Thứ Tư, 21 tháng 5, 2014

GIANG HỒ KÌ BA 15

CHƯƠNG 15: TUYẾT LƯU LY!
          “Sơn trại?”. Tần Thiếu Vũ cau mày.
          “Quên đi, không nói chuyện này nữa”. Thẩm Thiên Lăng khoát tay. “Tới đây làm gì?”
          “Xem kịch”. Tần Thiếu Vũ nói.
          Rạp hát? Thẩm Thiên Lăng nghe vậy thì mất hứng, tiện thể còn ngáp một cái.
          Vừa nghĩ tới vĩnh viễn không được xem phim 3D, máy quay IMAX, mà phải ở đây ê a trải qua quãng đời còn lại, Thẩm Thiên Lăng rất muốn đập đầu vào tường xuyên trở về.
          “Không muốn đi sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
          Đương nhiên không! Thẩm Thiên Lăng thành thật lắc đầu, cho dù xem múa kiếm cũng tốt hơn cái này!
          “Hôm nay Ngâm Lạc Tuyết ở đây”. Tần Thiếu Vũ nói.
          Thẩm Thiên Lăng ngạc nhiên. “Ngâm Lạc Tuyết là ai?”
          Tần Thiếu Vũ nhếch môi. “Không nhớ sao?”
          Đừng cười một cách thiếu ăn đòn như vậy! Thẩm Thiên Lăng cảnh giác. “Đừng nói với ta là tình nhân cũ nha!”. Đừng tưởng lão tử mất trí nhớ thì ngươi có thể tuỳ tiện nói bậy.
          “Tình nhân thì không phải, nhưng hắn quả thật nhớ mãi không quên ngươi”. Tần Thiếu Vũ nhướn đuôi mày. “Hơn nữa hắn từng vì ngươi tuyên bố muốn san bằng Truy Ảnh cung của ta”
         
          “Nam hay nữ?”. Thẩm Thiên Lăng bình tĩnh hỏi.
          “Đương nhiên là nam”. Tần Thiếu Vũ đáp một cách đương nhiên.
          Đương nhiên em gái ngươi! Vì sao một nam nhân lại “đương nhiên” thích lão tử? Thẩm Thiên Lăng toàn thân toát ra oán hận. “Ta càng không đi!”. Lỡ đánh nhau thì làm sao bây giờ!
          “Sợ là không kịp rồi”. Tần Thiếu Vũ nói.
          “Vì sao?”. Thẩm Thiên Lăng trợn to hai mắt.
          “Vì hắn đã thấy ngươi”. Tần Thiếu Vũ chỉa chỉa lầu hai. “Tự nhìn đi”
          Ai muốn nhìn chứ! Thẩm Thiên Lăng quả thật khóc không ra nước mắt, xuyên qua thành vạn nhân mê Mary Sue, nỗi đau này ai có thể hiểu. “Hoa cúc” sẽ tàn đó biết không! Vì vậy hắn không nói hai lời kéo Tần Thiếu Vũ chạy, sớm biết thế sẽ không ra đường!
          Một bóng dáng màu trắng bay xuống lầu gỗ, vững vàng đáp xuống trước mặt hai người.
          Biết ngay là vậy mà… Thẩm Thiên Lăng gần như muốn ngửa mặt lên trời thở dài, cũng không phải phim truyền hình, không thể để lão tử chạy mất một lần sao!
          “Chạy cái gì?”. Đối phương giọng nói nữ tính, nhìn cũng nữ tính, trên mặt còn có son phấn!
          Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt vô tội nhìn hắn – ta mất trí nhớ!
          “Thấy ta cũng không có lời nào muốn nói ư?”. Ngâm Lạc Tuyết lạnh lùng hừ một tiếng, thậm chí cằm cũng hất lên.
          Thẩm Thiên Lăng khoé miệng run run, lại còn là thuộc tính ngạo kiều nữa!
          “Nói đi!”. Thấy Thẩm Thiên Lăng thật lâu không mở miệng, Ngâm Lạc Tuyết căm tức nhìn hắn.
          Thật ra ta rất muốn nói! Vấn đề là nói gì bây giờ, nói huynh đài quá nữ tính nhất định sẽ bị bóp chết, người trong võ lâm thật đáng sợ! Tim Thẩm Thiên Lăng đập một cái, nói. “Ta mất trí nhớ… không nhớ nổi ngươi là ai”
          “Mất trí nhớ thì sao?”. Ngâm Lạc Tuyết cười nhạt. “Mất trí nhớ thì có thể xoá hết nợ ngày trước sao?”
          Chẳng lẽ là Thẩm Thiên Lăng trước kia bội tình bạc nghĩa? Thẩm Thiên Lăng khó lòng giãy bày, nhưng lúc này lại không thể nói thẳng ra mình là hàng giả, nên không thể làm gì khác ngoài việc lựa từ mà nói. “Không biết trước kia ta đã làm chuyện gì?”
          “Hừ!”. Ngâm Lạc Tuyết giậm chân, tiếp tục dùng ánh mắt nóng giận nhìn hắn!
          “Hừ” là ý gì ta cũng không hiểu, cho chút gợi ý được không, cho dù chơi game cũng phải có option chứ! Thẩm Thiên Lăng cảm giác sắp khóc tới nơi, vậy nên không thể làm gì khác ngoài quay đầu nhìn Tần Thiếu Vũ – ngươi có biết là chuyện gì không?
          Tần Thiếu Vũ nhếch môi cười với hắn một chút.
          Rồi thôi.
          Cười em gái ngươi! Thẩm Thiên Lăng nổi giận, ngươi bán tiếng cười mua vui sao?
          Thời khắc mấu chốt cũng không được tích sự gì, thái giám!
          “Ngươi nói hiện tại phải giải quyết thế nào?”. Ngâm Lạc Tuyết hai tay chống nạnh.
          Loại tư thế đàn bà chanh chua kiếm chuyện này…. Thẩm Thiên Lăng đau đầu. “Ta thật sự không nhớ nổi”
          “Vậy ngươi có đồng ý theo ta về không?”. Ngâm Lạc Tuyết hỏi.
          Tại sao ta phải về với ngươi, ta và ngươi không quen! Hơn nữa ngươi còn ngạo kiều như vậy! Thẩm Thiên Lăng quyết đoán lắc đầu.
          Ngâm Lạc Tuyết nhướn mày, trong nháy mắt rút kiếm ra khỏi vỏ chỉa thẳng vào hắn. “Ngươi lắc một lần nữa thử xem!”
          Lắc thêm mười lần ta cũng không thích loại hình như ngươi! Thẩm Thiên Lăng thở dài. “Dưa hái xanh không ngọt, ta thật sự không thích người như ngươi”
          Tần Thiếu Vũ sờ mũi một cái, nén cười.
          “Ngươi nói gì?”. Ngâm Lạc Tuyết trợn mắt.
          “Ta nói ta không thích ngươi, ngươi vẫn nên hết hi vọng đi”. Thẩm Thiên Lăng lặp lại lần nữa. Dù đối phương trong tay có kiếm, nhưng chỉ lấy ra quơ quơ, khả năng đâm rất nhỏ.
          “Muốn ta chết tâm?”. Ngâm Lạc Tuyết giận dữ. “Vô liêm sỉ!”
         
          Ngươi mới vô liêm sỉ, Thẩm Thiên Lăng quả thật không biết dùng vẻ mặt gì đối diện hắn. “Chẳng lẽ trước kia ta từng hẹn ước với ngươi?”
          Nói còn chưa xong thì Ngâm Lạc Tuyết đã vung kiếm tới, may là Tần Thiếu Vũ đỡ đúng lúc, Thẩm Thiên Lăng mới không bị đâm trúng.
          “Ê!”. Thẩm tiểu thiếu gia thật sự nổi giận. “Không thể nói chuyện đàng hoàng sao!”
          “Ta mà thích ngươi ư? Nữ tính như vậy!”. Ngâm Lạc Tuyết đầy khinh bỉ.
          Em gái ngươi! Thẩm Thiên Lăng trong nháy mắt chấn động rồi, ngươi mới giống hơn đó, còn trét phấn lên mặt! Vừa toả mùi dầu thơm vừa nói, có còn biết xấu hổ hay không!
          Tần Thiếu Vũ nhìn vẻ mặt Thẩm Thiên Lăng, cười đến đau dạ dày.
          “Lần sau còn để ta gặp nữa, ta sẽ đâm mù mắt ngươi!”. Ngâm Lạc Tuyết vung tay áo, quay đầu rời đi!
          Bóng dáng đặc biệt lả lướt!
          “Hắn như vậy còn dám nói ta nữ tính?”. Thẩm Thiên Lăng căm giận chỉ vào Ngâm Lạc Tuyết. “Đầu óc hắn bị nước vào hay sao!”
          Tần Thiếu Vũ đỡ cây cười.
          “Cười cái đầu ngươi!”. Thẩm Thiên Lăng nhấc chân đá hắn. “Nói mau, chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ vì yêu mà sinh hận?”. Hung hăng còn chưa tính, lại còn động đao động kiếm!
          “Ai nói hắn yêu ngươi?”. Tần Thiếu Vũ vất vả nhịn cười.
          Thẩm Thiên Lăng: …
          “Bộ dạng hồi nãy thật đáng yêu”. Tần Thiếu Vũ lại bắt đầu cười.
          “Rốt cuộc là sao!!!”. Thẩm Thiên Lăng siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi.
          “Hắn là Hữu hộ pháp của Vô Tuyết môn ở Đông Bắc, lúc trước trong một lần đại hội võ lâm, ngươi không những vẩy mực vào hắn mà còn cố ý làm dơ cờ của Vô Tuyết môn”. Tần Thiếu Vũ nhìn hắn. “Nếu không phải nể mặt Nhật Nguyệt sơn trang và Đường môn thì mười cái mạng của ngươi cũng đã mất”
          Mẹ kiếp hoá ra là kình địch. Thẩm Thiên Lăng nắm cổ áo Tần Thiếu Vũ. “Vậy sao ngươi nói hắn nhớ mãi không quên ta!”. Nhớ mãi không quên lời này có thể tuỳ tiện nói hay sao?
          “Sau sự kiện kia, Ngâm Lạc Tuyết vẫn luôn có khúc mắc với ngươi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Cái này cũng không tính là nhớ mãi không quên ư?”
          “Còn vì ta mà san bằng Truy Ảnh cung là thế nào?”. Thẩm Thiên Lăng gào thét! Còn nói mập mờ như vậy nữa!
          “Tuy Vô Tuyết môn chủ đáp ứng không truy cứu nữa, nhưng hắn vẫn vì chuyện này mà nổi giận, tìm mọi biện pháp hại ngươi nhưng đều bị ta cản lại”. Tần Thiếu Vũ nói. “Hắn vì vậy mà ghi hận ta, rất kì quái đúng không?”
          Thẩm Thiên Lăng căm giận lắc lắc cổ áo Tần Thiếu Vũ. “Hồi nãy sao không ngăn ta lại!”. Hại lão tử nói nhiều lời kì quái như vậy!
          Lần này Tần Thiếu Vũ lại thành thật, cong khoé mắt nói. “Ta cố ý, nhìn ngươi ngây ngô rất đáng yêu”
          Ngây ngô cả nhà ngươi! Thẩm Thiên Lăng quay đầu tát hắn một phát la lên. “Lão tử muốn cùng ngươi tìm chết!”
          Vì vậy sáng sớm cùng ngày, người dân trong vùng may mắn được tận mắt thấy Thẩm tiểu thiếu gia đuổi theo Truy Ảnh cung chủ từ đông sang tây.
          Hai người ân ái thật ngọt ngào, mọi người đều bị cảm động, đuổi nhau liếc mắt đưa tình, quả nhiên vừa hoạt bát vừa ân ái!
          “Ngươi chạy chậm một chút sẽ chết phải không?”. Thẩm Thiên Lăng tựa trên cây, vô lực hồng hộc thở gấp.
          Tần Thiếu Vũ tâm trạng vô cùng tốt, mang hắn đến quán trà.
          “Tần cung chủ, Thẩm thiếu gia”. Tiểu nhị vui vẻ chạy tới.
          “Một bình Phổ nhị hảo hạng, thêm vài đĩa bánh”. Tần Thiếu Vũ giúp Thẩm Thiên Lăng lau mồ hôi.
          “Còn có ngân nhĩ ướp lạnh nữa”. Thẩm Thiên Lăng ngồi phịch xuống ghế, hắn quả thật mệt thảm!
          “Ngươi không thể ăn lạnh”. Tần Thiếu Vũ đuổi tiểu nhị đi. “Cứ theo ta nói mà làm”
          “Ngươi còn biết nói lý lẽ hay không?”. Thẩm Thiên Lăng kháng nghị, ăn cái gì cũng quản!
          “Ta vì tốt cho ngươi”. Tần Thiếu Vũ cốc đầu hắn. “Thân trúng Hàn độc thì đừng ăn mấy thứ lạnh”
          “Đừng nói chuyện này chứ”. Thẩm Thiên Lăng phiền lòng. “Vất vả lắm mới quên được”. Cám ơn ngươi đã nhắc ta một lần!
          “Sợ cái gì, ta nói sẽ giúp ngươi mà”. Tần Thiếu Vũ nhìn hắn.
          “Nhưng tóm lại cũng là trúng độc”. Thẩm Thiên Lăng oán hận, lão tử trước khi xuyên qua rất khoẻ mạnh, đóng phim suốt đêm cũng không sao!
          “Hiện tại mới tháng ba tháng tư, cách mùa đông còn một năm”. Tần Thiếu Vũ rót nước cho hắn. “Đừng nói chuyện này nữa, nói chút chuyện vui đi”
          “Ví dụ như?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
          “Ví dụ như… hôn lễ của chúng ta?”. Tần Thiếu Vũ nhướn mày.
          Thẩm Thiên Lăng phun nước ra ngoài. “Chúng ta nói tiếp chuyện trúng độc đi”
          Tần Thiếu Vũ vui vẻ. “Sợ thành thân với ta như vậy sao?”
          Thẩm Thiên Lăng chân thành gật đầu. “Ngươi thật sự không tính lấy người khác sao?”
          Tần Thiếu Vũ chậm rãi bóp nát một quả hạch đào, không có ý kiến.
          Thẩm Thiên Lăng trong lòng thở dài, dù thật sự trúng Hàn độc cũng không muốn cùng hắn làm chuyện đó để giải độc. Hơn nữa cứ thế này rõ ràng mình sẽ là kẻ nằm dưới! Nghĩ đến điểm này, “hoa cúc” lại lập tức đau đau, giống như bị trĩ, cực kì thê thảm.
          Thật ra hoa cúc tàn và Hàn độc cũng không khác gì mấy… Thẩm Thiên Lăng vô củng bi thương gục xuống bàn, nhanh chóng mang lão tử xuyên về đi thôi!
          Phổ nhị và trà bánh rất nhanh được mang đến, Thẩm Thiên Lăng tiện tay bốc một miếng bánh mà gặm, rõ ràng không có tâm tình.
          “Đừng cau mày”. Tần Thiếu Vũ thả một túi gấm trước mặt hắn. “Tặng cái này cho ngươi”
          “Cái gì vậy?”. Thẩm Thiên Lăng tò mò ngồi thẳng dậy.  
          “Mở ra xem đi”. Tần Thiếu Vũ nói.
          Tình huống này chính là hình ảnh cầu hôn kinh điển trong phim thần tượng! Thẩm Thiên Lăng vừa oán thầm vừa mở túi gấm, từ bên trong đổ ra một viên ngọc màu trắng long lanh sáng bóng.
          “Trân châu?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi, cầm trên tay xoay về phía mặt trời mà nhìn.
          “Tuyết lưu ly”. Tần Thiếu Vũ vuốt cằm, khoé miệng cong lên nói. “Thánh vật của Vô Tuyết môn, mới trộm được trên người Ngâm Lạc Tuyết”
          Thẩm Thiên Lăng: …
          Thiếu hiệp, ngươi đang… phạm pháp đó.
          Hơn nữa sao lại tặng đồ ăn trộm cho ta? Truy Ảnh cung đã nghèo thành như vậy ư?
          “Có điều màu trắng không may mắn”. Tần Thiếu Vũ còn đang chê tới chê lui.
          “Tuyết lưu ly có phải rất quý không?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
          “Đông ấm hạ mát, lấy cho ngươi để giữ ấm và phòng cảm lạnh”. Tần Thiếu Vũ tuỳ tiện nói.
          “Nhưng ngươi nói đây là Thánh vật của người ta”. Thẩm Thiên Lăng nhắc nhở.
          “Vậy thì sao? Bọn họ cũng không chỉ nhờ vào thứ này mà sống hết nửa đời còn lại”. Tần Thiếu Vũ thổi nguội trà cho hắn. “Nếu hắn đuổi theo, chúng ta cứ thà chết mà không nhận là được, chẳng lẽ hắn còn dám lục soát?”        
          Thẩm Thiên Lăng vặn vẹo nhìn hắn.
          Trộm Thánh vật của người ta mà còn kiêu ngạo.
          Da mặt dày cỡ nào vậy….

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét