CHƯƠNG 20: MAU QUĂNG TUYẾT LƯU LY ĐI!
“Oan nghiệt bảy kiếp?”. Bốn chữ vừa
nói ra, nơi đây phút chốc liền yên tĩnh!
Có điều Thẩm Thiên Lăng là bị ép yên
tĩnh, nếu không bị điểm á huyệt, hắn nhất định sẽ không nhịn được nước mắt lưng
tròng ngửa mặt lên trời cười to, đồng thời nhiệt liệt ôm Diêu Khiêm một chút!
Đại ân đại đức không thể đền đáp,
huynh đài ngươi thật là người tốt!
“Oan nghiệt bảy kiếp?”. Tần Thiếu Vũ
nhướn mày. “Bảy kiếp gì nói nghe thử xem”
Thẩm Thiên Lăng cũng tò mò vểnh tai.
“Kiếp thứ nhất cung chủ là tiên trên
trời”. Diêu Khiêm chậm rãi mà lưu loát nói. “Anh tuấn tiêu sái, dung mạo đẹp đẽ,
thanh tân tuấn dật, tướng mạo vô song, hoa lệ chói lọi, oai hùng hiên ngang, ngọc
quan kim đái, thần thái phi dương…”
CRAP! Ở đâu ra nhiều cụm bốn chữ như vậy?
Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt sùng bái nhìn Diêu Khiêm, chiêu nịnh nọt này đã
bay tới một tầm cao mới.
“Vậy còn hắn?”. Tần Thiếu Vũ cong lại
ngón tay, cốc đầu Thẩm Thiên Lăng.
Cốc em gái ngươi, đầu cũng có thể tuỳ
tiện cốc sao! Thẩm tiểu thụ trong lòng nổi giận, cái đồ không biết đến nhân quyền!
“Thẩm công tử là…”. Diêu Khiêm lộ vẻ mặt
khó xử.
Là cái gì nói nhanh chút coi! Thẩm
Thiên Lăng khó chịu, ấp a ấp úng như thái giám!
“Nói!”. Tần Thiếu Vũ nói.
Diêu Khiêm hít sâu một hơi. “Thẩm công
tử là một con… hồ ly tinh ở Nam Hải tiên sơn”
Thẩm Thiên Lăng: …
Cũng không thể cho ta làm thần thiên ư?
“Rồi sao nữa?”. Tần Thiếu Vũ tỉnh bơ
tiếp tục hỏi.
“Tiên và yêu quái không cùng loại, vị
tiên ấy vì hồ ly tinh mà nhiều lần trải qua kiếp nạn, vốn có thể ở bên nhau
nhưng không ngờ bị hồ ly tinh bày mưu hãm hại, dẫn đến thiên hạ đại loạn, trăm
họ lầm than”. Diêu Khiêm nói. “Thượng đế biết được việc này thì giận tím mặt,
đem vị tiên và hồ ly tinh nhập vào luân hồi, bắt đời đời yêu nhau mà không được
gần nhau suốt sáu kiếp. Ý trời không thể trái, mong cung chủ nghĩ lại”
Thật sự quá cảm động! Thẩm Thiên Lăng
trong lòng liều mạng vì hắn vỗ tay, tuy tình tiết hơi cũ nhưng không sao, hữu dụng
mới là vương đạo!
“Ý ngươi là kiếp trước hắn lợi dụng
ta?”. Tần Thiếu Vũ nhéo lỗ tai Thẩm tiểu thụ.
Trong lòng Thẩm Thiên Lăng nhất thời
chạy qua một ngàn con Grass Mud Horse, nhéo riết thành tai nhọn thì lão tử sẽ
liều mạng với ngươi!
Diêu Khiêm gật đầu. “Đúng vậy”
Sau đó Thẩm Thiên Lăng nước mắt xoạch
xoạch rớt xuống, tốc độ cực nhanh, quả thật gọi là lệ rơi đầy mặt!
“Ôi chao”. Phạm Nghiêm rất hoảng hốt.
“Đang êm đẹp sao phu nhân nói khóc liền khóc thế kia”
Hoa Đường suy đoán. “Chắc không phải
vì kiếp trước hổ thẹn với cung chủ nên trong lòng băn khoăn chứ?”
Thẩm Thiên Lăng tiếp tục im lặng rơi
nước mắt như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, lông mi thật dài cũng ướt nhẹp,
hoá thân thành một tiểu mỹ nhân đáng yêu, quả thật nhìn thấy tim cũng phải nát,
cực kì nhu nhược! Nhưng thực tế giờ phút này trong đầu hắn đang điên cuồng chà
đạp Tần Thiếu Vũ, không có chuyện gì thì đừng tuỳ tiện đâm sau lưng ta. Đây là
cái huyệt kì quái gì vậy, lão tử rõ ràng tâm trạng sung sướng, căn bản là không
muốn khóc… Mẹ kiếp còn đâm nữa thì tuyệt giao!
“Phu nhân không cần như vậy”. Hoa Đường
không đành lòng, vậy nên dịu dàng an ủi. “Thật ra cũng chỉ là chuyện kiếp trước,
quá khứ cũng chỉ là quá khứ, chỉ cần kiếp này ngươi đối xử tốt với Cung chủ là
được”
“Đúng vậy, đừng khóc”. Phạm Nghiêm
cũng an ủi.
Đầu sỏ Diêu Khiêm trầm mặc không nói,
rõ ràng rất kiên trì với “oan nghiệt bảy kiếp”!
“Chuyện này sau này đừng nhắc lại”. Tần
Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng đứng lên. “Chuyện còn lại sáng mai bàn tiếp”
Diêu Khiêm đang há mồm tính nói gì đó
thì bị Tần Thiếu Vũ lạnh lùng quét mắt qua, không thể làm gì khác ngoài thức thời
câm miệng.
“Cung chủ và phu nhân thật ân ái”. Đợi
hai người đi rồi, Hoa Đường chậc lưỡi cảm thán. “Xem ra không muốn cũng phải nhận”
“Oan nghiệt bảy kiếp, sao có thể nói
cưới là cưới?”. Diêu Khiêm giận dữ. “Trên đời này có biết bao nữ nhân xinh đẹp
chờ gả cho Cung chủ, hắn đừng mơ tưởng”
“Ngươi xem có chính xác không vậy?”.
Phạm Nghiêm chọt chọt Diêu Khiêm. “Đừng phá huỷ nhân duyên của Cung chủ và phu
nhân!”
“Hừ!”. Diêu Khiêm trừng hắn, ngửa đầu
rời đi, rõ ràng không quan tâm.
Khoé miệng Phạm Nghiêm run run, nhiều
năm duy trì tính xấu như vậy cũng không dễ…
Mà trong phòng ngủ, Thẩm Thiên Lăng
đang cưỡi trên người Tần Thiếu Vũ điên cuồng đánh, hết sức dũng mãnh!
“Nước mắt còn lau chưa khô kìa”. Tần
cung chủ nằm trên giường, chậm rãi lửa đổ thêm dầu.
“Ngươi còn có mặt mũi nói vậy nữa hả?”.
Thẩm Thiên Lăng nắm cổ áo hắn lắc lắc. “Ngươi là cái đồ tiểu nhân đê tiện vô sỉ”
“Cũng không còn cách nào khác”. Tần
Thiếu Vũ vẻ mặt đầy vô tội. “Không làm vậy sao ngươi khóc được”
“Ta đang êm đẹp tại sao phải khóc?”.
Thẩm Thiên Lăng banh mặt hắn ra.
Tần Thiếu Vũ ậm ờ nói. “Như vậy mới có
vẻ ân ái”
“Ân ái em gái ngươi!”. Thẩm Thiên Lăng
giận.
“Nếu không ân ái một chút thì mọi người
ở Truy Ảnh cung khó tránh khỏi có gút mắc với ngươi, ảnh hưởng tới hôn sự sau
này của chúng ta”. Tần Thiếu Vũ bóp cánh tay hắn. “Được rồi đừng lộn xộn nữa,
mau xuống dưới”
“Không!”. Thẩm Thiên Lăng tiếp tục nhảy
lên bụng hắn. “Ngươi không nghe được sao, chúng ta có bảy kiếp oan nghiệt, còn
thành thân cái gì nữa!”. Sớm xa nhau mới là vương đạo, đối với ai cũng tốt!
“Loại chuyện lên đồng này ngươi cũng
tin ư?”. Tần Thiếu Vũ đầy khinh thường.
Thẩm Thiên Lăng bị nghẹn một chút, đừng
dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu này với ta! Ngươi ngay cả địa cầu hình gì cũng không
biết, còn không biết xấu hổ mà khinh bỉ ta ư?
“Ngủ sớm chút đi”. Tần Thiếu Vũ xách hắn
xuống. “Sáng mai còn phải đi”
Thẩm Thiên Lăng ngồi xếp bằng trên giường,
vẫn cực kì không vui.
Tần Thiếu Vũ cũng không chọc hắn nữa,
mở cửa gọi tiểu nhị đem nước tắm vào.
…
“Chúng ta phải cùng tắm sao?”. Thẩm
Thiên Lăng cảnh giác.
“Đương nhiên không”. Tần Thiếu Vũ cởi
áo ngoài. “Rõ ràng có hai thùng”
Hai thùng thì sao, rõ ràng đặt cạnh
nhau, quả thật chính là Uyên ương dục (bể
tắm tình nhân ~)! Thẩm Thiên Lăng trong lòng đang tính toán xem có nên lấy
bình phong che ở giữa không thì Tần Thiếu Vũ đã cởi đồ bước vào trong nước.
Tốc độ có cần nhanh vậy không, Thẩm tiểu
thụ bĩu môi. Chạy một ngày trời quả thật đổ mồ hôi, không tắm thì không ngủ được…
Thật ra đều là nam nhân, cũng không có gì, trước kia cũng từng chụp ảnh sexy
mà! Thẩm Thiên Lăng vừa tự an ủi vừa lấy tay thử độ ấm, xoay người cởi đồ, chỉ
chừa lại cái quần rồi đạp ghế vào trong thùng.
“Phụt”. Tần Thiếu Vũ bật cười. “Xấu hổ
hả?”
“Xấu hổ em gái ngươi!”. Thẩm Thiên
Lăng nổi giận một chút, sau đó ở trong nước cởi quần, ướt nhẹp khoác lên mép
thùng.
“Sao gầy vậy”. Tần Thiếu Vũ đưa tay
qua nhéo nhéo vai hắn.
Không có chuyện gì thì đừng tuỳ tiện sờ
bậy! Thẩm Thiên Lăng đánh tay hắn ra, hung hăng nói. “Cách xa ta một chút!”. Nếu
thích thịt sao ngươi không tìm một người mập mạp đi, ta đây cầu còn không được!
Bởi vì lo lắng Tần Thiếu Vũ đột nhiên
nổi lên thú tính nên Thẩm Thiên Lăng dùng tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời tắm
rửa xong, vươn tay vừa định kéo áo trên giá xuống thì thấy cánh tay đột nhiên
mát lạnh, một con rắn nửa đen nửa trắng từ trên giá rớt bẹp xuống, vừa vặn rơi
vào người hắn.
“A!!!”. Thẩm Thiên Lăng nhất thời hét
chói tai, quả thật hồn phi phách tán!
Tần Thiếu Vũ đang mặc đồ, thấy vậy
cũng biến sắc, phất tay vung qua một tia nước, đem con rắn độc trên người Thẩm
Thiên Lăng hất xuống.
Con rắn lớn choáng váng bò loạn trên đất,
Thẩm Thiên Lăng sắc mặt như tờ giấy trắng, Tần Thiếu Vũ bay lên, kéo qua áo
ngoài ẵm hắn ra khỏi thùng, tiện tay quăng ra hai thanh phi đao, cắm chặt con rắn
xuống đất.
“Cung chủ!”. Người ở cách vách nghe được
tiếng động, nhao nhao chạy tới cửa.
“Không sao, về hết đi”. Tần Thiếu Vũ
ôm Thẩm Thiên Lăng ngồi lại trên giường, kéo qua tay hắn kiểm tra một chút.
“Không bị cắn, đừng sợ”
Thẩm Thiên Lăng còn chưa hoàn hồn,
ngay cả nói chuyện cũng run run. “Vì sao khắp nơi đều có rắn?”
Tần Thiếu Vũ không nói gì, chân mày
nhăn thành một nhúm.
Con rắn trên đất còn đang quằn quại, đồng
thời tê tê thè lưỡi chạy tới tủ quần áo bên cạnh, mặc kệ thanh đao xẹt qua thân
thể. Trên đất máu chảy thành sông, khiến người ta nhìn mà lạnh sống lưng.
Tần Thiếu Vũ một tay che mắt Thẩm
Thiên Lăng, tập trung nhìn con rắn.
Phi đao bị kéo trên đất, con rắn đụng
đầu vào cửa như muốn lấy vật gì ra vậy.
“Trong ngăn kéo có cái gì?”. Tần Thiếu
Vũ kề vào tai hắn nhỏ giọng hỏi.
“… Chỉ có quần áo và ngân phiếu”. Thẩm
Thiên Lăng hơi bình tĩnh một chút.
“Ngoại trừ mấy thứ này ra?”. Tần Thiếu
Vũ tiếp tục hỏi.
“Không còn gì”. Thẩm Thiên Lăng lắc đầu,
suy nghĩ một chút rồi nói. “Còn có Tuyết Lưu Ly lần trước và Bích Lục Đồng mẫu
thân cho ta”
“Bích Lục Đồng?”. Tần Thiếu Vũ cau
mày.
“Ừ, mẫu thân nói là dược ngọc (ngọc làm thuốc ~)”. Thẩm Thiên Lăng nói.
“Màu xanh nhạt, nằm trong bao quần áo”
Tần Thiếu Vũ lấy dưới gối ra một phi
tiêu có dây, phi qua cửa rồi giật lại, mượn lực kéo bao quần áo tới.
“Là cái này nè”. Thẩm Thiên Lăng mở
cái hộp ra.
Con rắn quả nhiên đổi hướng, bò tới
giường.
Tần Thiếu Vũ cầm viên ngọc xanh biếc lên
nhìn một chút, rồi tiện tay ném vào bình hoa trước cửa.
Con rắn nhất thời ngẩng đầu thè lưỡi,
quay đầu đến bình hoa.
Tần Thiếu Vũ khoé miệng cong lên, ôm
Thẩm Thiên Lăng tới, đá con rắn từ cửa sổ ra ngoài, rồi lấy Bích Lục Đồng trong
bình hoa ra giao cho Thẩm Thiên Lăng. “Dược ngọc phải tuỳ thân mang theo, cất
đi”
“Liên quan gì tới rắn?”. Thẩm Thiên
Lăng không hiểu.
“Nghe đồn hồi xưa có một vị y tiên,
bên cạnh hắn có một con hổ”. Tần Thiếu Vũ nói. “Bích Lục Đồng là mắt của con hổ
đó, có thể trị bách bệnh và tránh tai hoạ. Chỉ là trong sách không đề cập qua,
đặt nó và Tuyết Lưu Ly chung một chỗ sẽ gọi rắn tới”
Thẩm Thiên Lăng nhất thời thấy dược ngọc
bắt đầu phỏng tay!
“Lúc trước cũng không nghe nói Nhật
Nguyệt sơn trang hay Vô Tuyết môn bị rắn quậy, không để cạnh nhau chắc sẽ không
sao”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ngày mai sẽ có người về Truy Ảnh cung, ta kêu bọn họ
mang Tuyết Lưu Ly đi là được”
Thẩm Thiên Lăng gật đầu, trái tim còn
đang đập loạn.
Có con rắn độc rớt xuống tay, chuyện
này sẽ ám ảnh tâm lí cả đời biết không!
“Đổi sang phòng khác ngủ đi, ở đây mùi
máu nồng quá”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn đặt lên giường. “Ta tới ngăn kéo lấy quần áo
cho ngươi”
…
Lấy quần áo? Thẩm tiểu thụ ngẩn người,
rốt cuộc phát hiện mình đang xích loã, toàn thân chỉ khoác một lớp áo lót, còn
sớm bị nước làm ướt nhẹp dính trên người, cái mông hầu như hoàn toàn lộ ra
ngoài, “tiểu Lăng” cũng như ẩn như hiện!
Thẩm tiểu thụ mặt đỏ tới mang tai, kéo
chăn bọc lấy mình.
Mẹ kiếp, bị thấy hết rồi!
Thật là hỏng bét!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét