Thứ Sáu, 16 tháng 5, 2014

GIANG SƠN 21



CHƯƠNG 21
          “Lão gia, ngươi còn muốn đoạt vị sao?”. Giọng mẫu thân thản nhiên vang lên bên tai ta. “Nếu ngươi thật sự đoạt vị thì sẽ phụ lòng hai đời vua, bọn họ không ai muốn đưa ngươi vào chỗ chết a!”
          “Thôi được rồi, được rồi…”. Phụ thân dù không cam lòng nhưng cuối cùng cũng thoả hiệp. “Hoàng nhi, đến đây”
          Ta mở bình thuốc trong tay hắn, một làn hương nhàn nhạt bay ra, vừa ngửi đã biết là giải dược của Ngưng Sương. Ta mỉm cười nhìn phụ thân, nhẹ nhàng quỳ xuống. “Lúc nãy con nói năng lỗ mãng, xin cha tha thứ!”
          Mẫu thân nâng ta dậy. “Được rồi, không nói chuyện này nữa, lúc nào mới dẫn hai đứa con dâu của ta đến đây?”
          “Con…”. Ta cúi đầu, không khỏi khó xử. “Thục Nguyệt không phải tình nguyện gả cho con, chỉ là bị ép thôi. Viêm đã đáp ứng thu lại ý chỉ, để Thục Nguyệt tự quyết định. Tính Thục Nguyệt không thích kết hôn gò bó, nàng đã quyết định sau khi xong việc sẽ rời đi, cùng Phong Hằng tìm thuốc cho đệ đệ. Còn về phần Nhược Dong…”
          Ta quỳ xuống, dập đầu nói. “Xin phụ thân và mẫu thân tha thứ, con không muốn tổn thương nàng, trong lòng con chỉ có…”
          “Không được!”. Phụ thân kiên quyết cắt ngang lời ta, bất ngờ khôi phục vẻ cường hãn ngày xưa mà nghiêm khắc nhìn ta. “Con cháu Tiết gia sao có thể làm chuyện trái với luân thường cỡ này…”
          “Con…”. Ta còn muốn phản bác thì thấy Thương Tuẫn khoát khoát tay, dù không hiểu sao nhưng cũng không nói gì nữa.
          “Bá phụ, chuyện này để ta đến khuyên Tử Hoàng đi, không thể quá thúc ép hắn”. Thương Tuẫn bước tới, nhìn phụ thân, ánh mắt tràn đầy khí phách khiến ta ngạc nhiên. Ta âm thầm cau mày, một người bình thường sao có thể…
          Phụ thân nhìn Thương Tuẫn một chút, lại nhìn vẻ mặt không muốn thoả hiệp của ta, cũng không tìm ra biện pháp gì tốt, đành bất đắc dĩ xua tay để ta rời đi.
          Vừa ra khỏi Tướng phủ, sắp xếp tốt cho Thương Tuẫn xong, ta lập tức hướng đến Hoàng cung. Bóng dáng nhợt nhạt nhắm mắt yên tĩnh nằm trong Đinh Long điện, không còn dáng vẻ rạng rỡ như xưa, gương mặt tuyệt đẹp phủ một tầng xanh tím, tỏ vẻ độc đã xâm nhập vào tim. Phong Hằng và Thục Nguyệt đứng trước giường, không ngừng lắc đầu. Thấy vậy, ta không tự chủ được run lên, chạy thẳng đến chỗ Viêm. Ngón tay ta run rẩy để trước mũi hắn, may mắn phát hiện vẫn còn một hơi thở.
          “Có đem giải dược tới không?”. Phong Hằng nhìn ta, giọng điệu căng thẳng.
          Ta gật đầu, đem giải dược đưa hắn, lại thấy Phong Hằng buồn bã xua tay, khẽ nói. “Ngươi làm đi”. Trong giọng nói mang theo chua xót.
          Ta khó hiểu nhìn hắn, lại nghe Thục Nguyệt giải thích. “Ngưng Sương là chất cực độc, không phải vì nguy hiểm mà vì xen lẫn lời nguyền và chung độc. Trừ bỏ giải dược còn cần cách trị liệu khác, mà cách trị liệu đó phải tiếp xúc thân thể…”
          Nhất thời hiểu ra vẻ chua xót lúc nãy của Phong Hằng, ta hơi áy náy nhìn hắn, nhưng cũng không lùi bước. Phong Hằng, nếu ngươi muốn thứ khác, chỉ cần ta có ta sẽ cho, nhưng chỉ có Viêm là không được…
          Tỉ mỉ nghe chỉ dẫn cách giải độc, phân phó người chuẩn bị tốt nước nóng và khăn mặt, sau khi ra lệnh cho bọn họ lui ra, ta nhìn theo Phong Hằng và Thục Nguyệt ra ngoài cửa.
          Cởi quần áo Viêm ra, ta ôm hắn vào trong thùng gỗ, để hắn ngồi vững rồi cũng cởi áo bước vào. Nhai nát giải dược trong miệng, đút cho Viêm, ta nâng lên cánh tay phải rũ xuống của hắn, vận công truyền vào lòng bàn tay hắn. Ta đưa nội lực vào giúp giải dược tan nhanh trong cơ thể hắn, một luồng hơi thoát ra, vẻ mặt xanh tím của Viêm dần biến mất, cho thấy độc tính đã được giải.
          Nhẹ nhàng buông ra tay hắn, ta xoay thân thể hắn lại, ngưng tụ nội lực ở đầu ngón trỏ, từ cột sống đẩy lên. Thân thể Viêm khẽ run, chắc là vì chung độc phản kháng. Ta nhất thời tăng thêm lực, khẽ đẩy lên. Không lâu sau, Viêm phun ra một tiểu trùng đỏ tươi, không ngờ đã hơi thành hình. Ta nghĩ mà sợ, lỡ trễ chút nữa thì ngay cả khi có giải dược cũng không có tác dụng gì…
          Ta đem Viêm ra khỏi thùng tắm, lau sạch sẽ, cẩn thận mặc áo lót cho hắn, đặt lên giường. Lúc này ta mới gọi Thục Nguyệt và Phong Hằng vào.
          “Sao rồi? Màu xanh tím biến mất chưa? Chung độc có ra chưa?”. Thục Nguyệt hỏi ta, vẻ mặt nghiêm túc. Ta gật đầu, chỉ thấy Thục Nguyệt yên tâm nở nụ cười. “Vậy thì không sao rồi, tiếp theo để ta”
          Thục Nguyệt khẽ đọc cái gì đó, chốc lát sau, một tia sáng màu xanh nhạt hiện lên trên ngón tay nàng. Đó là tâm pháp đặc thù của Luyện môn, dùng để giải các loại lời nguyền. Có người nói để học được phương pháp này chỉ có môn chủ và tứ đại hộ pháp. Ta biết Thục Nguyệt là tiểu thư của Luyện môn, nhưng không ngờ nàng có địa vị cao đến thế.
          Thục Ngục đặt tay lên người Viêm, tia sáng xanh nhạt nhất thời bao phủ toàn thân hắn. Ngón tay Thục Nguyệt lướt từ trên xuống dưới, chạy năm vòng trên người Viêm. Tia sáng màu xanh nhạt từ từ biến mất, Thục Nguyệt rút tay về nhìn ta, trên mặt mướt mồ hôi. “Không sao rồi…”
          “Cảm ơn”. Ta thật lòng nói. Ba năm nay Thục Nguyệt giúp ta vô số lần, mà lần này là cứu người ta yêu nhất, cũng cứu cả vương triều Cửu Phượng.
          “Không có chi”. Thục Nguyệt thoải mái cười. “Lát nữa hắn sẽ tỉnh, ta quá mệt rồi, hơn nữa Khung còn đang ở Hi Nguyệt các, ta đi trước đây”
          Nói xong, Thục Nguyệt ra dấu gọi Phong Hằng cùng đi. Phong Hằng do dự nhìn nàng, không muốn đi. Ta đang muốn mở miệng bảo hắn ở lại, thì nghe được Phong Hằng giống như nhớ ra điều gì mà nói rằng. “Ta cũng đi trước”
          Dứt lời hắn liền theo Thục Nguyệt ra ngoài. Nhưng khi vừa tới cửa thì Phong Hằng quay đầu lại nhìn Viêm, ánh mắt như sắp biệt ly khiến ta hơi đau lòng. Ta muốn nói gì đó với Phong Hằng, nhưng không nói nên lời, chỉ lặng lẽ nhìn hắn. Phong Hằng tựa như cảm nhận được ánh mắt của ta, hơi cười nhạt rồi xoay người rời đi.
          Nghe tiếng bước chân xa dần, ta khẽ nói. “Phong Hằng, cám ơn, và xin lỗi ngươi…”
          Ta xoay người nhìn Viêm, nắm lấy bàn tay mềm mại của hắn, trong lòng thề: Viêm, bất luận thế nào, ta cũng không làm tổn thương ngươi như vậy nữa.
          Lông mi Viêm khẽ run lên, chứng tỏ hắn đã tỉnh. Ta vui mừng nhìn hắn, tay không khỏi siết chặt, lại nghe một tiếng rên khe khẽ. Ta hoảng hốt buông ra, nhìn hắn mở mắt, vươn tay vuốt lên chân mày ta. Ta ôm chặt hắn, không nói gì, chỉ là cảm giác có thể lấy lại những gì đã mất tràn ngập khắp đáy lòng. Bảo bối của ta, ngươi rốt cuộc về bên ta rồi.
          Hồi lâu sau, Viêm vươn tay nghịch ngợm luồn vào áo ta, mang theo một nụ cười quyến rũ. Ta nổi giận kéo xuống ngón tay rục rịch chộn rộn của hắn. “An phận một chút cho ta”
          “Đâu có người ngoài đâu…”. Viêm tủi thân chu đôi môi đỏ mọng. “Ngươi lúc nào cũng hay xấu hổ như vậy…”
          Ta không khỏi đỏ mặt, cảm thấy hơi ngượng ngùng, lại nghe hắn cười vui vẻ. “Tử Hoàng, ngươi vậy mà đỏ mặt nha…”
          Ta nhất thời trở nên hờn giận, trong lòng nghĩ, còn không phải bởi vì ngươi sao? Thế là ta bèn cắn lấy đôi môi đỏ mọng đang cong lên vì cười của hắn. Vốn là cắn một cái để trừng phạt thôi, nhưng khi chạm vào đôi môi non mềm đó rồi thì trong nháy mắt ta liền đổi ý. Khẽ mút cánh môi hắn, đầu lưỡi ta cấp tốc luồn vào cái miệng hơi hé ra kia, quấn quanh chơi đùa. Hai tay Viêm vô lực bám lên cổ ta, hơi ngẩng đầu dâng cánh môi lên cho ta. Bởi vì vừa giải độc mà cơ thể Viêm cũng không có sức như mọi ngày, lại càng khơi mào dục vọng trong ta.
          Ta thuận thế đè hắn xuống, bàn tay khẩn cấp luồn vào áo hắn, tìm tòi điểm mẫn cảm trước ngực hắn, nhẹ nhàng búng một cái, khiến cả người Viêm run lên. Kéo ra áo lót đã xộc xệch của hắn, ta vội ngậm lấy hai khoả hồng anh đã dựng thẳng trước ngực hắn, dùng răng cắn, mút. Một tay ta đùa giỡn chỗ mẫn cảm bên kia, tay còn lại mò xuống phía dưới, vuốt ve theo đường cong nổi lên của Viêm…
          “A…”. Tiếng rên rỉ không kịch liệt như xưa nhắc ta nhớ rằng cơ thể hắn đang rất yếu. Ta định dừng lại, muốn đứng lên thì bị hai chân hắn quấn lấy, đôi mắt ngập sương lộ ra bất mãn. “Tiếp tục đi, ta không sao…”
          Vừa nói Viêm vừa hôn lên môi ta, một tay cấp tốc luồn xuống khố ta tìm tòi. Ta bắt lấy tay hắn, không khỏi bật cười. “Viêm, sao nóng nảy quá vậy…”
          Nghe vậy, Viêm bất mãn trừng ta, đang muốn nói gì đó thì bị ta chặn cái miệng lại, thành thạo cởi ra quần áo thừa thãi trên người cả hai. Ta từ môi Viêm hôn xuống, lưu lại vô số hôn ấn hồng nhạt, cho đến tận trong đùi. Ta nhẹ nhàng ngậm lấy dục vọng đã đứng thẳng từ lâu của hắn, ác ý khẽ liếm…
          “A… Tử Hoàng… quá mức rồi…”. Viêm không nhịn được rên rỉ, da thịt đỏ bừng, hai tay nắm tóc ta, tấm lưng không ngừng đong đưa theo môi ta, trên người lấm tấm mồ hôi…
          “A…”. Theo rên rỉ kịch liệt và run rẩy, cuối cùng Viêm bắn ra trong miệng ta, dịch thể đậm đặc khiến ta suýt sặc. Ta ngậm lấy tinh dịch vừa bắn ra, hôn lên đôi môi hé mở của Viêm mà chia cho hắn. Ngón tay ta thâm nhập vào hậu đình bị mồ hôi và tinh dịch thấm ướt của Viêm, tìm kiếm chỗ hơi gồ lên, ấn xuống…
          “A…”. Viêm đột nhiên thét lên, dục vọng dưới thân bất ngờ ngẩng đầu. Ta mỉm cười, xâm nhập sâu hơn bên trong, lại dường như nghe được tiếng gì đó vang lên ngoài cửa, không khỏi ngừng một chút. Viêm bất mãn nhúc nhích, ngón tay vuốt ve trên người ta, truyền đến từng đợt run rẩy, khiến dục vọng vốn đã bộc phát của ta càng sưng lên. Viêm quấn lấy ta, hơi ngồi dậy, khẽ cắn lấy vành tay ta mà nỉ non. “Nhanh lên… ta muốn ngươi…”
          Lời này như lửa đổ thêm dầu, khiến ta càng thêm thiêu đốt, không nhịn được nữa mà thô lỗ xông vào, làm cho Viêm thở dốc từng trận. Nhìn vẻ mặt đau đớn của hắn, ta toát mồ hôi đợi hắn thích ứng, ngón tay tinh tế xoa nắn dục vọng của hắn, đến khi cảm giác hắn dần thả lỏng mới chờ không kịp mà chạy nước rút…
          Thế nhưng khi ta sắp phát điên thì người dưới thân đột nhiên trở nên cứng ngắc, lặp tức kinh hoảng nói. “Tử Hoàng, đi ra đi…”
          Đi ra? Đã như vầy bảo ta làm sao mà ra? Ta nhíu mày nhìn hắn, đang muốn nổi giận thì kì quái phát hiện ánh mắt hơi hoảng hốt và áy náy của hắn hướng ra cửa. Ta quay đầu dõi theo tầm nhìn của hắn, dục vọng vốn nồng đậm trong nháy mắt lạnh xuống…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét