉ, không muốn mất đi Viêm, không muốn mất đi hạnh phúc giữa đôi ta…
          “Cậu, ta biết ngươi muốn nói gì”. Bình tĩnh trả lời hắn, ta khẽ cười. “Ta nghĩ tiên đế cũng không muốn ngươi chết, không phải sao?”
          “Tử Hoàng, ngươi thay đổi”. Cậu đột nhiên mỉm cười, khiến ta không khỏi kinh ngạc. “Ta không biết vì cái gì, nhưng Tử Hoàng, ta rất vui khi thấy ngươi thay đổi”
          “Ta…”. Mang theo chút xấu hổ, ta ôm lấy Viêm lúc này đã ngừng khóc, khẽ mỉm cười, không nói gì.
          “Bệ hạ, ta biết lúc này ngươi sẽ không nghe lọt tai, thế nhưng ta vẫn muốn nói cho ngươi biết, hắn yêu ngươi, cực kì yêu thương ngươi. Thế nhưng hắn càng yêu quốc gia này, có một số việc đế vương không thể không làm…”. Cậu tới chỗ Thương Tuyết, ôm hắn lên, lại nói vọng về phía Viêm. “Ta mang Thương Tuyết đi, ta sẽ khiến hắn không có cơ hội đối nghịch với các ngươi nữa…”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét