Thứ Năm, 7 tháng 8, 2014

GIANG SƠN 34

CHƯƠNG 34
          “Sao bộ dạng luống cuống quá vậy, chẳng lẽ chút chuyện nhỏ này cũng làm khó được Đại tướng quân của chúng ta ư?”. Giọng nói trầm thấp mà ấm áp vang lên, ta khẽ ngẩng đầu, thì ra là Thương Tuyết.
          “Không phải…”. Vùi mặt vào lòng bàn tay, ta lẩm bẩm. “Ta chỉ đang suy nghĩ, ngay cả người bên cạnh cũng không thể tin, ngay cả thuộc hạ vào sinh ra tử cũng đều… Ta đột nhiên cảm thấy mình thật thất bại, người mình yêu rơi vào tình huống nguy hiểm mà lại bất lực như vậy…”
          “Điều này không thể trách ngươi”. Thương Tuyết nắm lấy bả vai ta, nhẹ giọng an ủi. “Ngươi đánh bại ta thì sao có thể gọi là thất bại được? Ta không cho ngươi nói vậy, ngươi nói vậy khiến ta cảm thấy mình cũng thất bại”
          “Ngươi…”. Bị lời lẽ không chút logic của hắn chọc cười, ta xoay người đẩy bàn tay hắn ra, quay về chủ đề chính. “Ta muốn ngươi giúp ta”
          “Giúp ngươi?”. Thương Tuyết đột nhiên cười nhạt. “Giúp ngươi cứu hắn? Không có khả năng!”
          “Được rồi”. Thấy vẻ mặt hắn không muốn, ta bật cười. “Tự ta đi cứu hắn”
          Lời còn chưa dứt thì ta đã ra cửa, nhưng trong lòng vẫn chờ Thương Tuyết cản lại. Quả nhiên mới đi được ba bước thì ta cảm giác bả vai bị níu lại.
          “Ngươi cứ như vậy mà đi ư?”. Giọng Thương Tuyết sốt ruột vang lên sau lưng ta. “Ngươi biết bọn họ có bao nhiêu người hay không? Biết bọn họ bố trí thế nào hay không? Biết tìm hắn thế nào hay không? Ngươi cứ vậy mà đi, không cảm thấy quá mạo hiểm ư?”
          “Ngươi biết không…”. Không nhịn được nhếch môi, ta xoay lưng về hắn, lời nói rất nghiêm túc. “Bất kể thế nào ta cũng phải đi. Vì Viêm, cho dù là núi đao biển lửa ta cũng phải xông vào”
          “Vậy thì sao?”. Hình như hiểu được ý ta, giọng Thương Tuyết lạnh xuống. “Ta không giúp hắn”
          “Tốt”. Trấn định lại, ta hừ lạnh. “Vậy ngươi chờ nhặt xác của ta và Viêm đi, dù sao đây cũng là kết cục mà ngươi muốn”
          “Ngươi…”. Thương Tuyết giận dữ, bàn tay đặt trên vai ta dùng lực mạnh hơn. “Ngươi không quan tâm đến bản thân mình như vậy ư?”
          “Không có Viêm, ta cũng không muốn sống một mình”. Hơi nhắm lại mắt, trong lòng ta nảy sinh một tia áy náy. Thương Tuyết, không phải ta ép ngươi, mà là ta không còn cách nào khác.
          “Ngươi…”. Thương Tuyết đột nhiên buông tay, lời nói vô cùng băng lãnh. “Ngươi đi đi, ngươi tự muốn tìm đường chết ta cũng không còn cách nào khác”
          Ta tức khắc hơi kinh ngạc, nhưng vẫn không dừng chân mà đi thẳng ra ngoài. Dù ta hi vọng Thương Tuyết giúp đỡ nhưng cũng từng nghĩ đến kết quả này. Ta đã quyết định, bất luận thế nào ta cũng phải đi cứu Viêm, cho dù có bao nhiêu nguy hiểm. Đến giờ phút này ta mới biết, Viêm và ta từ lâu đã là một thể, dù sống hay chết, vui hay buồn cũng đều cùng nhau…
          “Đứng lại”. Thương Tuyết lập tức bước đến trước mặt ta, vươn tay ngăn cản. “Không được đi, quá nguy hiểm!”
          Ta ngẩng đầu nhìn Thương Tuyết, không để ý đến hắn mà lướt qua đi ra ngoài. Toàn thân ta vận nội lực để tránh hắn lén điểm huyệt ngăn cản. Cảm giác được một bàn tay đặt lên vai, ta thuận thế khom người lướt qua tay hắn, chân vẫn không dừng lại. Thương Tuyết, ngươi không ngăn được ta đâu. Ngươi chỉ có hai con đường, một là đi theo ta, hai là chờ ta mang Viêm về.
          “Chờ đã…”. Cuối cùng ta cũng nghe được âm thanh cam chịu của Thương Tuyết. “Ta giúp ngươi cứu hắn…”
          “Tự nguyện ư?”. Ta xoay người mỉm cười, giọng điệu không cho người khác phản bác.
          “Tự nguyện!”. Thương Tuyết gầm lên. “Ngươi thật hèn hạ”
          Hèn hạ ư, ta cười khổ. Đúng vậy, không biết từ lúc nào mà Tiết Tử Hoàng phải dùng thủ đoạn hèn hạ lợi dụng tình cảm của người khác để đạt được mục đích của chính mình…
          “Ta không trách ngươi, ta chỉ…”. Giọng nói an ủi và lo lắng của Thương Tuyết truyền tới khiến lòng ta chua chát. Ta chỉ là một người phàm tục đần độn không hiểu tình yêu, không biết có tài đức gì mà được Viêm và Thương Tuyết coi trọng như vậy. Miễn cưỡng tươi cười, ta nhìn Thương Tuyết một cái, xoay người ra khỏi Hành cung.
          “Ngươi đi đâu vậy?”. Thương Tuyết vội kéo ta lại hỏi, trong giọng nói đầy nghi hoặc khiến ta ngạc nhiên.
          “Đương nhiên là đi cứu Viêm…”. Ta trả lời một cách đương nhiên, tiếp tục hướng về phía trước.
          “Không biết đầu óc ngươi có phải phát ngốc rồi không nữa”. Giọng nói bất đắc dĩ của Thương Tuyết truyền đến. “Không lẽ ngươi định để hai người chúng ta đi cứu Hiên Viên Viêm? Dù chúng ta võ công cao cường nhưng cũng không thể chống lại không biết là mấy trăm hay mấy ngàn người. Hơn nữa nếu bọn họ bắt đi Hiên Viên Viêm mà không giết hắn thì nhất định là có mục đích, tạm thời chắc sẽ không nguy hiểm…”
          “Chuyện này…”. Ta nhìn Thương Tuyết, dở khóc dở cười. Viêm mất tích quả thật khiến ta vô cùng bất an. Ép cho bản thân mình bình tĩnh lại, ta ngồi yên trên ghế, không khỏi nghĩ về những chuyện sắp tới. Thương Tuyết thấy ta tỉnh táo lại thì thuận thế ngồi xuống bên cạnh, không nói gì nữa.
          “Thương Tuyết, trước hết hãy đem tình báo của ngươi nói cho ta biết đi”. Một lúc sau, ta hỏi Thương Tuyết. “Có mấy chuyện ta vẫn chưa hiểu”
          “Ừ”. Thương Tuyết gật đầu. “Theo tình báo của ta, mục tiêu của Đông Phương Giác chính là ngươi. Hai năm trước, con trai duy nhất của hắn là Đông Phương Tường bởi vì gây chuyện ở kinh thành mà bị ngươi trừng trị bỏ mạng. Chính vì nguyên nhân này mà vợ của Đông Phương Giác bị bệnh nặng một thời gian, suýt nữa không chữa được…”
          “Vậy hắn bắt Viêm là để đối phó với ta?”. Ta giận dữ hỏi, trong lòng vô cùng khổ sở. Viêm, nếu không phải vì ta thì ngươi sẽ không lâm vào cảnh này.
          “Có thể nói như vậy”. Thương Tuyết nói. “Chắc bọn họ nghĩ Hiên Viên Viêm là nhược điểm duy nhất của ngươi”
          “Vậy sao bọn họ chọn nơi đây để ra tay?”. Ta bình tĩnh lại, tiếp tục hỏi. “Sao không giết ta trên đường hành quân?”
          “Cửa khẩu là địa bàn cũ của hắn, hai năm trước, hắn là tướng quân đóng giữ nơi này”. Thương Tuyết nói. “Hắn thấy ở đây cực kì an toàn”
          “Hừ”. Ta cười nhạt, trong lòng kích động. “An toàn? Hắn bắt đi đương kim thiên tử mà còn muốn an toàn? Mơ đi! Đúng rồi, tình hình ở Tiếu phật tự thì sao, có mật đạo gì không?”
          “Bên trong Tiếu phật tự có mật đạo, cửa vào là phía sau tượng Tiếu phật”. Thương Tuyết đáp. “Tình hình bên trong thì ta không biết, trong vòng hai năm, những người ta phái đi đều không có ai còn sống quay về”
          “Tổ chức tình báo của ngươi không phải quân đội Vệ Tương đúng không?”. Ta đột nhiên mở miệng, rõ ràng thấy Thương Tuyết chấn động. Ta cười nói. “Nếu là bọn họ thì tuyệt đối không tìm hiểu được tin tức như vậy. Xem ra từ lâu ngươi đã tìm cách lẻn vào Cửu Phượng”         
          “Phải không?”. Thương Tuyết không trả lời, chỉ lảng qua. “Hiên Viên Viêm còn là thủ lĩnh của Huyền nữa mà, chuyện này chẳng lẽ không kì lạ ư?”
          “Từ Hoàng…”. Ta đang muốn phản bác thì nghe được một giọng nữ êm ái vang lên. Ngay lập tức, một bóng người nhào vào lòng ta. Ta miễn cưỡng kéo nàng ra, nhìn thấy một gương mặt vô cùng diễm lệ, ta khó hiểu hỏi. “Ngươi là…?”
          “Ngươi không nhận ra ta ư?”. Người tới trừng mắt nhìn ta, sau đó đột nhiên bật cười. “Xin lỗi, ta đã quên ngươi bị mất trí nhớ. Ừm, ta là Thục Nguyệt, có thể nói là bạn tốt của ngươi”
          “Cũng là vợ cũ đã từng bái đường với ngươi”. Giọng Thương Tuyết vang lên, mang theo một tia châm chọc. Ta nhớ Viêm và Cực đã từng nhắc tới nàng…
          “Viêm sao rồi?”. Không chờ ta mở miệng nói, một giọng nam khác vang lên, trong âm điệu kiêu ngạo mang theo một tia bất an. Ta giương mắt nhìn lên, một nam tử khí phách mà không thiếu nho nhã bước vào, cẩn thận nắm tay một nam tử xinh đẹp hơi ngơ ngẩn.
          “Người vừa nói chuyện là Phong Hằng, một thần y, cũng là bạn tốt của Hiên Viên Viêm. Người còn lại là đệ đệ của Thục Nguyệt, gọi là Khung, dược nhân thần bí của Luyện môn”. Thương Tuyết kề vào tai ta giải thích rõ, hình ảnh mập mờ khiến Phong Hằng và Thục Nguyệt cau mày.
          “Ai vậy?”. Thục Nguyệt không vui hỏi. “Chuyện gì đã xảy ra?”
          “A”. Lúc này mới nhớ chưa giới thiệu bọn họ với nhau, ta chỉ vào Thương Tuyết mà nói. “Hắn gọi là Thương Tuyết, lần này sẽ cùng chúng ta đi cứu Viêm”
          “Viêm rốt cuộc bị sao vậy?”. Phong Hằng không để ý đến lời giới thiệu của ta, chỉ hỏi bằng chất giọng băng lãnh kèm theo một tia lo lắng khiến ta theo trực giác nhíu mày. Hắn thích Viêm…
          “Xem ra ngươi có tình địch…”. Thương Tuyết cười khẽ bên tai ta, khiến ta không khỏi tức giận trừng hắn. Chỉ thấy hắn nhún vai không để ý, im lặng ngồi xuống ghế uống trà, khoé miệng lại mang theo ý cười châm chọc khiến người ta tức giận.
          “Viêm bị bắt, nghi phạm là tướng quân từng đóng giữ nơi đây, một trong số đại tướng của Cửu Phượng, vì an toàn và bảo mật, ta hi vọng các ngươi có thể giúp ta”
          “Được rồi, vậy đi thôi”. Phong Hằng vội nói, lời còn chưa dứt đã bước thẳng ra ngoài.
          “Ha…”. Thương Tuyết bật cười đầy lưu manh, ngón tay chỉ vào ta. “Tử Hoàng, sao giống ngươi quá vậy…”
          “Ngươi…”. Ta cau mày tức giận trừng Thương Tuyết, nhưng cũng không khỏi bật cười. Hành động của Phong Hằng và ta quả thật giống nhau. Đưa mắt nhìn về phía Phong Hằng đang mang bộ mặt không vui và khó hiểu, ta nói. “Chỉ có mấy người chúng ta thì không đủ, còn phải tìm thêm vài người giúp đỡ, chắc sẽ lập tức tới đây”
          “A…”. Phong Hằng cũng nở nụ cười. “Ta đúng là hơi vội vã rồi”
          Chưa nói xong thì ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân đồng loạt, giống như có hơn một trăm cao thủ đang hướng về bên này. Ta cùng mọi người ra ngoài, thấy một nhóm người áo xám đang đứng ngoài cửa.
          “Đại tướng quân, có thể xuất phát rồi”. Cực chào ta, sau khi thấy Thục Nguyệt và Phong Hằng thì trong mắt cũng lộ ra tự tin và yên tâm.
          Ta gật đầu mỉm cười, đang định đi thẳng ra ngoài thì nghe được giọng Phong Hằng vang lên. “Khung, sao vậy?”
          Chuyển mắt nhìn lại, chỉ thấy Khung đứng dậy ôm chặt lấy Phong Hằng, trong đôi mắt vốn vô thần hiện ra một tia lo lắng, bàn tay nhợt nhạt vì bám chặt mà hiện ra cả khớp xương.
          “Khung muốn đi với ta sao?”. Phong Hằng nhẹ nhàng đẩy Khung ra, dịu dàng nói. “Quá nguy hiểm, ngươi ở lại đây được không?”
          Ngoài ý muốn, Khung bất chợt lắc đầu, chỉ như vậy thôi cũng đủ khiến mọi người vô cùng kinh ngạc. Hai tay dù không nắm chặt lấy Phong Hằng nữa nhưng trong mắt lại lộ vẻ kiên quyết.
          “Khung… có phản ứng”. Thục Nguyệt cực kì hưng phấn. “Phong Hằng, dẫn hắn theo đi, Khung biết tự bảo vệ mình”
          “Được rồi”. Phong Hằng gật đầu đáp ứng, chỉnh lại tóc cho Khung, ôm lấy vai hắn mà nói với ta. “Đi thôi”
          “Ừ, đi thôi”. Ta bật cười, thầm nghĩ trong lòng, Viêm, chờ ta, ta tới cứu ngươi đây…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét