CHƯƠNG 37
Người nằm trên giường tái nhợt
và không hề có sức sống. Ta vuốt ve cổ hắn, trong lòng tràn ngập khổ sở. Thương
Tuyết, cuộc đời này ta đã định trước phải phụ ngươi…
“Thương Tuyết, ngươi biết
không, ta đã khôi phục trí nhớ, nhớ lại Viêm, Thục Nguyệt, Phong Hằng và cả ngươi
nữa”. Nắm lấy bàn tay thõng xuống một bên của hắn, ta cười với Thương Tuyết,
suy nghĩ lại chìm về bảy năm trước…
Đó là lần đầu tiên từ lúc bắt
đầu có ý thức mà ta rơi nước mắt, chính vì sư phụ, cũng là cậu ta – Thương Nhiên.
Khi đó ta không đến 12 tuổi, con đường võ học đã mở ra sau ba năm được cậu truyền
dạy, mà ngày hôm đó chính là ngày kết thúc duyên thầy trò của chúng ta.
Còn nhớ đó là một buổi chiều
nắng chiếu rực rỡ, ta ngồi trước cửa sổ, nghĩ về công ơn của sư phụ, nước mắt
không tự chủ được rơi xuống. Lúc hai mắt đẫm lệ, ta nhìn thấy một chiếc lá được
cắt thành gương mặt cười rơi xuống bàn, hình dáng rất hài hước, khiến một đứa
trẻ như ta trong nháy mắt quên hết chuyện buồn mà bật cười. Thật ra khi đó ta
cũng chưa để ý, chỉ theo trực giác mà cho rằng nhất định là Viêm để lại để chọc
cho ta vui. Trong lòng ta vẫn nghĩ Viêm đối xử với ta rất tốt, nhưng chưa từng
tìm hiểu vì sao hắn lại đối xử tốt với ta. Ta theo thói quen đón nhận mà không
biết đáp lại. Thương Tuyết nói không sai, ta là một tên ngu ngốc không hiểu được
tâm ý của người khác.
“Tử Hoàng…”. Một đôi tay vuốt
ve trước ngực ta, mang theo dịu dàng và thúc giục. “Tử Hoàng, về nghỉ ngơi trước
được không…”
“Không cần đâu Viêm”. Mỉm cười
nhìn Viêm, ta vùi mặt vào ngực hắn. “Viêm, xin lỗi…”
“Sao lại xin lỗi?”. Giọng nói
hơi hốt hoảng của Viêm truyền vào tai ta, bàn tay đang vòng qua người ta cũng
siết chặt.
Biết hắn hiểu lầm, ta trấn an
ôm hắn vào lòng, cười nói. “Ta nói xin lỗi là vì ta để ngươi một mình thật lâu,
khiến ngươi cô đơn thật lâu, khổ sở thật lâu…”
“Hiện tại ngươi đang ở bên cạnh
ta mà, không phải sao?”. Cảm giác được Viêm hơi nghẹn ngào, dùng âm thanh không
mấy chắc chắn hỏi ta. “Ngươi sẽ luôn ở cạnh ta đúng không?”
“Đúng vậy, đúng vậy!”. Ôm cả
người Viêm vào lòng, ta cười nói. “Cả đời này ta đều ôm ngươi như vậy, ở bên cạnh
ngươi như vậy, bất cứ ai cũng không xen vào được…”
“Vậy nghỉ ngơi một chút đi”.
Viêm ngẩng đầu lên nói. “Ngươi đã lâu không nghỉ ngơi thật tốt rồi”
“Không sao”. Ta nắm tay Viêm
kéo về phía giường của Thương Tuyết, nhìn Thương Tuyết vẫn đang hôn mê mà nói. “Viêm,
ngươi có biết vì sao cổ hắn có vết sẹo này không?”
“Không biết...”. Viêm hơi
kinh ngạc nhìn ta, rồi trong nháy mắt biến sắc, dùng giọng điệu không mấy chắc
chắn hỏi. “Lẽ nào là ngươi…”
“Đúng vậy, là ta”. Ta trả lời,
ngón tay vuốt lên vết thương của Thương Tuyết, mang theo chút hối hận. “Sau khi
hắn vào phủ, chúng ta đều để ý tới hắn không phải sao? Không chỉ vì hắn giống với
chiến thần, mà vì hắn có khí chất không giống với người thường. Từ lúc đó ta đã
đề phòng hắn, nhưng không nổi lên sát ý. Thế nhưng Viêm, ngươi có biết vì sao ta
lại muốn giết hắn không?”
“Không biết”. Viêm hỏi ta,
nhưng cũng nhìn Thương Tuyết.
“Vì ngươi, hoặc nói đúng hơn
là vì Cửu Phượng”. Ta khẽ cười, tay lại dùng sức ấn xuống cổ Thương Tuyết. “Ngươi
biết không, có một lần ta thấy phụ thân mơ hồ muốn quỳ xuống trước mặt hắn, chỉ
vì hôm đó hắn mặc áo xanh đọc sách…”
“Cái gì?”. Viêm khó tin kêu
lên, cánh tay siết chặt lấy ta lại chứng tỏ hắn tin tưởng điều này.
“Rất giống, ngay cả cậu cũng
không giống như vậy”. Ngón tay ta khẽ vuốt qua mặt Thương Tuyết, giọng nói mang
theo chút hoảng sợ mà ngay cả bản thân ta cũng không phát hiện được. “Dù là khí
chất hay uy nghiêm bẩm sinh đều rất giống, đủ để không phân biệt thật giả, đủ để
dao động tư tưởng người dân Cửu Phượng. Chiến thần, ở một mức độ nào đó càng được
kính trọng hơn Hiên Viên gia. Một khi Thương Tuyết xuất hiện trước mặt mọi người,
lấy danh nghĩa chiến thần kêu gọi, Cửu Phượng rất có khả năng thay đổi triều đại”
“Cho nên ngươi quyết định giết
hắn?”. Viêm nhẹ nhàng tựa vào người ta, lời nói cũng mang theo sát khí. Dù ta
phát hiện nhưng cũng không biểu lộ ra, vì cho đến giờ ta cũng không biết xử lý Thương
Tuyết thế nào, ta không nỡ giết, nhưng lại không thể không giết.
“Đúng vậy”. Khẽ gật đầu, ta
cười nói. “Ngày ấy ta ra lệnh cho người hạ mê dược vào thức ăn của hắn, sau đó
tìm một thanh kiếm thông thường cắt đứt động mạch của hắn, sau đó ném ra ngoại
thành. Ta không dám dùng Đoạ Tinh vì sợ người phát hiện, nghĩ rằng phụ thân hoặc
chúng ta ra tay. Ta nghĩ hắn đã chết rồi, không ngờ… Viêm, ngươi biết không?”.
Trước khi Viêm kịp lên tiếng, ta nói tiếp, giọng nói mang theo chút hối hận và
hoảng loạn. “Đó không phải lần đầu tiên ta giết người, nhưng là lần duy nhất ta
có cảm giác hối hận…”
“Nếu là ta…”. Viêm bật cười,
nụ cười mang theo sát ý. “Ta cũng giết hắn, vì Cửu Phượng, vì ngươi, không có
gì ta không làm được, huống hồ chỉ là giết một người…”
“Viêm, ngươi nhất định phải
giết hắn ư?”. Ta không có bất cứ cảm giác gì, chỉ hỏi theo trực giác. Ta đã biết
đáp án, chỉ là muốn chứng thực lại một lần nữa thôi.
“Ta không nên giết hắn ư?”. Viêm
tránh ra khỏi người ta, thể hiện ra tất cả uy nghiêm và khí phách. “Sự hiện hữu
của hắn dù đối với Cửu Phượng hay đối với ta đều là uy hiếp trí mạng”
“Viêm…”. Ta nhắm mắt lại, vuốt
ve mi mắt tái nhợt của Thương Tuyết. “Trước đây ta có thể giết hắn mà không
chút do dự, giống như lần trước ta giết hắn vậy. Nhưng… nhưng bây giờ…”
“Ngươi có tình cảm với hắn ư?
Ngươi thích hắn ư?”. Viêm lập tức nổi giận, lạnh lùng hỏi ta, mỗi câu đều như
lưỡi dao cắt vào tim ta, càng ngày càng đau đớn không chịu nổi.
“Không có”. Ta trầm tĩnh mỉm
cười. “Nếu nói không có chút tình cảm nào là lừa ngươi, nhưng không phải thích.
Ta chỉ không muốn hắn chết trong tay ta hoặc người ta yêu. Ta có thể giam giữ hắn,
nhưng không thể giết hắn…”
“Hừ”. Viêm cười lạnh, không
nói gì thêm, thế rồi hắn bất ngờ ngưng lại mà nhìn về phía cửa.
Ta quay đầu, nhìn thấy Thục
Nguyệt và nụ cười như gió xuân của nàng.
“Bệ hạ, chúng ta có thể nói
chuyện không?”. Thục Nguyệt nhìn Viêm, thản nhiên mỉm cười, mang theo một tia
kiên quyết khác thường.
Viêm nghi hoặc nhìn Thục Nguyệt,
dù không hiểu vì sao nhưng cũng gật đầu đáp ứng. Ta nhìn theo bóng lưng của
Viêm và Thục Nguyệt, trong lòng thả lỏng xuống. Thương Tuyết, dù ta không thể bảo
vệ ngươi cả đời bình an, nhưng lúc ngươi hôn mê ta nhất định sẽ che chở ngươi
an toàn.
“Chúng ta cũng nên nói chuyện
một chút”. Lúc ta yên tâm thì giọng Phong Hằng lại truyền tới. Ta nhìn hắn đang
nắm lấy tay Khung, khẽ bật cười, bảo hắn ngồi xuống, trong lòng cũng đoán được
hắn sắp nói gì.
“Ngươi bảo vệ Thương Tuyết
như vậy, Viêm phải làm sao bây giờ?”. Phong Hằng đặt Khung xuống ghế, cũng
không ngồi xuống mà hỏi ta. “Ngươi có suy xét cảm nhận của Viêm không?”
“Có”. Ta kiên định trả lời,
sau đó trịnh trọng gật đầu. “Ta thề, ta có suy nghĩ cho Viêm”
“Vậy ngươi định làm gì?”. Phong
Hằng cau mày hỏi, tỏ ra không vui vì sự hờ hững của ta. “Nếu có một ngày Viêm
muốn giết Thương Tuyết thì sao?”
“Vậy cũng phải chờ hắn tỉnh”.
Ta không nhìn Phong Hằng, nhẹ nhàng nâng Thương Tuyết dậy, đã đến lúc thay thuốc
cho hắn. Ta nói. “Dù Viêm muốn giết hắn cũng phải chờ hắn tỉnh, nếu không thì
không công bằng với hắn”
“Lỡ hắn vĩnh viễn không tỉnh
thì sao? Ngươi sẽ vĩnh viễn che chở hắn, vĩnh viễn khiến Viêm đau khổ ư?”. Giọng
Phong Hằng rõ ràng hơi kích động khiến ta không nhịn được bực bội.
“Ta chỉ chờ hắn một năm”.
Nhìn Phong Hằng, ta dùng giọng điệu nghiêm túc nhất từ trước đến nay mà nói. “Nếu
một năm sau hắn vẫn chưa tỉnh thì Viêm muốn xử lý thế nào cũng được”
Vừa nói, ta vừa nhìn về phía Thương
Tuyết đang mê mang, trịnh trọng mà cảnh cáo nói. “Thương Tuyết, ta mặc kệ ngươi
có nghe được hay không, ta phải nói cho ngươi biết. Cho dù ngươi cho ta cả cuộc
đời, nhưng ta chỉ cho ngươi một năm. Trong vòng một năm nếu ngươi không tỉnh
thì chứng tỏ rằng số ngươi phải chết. Tới lúc đó sinh tử của ngươi không liên
quan tới ta”
“Đừng làm chuyện có lỗi với
Viêm”. Phong Hằng đột nhiên kéo cổ áo ta, dùng giọng điệu cực kì hung tợn nói. “Nếu
không ta sẽ giết ngươi”
Ta khinh thường đẩy tay hắn
ra, trong lòng đầy tức giận, lời nói cũng hết sức lạnh lùng. “Phong Hằng, ta sẽ
đối xử tốt với Viêm, nhưng không phải vì cảnh cáo của ngươi. Còn nữa, đừng để
ta phát hiện ngươi có ý đồ gì với Viêm”
Cảm giác được một quyền đánh
tới, ta nắm chặt tay phải của Phong Hằng, dùng tới bảy thành công lực. Ta lạnh
lùng nhìn Phong Hằng. “Ngoại trừ Viêm, không ai có thể đánh ta! Đừng để ta nhìn
thấy lần nữa, nếu không…”
Một lưỡi đao lạnh lẽo đột
nhiên đặt trên cổ ta. Ta kinh ngạc xoay người, nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của
Khung. Lực đạo trên đao mạnh đến mức muốn cắt qua yết hầu ta.
“Khung…”. Giọng điệu kinh ngạc
của Phong Hằng truyền tới tai, ta lạnh lùng nhìn hắn, nở nụ cười. Phong Hằng,
vì sao ngươi không biết quý trọng người bên cạnh mà cứ theo đuổi thứ không thuộc
về ngươi? Ngươi ghét Thương Tuyết cũng vì Viêm ghét hắn, thế nhưng ngươi có
nghĩ đến hay không, ngươi đối với Viêm cũng giống Thương Tuyết đối với ta, quá
mức cố chấp. Nếu như có điểm nào khác biệt thì chính là Viêm muốn giết Thương
Tuyết, còn ta lại không muốn giết ngươi…
“Buông hắn ra”. Giọng Viêm
truyền tới bên tai, ta nhìn lại thì thấy Viêm ra tay rất nhanh, hai ngón tay kẹp
lấy lưỡi đao, tay kia chưởng thẳng về phía ngực Khung.
“Đừng”. Tiếng hét của Thục
Nguyệt vang lên, Phong Hằng vội vàng ra tay, dùng lực rất mạnh đánh về phía
Viêm. Ta ôm Viêm qua, tay phải xuất chưởng hoá giải đòn tấn công của Phong Hằng,
chân trái giơ lên, ra đòn rất nặng và tàn nhẫn. “Nổi điên cái gì vậy? Ngươi
nhìn xem ngươi đang đánh ai, sao lại dùng lực mạnh như thế chứ?”
“Viêm…”. Nhìn Viêm được ta ôm
vào lòng, Phong Hằng cúi đầu. “Xin lỗi, ta…”
“Không sao”. Viêm không để ý mà
xua tay, từ chối nghe Phong Hằng giải thích, chỉ lặng lẽ tránh ra khỏi người
ta. Ta muốn vươn tay ra nhưng lại bất động khi thấy vẻ mặt cự tuyệt của hắn.
“Tử Hoàng, ngày mai ta muốn
thấy hắn rời khỏi nơi này”. Viêm nhìn ta, dùng ánh mắt nghiêm túc nhất từ trước
đến nay. “Nếu không ta sẽ tự tay giết hắn”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét