Thứ Năm, 15 tháng 5, 2014

MỘ KHUYNH CUỒNG KIÊU PN3

PHIÊN NGOẠI 3: MỘ CỤC CƯNG BỎ NHÀ RA ĐI?
          Thân hình tuấn dật múa võ trong tư thế oai hùng vô song, trường kiếm chém ra ánh hồng, một đường kiếm lay động bốn phía, thiếu niên đã lớn thành bộ dạng mê người như vậy. Thời gian trôi qua thật nhanh, tựa như ngày hôm qua hắn còn là một đứa bé biết bò, hôm nay đã trưởng thành một cách xuất sắc đến thế.
          Đứng bên cạnh rừng trúc, Dận nhìn con mình từng chút một lớn lên, vẻ mặt sáng lạn, tư thế hiên ngang oai hùng. Hoá ra mình cũng chỉ là một người bình thường, nghĩ rằng con mình là tốt nhất trên đời.
          Trên mặt Dận lộ vẻ dịu dàng như nước, đôi mắt trong vắt chăm chú nhìn vào nam tử đang múa kiếm.
          “Cha! Tới cũng không gọi, có phải đang nhìn đứa con đẹp trai long trời lở đất này đến ngây người không?”
          Vuốt mồ hôi, cắm kiếm xuống đất, nam tử áo trắng nũng nịu nhào vào lòng Dận, dùng sức mè nheo. Dận vỗ nhẹ đầu hắn, nói. “Lớn vậy rồi còn làm nũng, ngươi còn là nam nhân sao?”
          “Lẽ nào cha không thích ta ôm ngươi sao? Không được! Là con trai ngươi, ta phải ôm ngươi cả đời”
          “Ngươi thằng nhóc này!”. Dận khẽ cười ra tiếng, dùng sức ôm lại con trai mình.
          Long Hoa ôm chặt Dận, cha mình vẫn anh tuấn như vậy, nếu người ngoài nhìn thấy e rằng sẽ nghĩ bọn họ là tình nhân. Ha ha! Bây giờ mình đã cao bằng cha, lão cha chết tiệt kia nếu biết nhất định sẽ tức chết!
          “Mộ Cục Cưng! Ngươi có phải tính cả đời đều theo cha ngươi không? Dận, ngươi cũng quá cưng chiều thằng nhóc này rồi”
          Có câu, nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, nhắc lão cha thì lão cha bước ra!
          “Đừng gọi ta Mộ Cục Cưng nữa! Không có chút khí phách nam nhân nào! Ta là Hoàng Phủ Long Hoa! Là Hoàng Phủ Long Hoa! Cha, đừng ở với hắn, hai chúng ta cao chạy xa bay thôi!”
           Thời gian qua nhanh, Mộ Cục Cưng cũng lớn như thổi, ngày càng giống cha hắn, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. Thế nhưng trong lòng Mộ Cục Cưng có một vướng mắc, đó chính là hắn chịu không nổi người ngoài gọi hắn là “cục cưng”! Hắn đẹp trai trời long đất lở như vậy, di truyền gien trội của cha hắn, sao có thể dùng một cái tên như em bé thế!
          Vậy là, Mộ Cục Cưng đòi đổi tên, mà Dận cũng biết phải đổi, cứ gọi vậy cũng không phải cách. Mộ Quân Duệ đương nhiên cũng đồng ý, tên của con một vị quân vương như hắn nhất định phải vang dội và sáng chói. Thế là cuối cùng đổi tên thành Hoàng Phủ Long Hoa, ý là đủ khí phách, đủ đẹp trai, đủ ngông cuồng!
          Thế nhưng tại sao không phải họ Mộ hay họ Vũ Linh ư? Không phải họ Vũ Linh thì có thể hiểu được, Mộ Quân Duệ là một người cực ghen, đương nhiên vì quá khứ không mấy tốt đẹp mà kiên quyết phản đối, lấy họ Vũ Linh chẳng khác nào là con của tên kia! Con mình không thể mang họ Vũ Linh, hơn nữa Dận cũng không để bụng.
          Mộ Quân Duệ giải thích thế này: “Họ Vũ Linh tuyệt đối không thể, họ Mộ tiểu quỷ chết tiệt kia không chịu. Thôi đi, khi còn bé ta cũng không có tên, Mộ Quân Duệ là ta tự đặt bậy. Tiểu quỷ chết tiệt chọn Hoàng Phủ Long Hoa là vì sao ư? Ha ha ha ! Không biết à, mẫu thân của Dận họ “Hoàng Phủ” tên “Trân Châu”. Người có thể sinh ra Dận thật vĩ đại, họ “Hoàng Phủ” không những đẹp mà còn quý phái!”
          Vì vậy, đây là lai lịch của cái tên Hoàng Phủ Long Hoa, có điều nói vậy xong, chỉ cần Mộ Quân Duệ không bị Dận đập một trận là được.
          “Tốt, chỉ cần ngươi đánh thắng ta, cha ngươi sẽ theo ngươi”. Mộ Quân Duệ thản nhiên tiếp nhận khiêu chiến, xắn tay áo.
          Dận đau đầu, hai cha con này quả thật y chang nhau, động một chút là lại như vậy, xem hắn là không khí sao?
          “Ta đáp ứng chưa?”. Một luồng khí lạnh trong nháy mắt thổi tới, khiến cho hai cha con đang cãi vả tỉnh táo lại.
          “Chúng ta giỡn thôi, Dận”. Mộ Quân Duệ cười cười, cọ cọ quanh Dận, thân mật ôm vai Dận. Dận là lão đại của bọn họ a!
          “Các ngươi lấy ta ra giỡn?”. Dận cười nhạt.
          “Dận… ta yêu ngươi chết mất, ngươi xem con trai mà ta còn ghen, ta đâu dám lấy ngươi ra giỡn a”. Mộ Quân Duệ cười khổ.
          “A, ta chịu hết nổi rồi!”. Long Hoa ôm đầu, ai đó mau tới cứu hắn! Ai có thể hiểu được mấy năm nay hắn phải sống thế nào! Lão cha bề ngoài lãnh khốc vô tình này ở nhà lại như con mèo nhỏ, trời ạ!
          “Tiểu tử ngươi uống lộn thuốc hả? Có muốn ta về châm cho mấy kim không?”. Mộ Quân Duệ trừng mắt nhìn Long Hoa, tiểu tử này có phải con ruột của hắn không vậy? Ấy không, đương nhiên là con ruột của hắn và Dận.
          “Được rồi Duệ, đừng chọc hắn”
          “Ấy!”. Long Hoa đột nhiên la lớn. “Cha!”
          “Sao?”
          Tiểu tử này hơi khác thường. Nếu là bình thường hắn sẽ cùng mình dỗ dành Dận, nhưng hôm nay lại khác. Mộ Quân Duệ buông Dận ra, tiến lên vài bước tới trước mặt con trai nhìn kĩ một cái.
          “Ngươi xảy ra chuyện gì?”
          “Ta quyết định bỏ nhà ra đi!”
          “Bỏ nhà ra đi?” Dận hơi cau mày.
          “Thế nhưng cha à, ta không nỡ rời xa ngươi!”. Long Hoa lần thứ hai nhào về phía Dận, tiếp tục làm nũng.
          Hoá ra tiểu tử này đến thời kì động dục rồi?
          Mộ Quân Duệ lắc đầu, tiểu tử này không chỉ di truyền gien trội của mình và Dận, còn phát huy hơn nữa. Có trời mới biết hắn lừa bao nhiêu phụ nữ phụ nam nhà lành, giờ không biết còn muốn làm gì đây.
          “Cha, gần đây ta cảm giác trống rỗng, không muốn ôm nam không muốn ôm nữ, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, ta muốn ra ngoài trải nghiệm được không?”
          “… Cục cưng, ngươi không “lên” được?”. Dận kinh hãi, đối với nam nhân mà nói đây là đòn đả kích rất lớn!
          “Cha, ngươi nhìn đâu mà bảo con trai ngươi không “lên” được! Thôi đi, nói thật, ta muốn vượt mặt lão cha, không chỉ muốn tìm một nam nhân ưu tú như cha, mà còn muốn tìm nhiều nữa. Ai bảo lão già đáng chết này cứ khoe khoang trước mặt ta, mà nam nữ trong kinh thành đều không mấy ai thích hợp với ta nữa. Giang hồ to lớn, ta quyết định mang về một đống con dâu báo hiếu cho ngài!”
          “Tiểu tử chết tiệt nhà ngươi, dám nói cha là lão già đáng chết! Dận ngươi tránh ra, hôm nay ta phải đánh cho mông hắn nở hoa, cho hắn biết ai là cha hắn!”
          “Cục cưng, sợ là những người ở kinh thành đều bị ngươi cưa cẩm hết rồi chứ gì…”. Dận lắc đầu, tiểu tử này thật là! Cũng may không phải không “lên” được, hắn cũng muốn đứa nhỏ này mang thêm vài người về cho náo nhiệt hơn chút nữa.
          “Tiểu tử chết tiệt đừng chạy!”
          “Nói không chạy là không chạy sao, rất mất mặt! Đuổi theo ta đi lão già chết tiệt!”
          “Hứ, xem ngươi mạnh miệng này!”
          “Cha, cha ơi cứu ta, chồng ngươi muốn giết con ngươi nè!”
          “Cục cưng, ngươi nói ai là chồng ai?”
          “A, ta không dám nữa!”. Hắn sao lại quên mất, cha cũng là phần tử bạo lực…
         
          Thế là, Mộ Cục Cưng, cũng là Hoàng Phủ Long Hoa, bước trên con đường giang hồ không lối về mà hái hoa bắt bướm…
          “Cha, lão cha! Ta nhất định sẽ mang một đống vợ về, các ngươi chờ ta…”
          Nhìn bóng dáng con mình rời đi, Dận và Mộ Quân Duệ thấp thỏm bất an trong lòng.
          “Dận, ngươi đừng lo, tiểu tử kia tuy thích bay nhảy nhưng dù sao cũng là con chúng ta, nhất định sẽ bình an trở về”
          Mộ Quân Duệ thấy Dận rầu rĩ, vội an ủi. Thật ra trong lòng hắn mừng như điên: bóng đèn cuối cùng cũng đi, hắn và Dận có thể đi chơi xa rồi!
          Dận thở dài, nói. “Ta không phải lo cho Cục Cưng, mà lo cho những người đụng phải Cục Cưng…”
          Các vị võ lâm hào kiệt trên giang hồ xin bảo trọng!
          Thế là một tên tiểu lưu manh thân phận không rõ bắt đầu cuộc hành trình hái hoa của hắn…
TOÀN VĂN HOÀN
.........................................................................
Lời Translator:
Vậy là đã xong sản phẩm đầu tay ~
Vì trình độ tiếng Hoa còn quá kém, lại thêm nhiều điểm ngữ pháp chưa học, nên có gì sai sót mong mọi người thông cảm. Ở những sản phẩm tiếp theo, Ngân sẽ cố gắng trao dồi nhiều hơn ~
Mộ Khuynh Cuồng Kiêu có lẽ không nằm trong top những truyện xuất sắc nhất, nhưng là một tác phẩm đáng đọc, thật tiếc nếu ít người biết đến nó. Hi vọng sau này trên các diễn đàn đam mỹ, cái tên Mộ Khuynh Cuồng Kiêu sẽ được nhắc đến nhiều hơn ~  

6 nhận xét:

  1. Hì hì, đọc xong giờ mới cmt cho nàng nè, cám ơn nàng đã dịch truyện này nhé, ta thik xuyên không nên vừa thấy gthieu là đọc liền luôn nà. Truyện hay!!!, đủ hài lẫn " nghiêm túc " =)) ta thik giọng văn của nàng, cũng k bik nói j lời hoa mĩ, nhưng mà lâu lắm rồi mới đọc đc bộ tâm đắc ntn ^^

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nàng thích là được rồi ~
      Động lực để Ngân dịch bộ truyện này chính là mong muốn nó được nhiều người biết đến và yêu thích hơn mà ~

      Xóa
  2. Thank nàng đã edit truyện. ^^ Đọc chuyện chùa mãi mà giờ mới ló mặt. Nàng đừng trách nha :)

    Trả lờiXóa
  3. sao ko phiên ngoại về Vân Tiêu nhỉ? ta mún biết hắn sao rồi? cả phiên ngoại về Cục cưng sau này nữa. haha. ta e là giang hồ sẽ nổi sóng dữ dội đây ^^

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vân Tiêu bị uống thuốc mất trí nhớ, sau đó theo Cẩm Tú đi rồi. Hai người này chắc cũng sẽ hạnh phúc ~
      Còn Cục Cưng, chắc phải viết thành truyện mới chứ phiên ngoại thì không đủ ~

      Xóa