Chủ Nhật, 25 tháng 5, 2014

GIANG SƠN 30

CHƯƠNG 30
            Thương Tuyết nhìn Viêm một chút, sau đó bật cười, ném cho ta một ánh mắt châm chọc. Ta lạnh lùng trừng hắn rồi lại cúi đầu. Viêm, lẽ nào ngươi thật sự không nhận ra ta sao?
            Thương Tuyết bế ta về phòng. Đường đi không xa lắm nhưng ta lại thấy dài như cả một đời, tất cả mọi người đều nhìn ta bằng ánh mắt căm hận, bất bình, thậm chí khinh thường. Ta khổ sở nằm trong lòng Thương Tuyết, cảm giác mình không còn là người. Thương Tuyết giả dạng ta, hơn nữa lại giả dạng rất thành công, khiến ta cảm giác mình không còn là mình, mà như một người của thế giới khác, nhìn “chính mình” diễn kịch. Nhưng nỗi đau lớn nhất không đến từ nơi nào khác, mà đến từ Viêm, người đang đi phía sau Thương Tuyết. Hắn không còn phẫn nộ như lúc nãy, mà ngược lại là đau xót nồng đậm. Từ đầu đến cuối Viêm đều nhíu lại đôi mày xinh đẹp, vẻ mặt bất lực.
            Về phòng, Thương Tuyết vẫn không đặt ta xuống, mà gọi thái y hỏi cách cởi lớp vải bố ra khỏi người ta.
            “Bẩm Đại tướng quân, không còn cách nào khác, chỉ có thể cứng rắn xé ra”. Thái y nhìn vẻ mặt tức giận của Thương Tuyết, nơm nớp lo sợ mà trả lời.
            “Cái gì?”. Thương Tuyết nhất thời lửa giận ngút trời. “Chết tiệt, là ai nghĩ ra biện pháp này vậy!”
            Trong phút chốc, không khí yên tĩnh trở lại. Ta nhắm mắt, thầm rủa chính mình. Trước kia sao ta có thể nghĩ tới phương pháp này cuối cùng lại áp dụng lên người mình.
            “Là ngươi!”. Giọng Viêm truyền tới, nhưng kì lạ là trong đó mang theo một tia không tha. Ta không khỏi mở mắt ra, chỉ thấy ánh mắt lạnh lùng, gương mặt không còn dịu dàng của Viêm. Ta không khỏi hoài nghi mình bị hoa mắt.
            “Việc này…”. Thương Tuyết nhìn ta, có chút trách móc. “Thái y, không còn cách nào khác sao? Giống như dùng nước hay đại loại vậy?”
            “Không có, dầu hắc khác với mấy thứ khác nên chỉ có thể như vậy”. Thái y đáp trả, gương mặt bị cơn tức của Thương Tuyết doạ đến đỏ bừng.      
            Thương Tuyết nhắm mắt lại, trầm tĩnh một hồi, đặt ta xuống giường rồi chậm rãi đừng lên, một tay run rẩy vươn tới chỗ ta. Ta bất đắc dĩ nhắm mắt, đợi cho đau đớn đến gần, lại phát hiện nó vẫn chậm chạp chưa đến.
            “Để ta làm đi”. Đột nhiên truyền tới giọng Viêm, giống như vang sát bên tai. Ta dù kinh ngạc nhưng cũng không mở mắt ra.
            “Vậy… thôi được”. Cảm thấy thanh âm Thương Tuyết thở phào nhẹ nhõm, ta cười thầm. Thương Tuyết a, ngươi rốt cuộc vẫn mềm lòng.
            “Tử Hoàng, chịu đựng một chút, rất nhanh sẽ ổn thôi”. Viêm thì thầm bên tai, khiến ta không khỏi mở mắt ra, vô cùng kinh ngạc nhìn hắn. Chỉ thấy hắn vẻ mặt nghiêm túc, trong con ngươi lộ ra một tia bi thương, khiến ta hiểu rõ lúc nãy không phải là ảo giác.
            Cảm giác được ánh mắt dò xét của Thương Tuyết, ta nhẹ nhàng nhắm mắt lại, không nói gì nữa, nhưng vì Viêm phát hiện mà trong lòng hưng phấn không thôi.
            Đau đớn kịch liệt trong nháy mắt kéo tới, da bị xé rách khỏi thân thể khiến ta thiếu chút nữa hôn mê. Cố nén đau đớn bỏng rát khắp toàn thân, ta cảm giác được có người nâng mình dậy, đem ta tựa vào hắn. Cái ôm này thật ấm áp nhưng không quen thuộc, không thể khiến ta yên tâm. Ta mở mắt, thấy Viêm như muốn khóc, lại phẫn nộ như lúc ở trong địa lao kia. Lúc này ta mới hiểu, đối tượng lúc đầu Viêm phẫn hận cũng không phải ta, mà là người sau lưng ta…
            Thân thể đau đớn khiến ta không thể nhúc nhích. Ta cúi đầu, nhìn cả người máu thịt lẫn lộn, trên chăn toát ra những đoá hoa đỏ tươi, nhưng trong lòng dần dần trở nên vui vẻ. So với niềm vui được Viêm phát hiện, đau đớn thể xác có tính là gì.
            “Thái y, băng bó cho hắn một chút, tìm một bộ y phục cho hắn thay”. Viêm thản nhiên phân phó. “Đổi lại giường đệm sạch sẽ nữa”
            Lời nói còn chưa dứt, Viêm đã ra ngoài, bóng dáng chìm trong đau xót khiến ta không khỏi khổ sở. Viêm, Viêm của ta…
            “Hình như hắn nhận ra ngươi rồi”. Sau khi thái y băng bó cho ta, Thương Tuyết thản nhiên kề vào tai ta nói, khiến ta thật kinh ngạc. Thương Tuyết quá thông minh, đến mức ta thấy phiền. Trong nháy mắt mà hắn đã đoán được đại khái.
            Ta trầm mặc, nhắm mắt lại không nhìn hắn nữa, lại cảm giác miệng mình bị cạy ra, một viên thuốc trôi xuống cổ họng. Ta mở mắt, xoay người nhìn hắn, lại chạm tới vết thương mà đau đến đổ mồ hôi.
            “Đây là thần dược chữa thương, rất có hiệu quả trong việc giải trừ đau đớn”. Thương Tuyết ôm ta, để người hầu thay chăn đệm đầy máu, tiện tay cầm một bộ trường sam nguyệt sắc mặc cho ta, động tác thật nhẹ nhàng, nhưng lời nói phun ra bên tai ta thì lạnh lùng không gì sánh được. “Bất luận hắn có phát hiện hay không, ta cũng không trả ngươi cho hắn”
            Ta không nhìn hắn, nhưng trong lòng cười nhạt. Thương Tuyết, nếu Viêm đã phát hiện ta là ai, ngươi nghĩ mình còn có cơ hội cướp đi ta trên tay hắn sao?
            Đột nhiên cảm giác có chút uể oải, ta không khỏi nghĩ tới viên thuốc vừa nuốt vào, mở mắt trừng Thương Tuyết, trong lòng căm phẫn. Người này thật đáng giận!
            “Bên trong có thành phần an thần, ngươi ngủ một giấc cho ngon đi”. Giọng Thương Tuyết cách ta ngày càng xa, ta cố gắng mở mắt ra nhìn bóng người càng ngày càng mờ, cuối cùng bất lực mà ngủ…
            Lúc tỉnh lại lần nữa thì đêm đã khuya, đập vào mắt ta là gương mặt của Thương Tuyết. Hắn cứ như vậy ghé vào giường ta mà ngủ. Ta nhìn hắn, trong lòng mang theo một tia quen thuộc khó hiểu. Sao ta cứ cảm thấy mình từng quen hắn, thế nhưng theo lời hắn thì hẳn là ta chưa gặp qua hắn a… Lẽ nào vì hắn họ Thương, cái họ mang theo ma lực đặc biệt này đã khiến dòng máu của chúng ta tương thông ở một mức độ nào đó? Thế nhưng hình như không phải vậy…
            Trong phút chốc, một ý tưởng loé qua đầu ta. Hắn giả rất giống ta, động tác, biểu cảm, giọng nói, thậm chí là từng chi tiết nhỏ nhặt. Chuyện này không thể nhất thời mà học được, cần có thời gian luyện tập và mô phỏng, nếu không sao có thể học được ăn khớp như vậy, thậm chí lúc đầu Viêm còn không nhận ra. Thế nhưng tại sao? Hắn tại sao lại giống ta như vậy? Trong đầu dường như hiện lên cái gì đó, như có như không. Ta nhìn hắn ngủ say, gương mặt không hề đề phòng. Theo tầm nhìn đi xuống, dưới cổ áo là một thân thể hoàn mỹ không tì vết, giống như có gì đó không đúng…
            Chính là vết thương ở cổ kia, dường như gặp qua ở đâu rồi. Rốt cuộc là ở đâu?
            Chết tiệt, quả nhiên không nên nhớ lại, đầu lại bắt đầu đau… Đột nhiên bị ôm lấy, ta nhìn Thương Tuyết đã tỉnh dậy, có một tia khó hiểu. Sao lại ôm ta như vậy…
            “Ngươi có phải thích tự ngược hay không?”. Thương Tuyết giọng điệu tàn nhẫn nhưng lại mang theo một tia thân thiết. “Lần trước dùng đao, lần này đập đầu vào tường, thật không biết sao ngươi có thể sống tới giờ!”
            Ta đập đầu vào tường sao? Không phải chứ, lúc nãy chỉ đau đầu mà thôi, đau đến mức ta không nhịn được. Ai ngờ ta lại đập đầu vào tường…
            Chúng ta từng gặp nhau đúng không? Ta nắm tay hắn, viết lên lòng bàn tay, mang theo chút run rẩy. Ta luôn cảm thấy mình bỏ lỡ điều gì đó, cũng không phải vì mất trí nhớ, mà là một loại hổ thẹn rất sâu đậm…
            “Không có…”. Thương Tuyết nhìn ta một cách kì lạ, trong con ngươi quét qua một tia bối rối. “Ngươi chưa từng thấy qua ta, nhưng ta thì thấy ngươi. Hồi nhỏ ta luôn dõi theo ngươi, suốt hai năm…”
            Ở đâu? Tại sao ngươi phải trở thành thủ lĩnh Vệ Tương, không phải thừa kế ư? Ta tiếp tục hỏi dù không biết Thương Tuyết có nói thật không. Nhưng kì lạ là sâu trong nội tâm, ta lựa chọn tin hắn.
            “Ta vốn là thủ lĩnh Vệ Tương, đúng là thừa kế thật, chỉ là…”. Thương Tuyết ngừng một hồi rồi mới tiếp tục nói. “Ta từng không cẩn thận bị lạc ở kinh thành Cửu Phượng, sau đó được tìm trở về. Trong mấy năm lưu lạc đó, ta ở Tiết gia của ngươi. Ngươi không nhận ra ta, lúc đó ngươi kiêu ngạo như vậy, mà ta chỉ là một đứa nhỏ đi lạc được Thương gia thu nhận thôi…”
            Giọng Thương Tuyết đột nhiên mập mờ, mang theo một tia hạnh phúc không rõ, khiến ta vô cùng kinh ngạc. Ta vươn tay khẽ vuốt lưng hắn như an ủi một đứa trẻ, trong lòng như bị quấn lấy bởi thứ gì…
            Ta đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên một bóng người, cực kì mông lung. Thế nhưng ánh mắt kia lại mang theo buồn bã, phẫn nộ, thậm chí là đau đớn, khiến ta tức khắc hoảng hốt.
            Ta buông Thương Tuyết ra, lúng túng nhìn Viêm, hoảng hốt không nói nên lời. Thương Tuyết chậm rãi xoay người, thấy Viêm, lại nở nụ cười nhàn nhạt. Tức khắc, một tia sáng loé lên, là Đoạ Nhật, chói mắt như muốn phá tan bầu trời mà vẽ ra cầu vồng. Ta gần như theo trực giác mà vươn tay chắn trước người Thương Tuyết, ép Viêm dừng lại.
            Nội lực mạnh mẽ nhất thời phát ra lại bị Viêm cứng rắn thu lại, hầu như không khống chế được mà tràn ra một tia máu trên môi. Viêm nhìn ta, mang theo khó tin và đau đớn. Ta chịu đựng toàn thân đau nhức bước xuống giường, nhẹ nhàng lau vết máu trên môi hắn, không khỏi hơi áy náy.
            “Vì sao…”. Viêm hỏi ta, giọng mang theo đau xót, vì ta giúp Thương Tuyết mà lộ ra khổ sở.
            Ta lắc đầu, nắm tay hắn, nhẹ nhàng viết lên: Có nhiều chuyện chưa rõ, trước hết đừng làm hắn bị thương.
            “Vì sao ngươi không nói được? Còn mái tóc bạc này là sao? Nếu như không phải mái tóc bạc này thì ta đã sớm nhận ra ngươi rồi…”. Viêm buồn bã hỏi ta, dời đi trọng tâm câu chuyện. Trong lòng ta không khỏi cảm tạ, dù hắn ghét Thương Tuyết nhưng có thể vì ta mà không động thủ, thu sát khí trong người lại.
            “Hắn trúng Trang Lung Tắc Ách, tóc bạc là ta nhuộm”. Thương Tuyết thay ta trả lời, tay đỡ lấy ta. Ánh mắt hắn nhìn ta mang theo một tia cảm kích. Đúng rồi, hắn cũng biết rõ, nếu không phải nhờ ta thì bây giờ hắn đã không còn là Thương Tuyết mà chỉ là một cỗ thi thể.
            “Cái gì?”. Viêm ngẩng đầu, mang theo một tia khó tin, nhưng lại lập tức phản ứng kịp. “Ngươi rốt cuộc có quan hệ gì với Thương gia, sao lại có loại độc này? Hơn nữa… ngươi biết dùng Tế Toả ư?”
            “Ta cuối cùng cũng hiểu vì sao ngươi nghi ngờ ta”. Thương Tuyết đột nhiên bật cười, bộ dạng như vừa hiểu ra. Ta lúc đầu không rõ nhưng ngẫm lại cũng hiểu được, Thương Tuyết dùng Tế Toả vì để người khác không gỡ được mặt nạ, lại quên Tế Toả vốn là của Thương gia, việc này là nghi vấn lớn nhất.
            “Sai rồi!”. Viêm bật cười, lại lặng lẽ tới chỗ Thương Tuyết, khống chế tử huyệt của hắn. “Ta biết người cầm đầu của quân địch có thể dùng trận pháp bí mật của Thương gia, dù biết lai lịch của Tế Toả nhưng cũng chưa chắc sẽ hoài nghi ngươi không phải Tử Hoàng, vì bất luận điểm nào, ngươi cũng đều giống hắn”
            “Vậy sao ngươi còn hoài nghi…”. Thương Tuyết làm lơ uy hiếp của Viêm, thậm chí còn mỉm cười. “Có thể nói cho ta biết tại sao không?”
            “Cảm giác và sự ăn ý”. Viêm kiêu ngạo cười, ánh mắt thâm tình nhìn ta. “Ánh mắt của Tử Hoàng khi nhìn ta, ngươi vĩnh viễn cũng không học được. Sự dịu dàng của Tử Hoàng đối với ta, ngươi càng không học được… Có điều ta cũng không biết hắn là ai, mãi cho đến khi ngươi bị điểm huyệt ta mới xác định hắn là Tử Hoàng”
            “Vậy sao ngươi không nói rõ từ đầu?”. Thương Tuyết bật cười, vẫn không nhúc nhích.
            “Ta biết tạm thời Tử Hoàng sẽ không gặp nguy hiểm”. Vẻ mặt Viêm phút chốc tối sầm xuống. “Chỉ là ta không ngờ Tiết Kính sẽ làm vậy, cảm ơn ngươi đã dạy dỗ hắn một trận”
            “Ngươi xác định ta sẽ không giết Tiết Kính, khiến ngươi mất một tướng quân sao?”. Thương Tuyết cười, ánh mắt nhìn ta mang theo một tia buồn bã.
            “Cuối cùng không phải đã chứng minh rồi sao, ta thắng!”. Viêm ngạo nghễ bật cười.
            “A… ta thua”. Thương Tuyết đột nhiên xoay người, hoá giải khống chế của Viêm.
            “Ngươi sớm biết sẽ thất bại, không phải sao?”. Viêm đánh tới Thương Tuyết, chiêu thức sắc bén nhưng không mang theo sát khí, lộ vẻ muốn hắn cởi Tế Toả cho ta.
            “Quả thật, ta đã đoán ta sẽ thua”. Thương Tuyết tiếp tục cười, lại mang theo chút đau thương. “Nhưng lại muốn đánh cuộc một phen”
            “Ngươi thua rồi…”. Lời còn chưa dứt, Viêm đã thừa dịp Thương Tuyết phân tâm mà chế trụ kinh mạch của hắn, nhân cơ hội điểm huyệt.
            “Hoá ra là ngươi học của hắn”. Thương Tuyết nhìn ta, vui đùa nói. Ta mỉm cười gật đầu.
            “Được rồi, dẫn người này đi!”. Viêm tiện tay kéo xuống mặt nạ của Thương Tuyết, bất chợt ngây ngẩn cả người, khoát khoát tay với bọn lính đang định bước lên trói người rồi quay đầu nói với Thương Tuyết. “Là ngươi!”
            “Đúng là ta!”. Thương Tuyết cười. “Không ngờ ngươi biết ta!”
            “Cởi Tế Toả cho hắn, chúng ta nói chuyện một chút”. Viêm đột nhiên giải huyệt cho Thương Tuyết, mang theo một tia thận trọng mà tự tin.
            Thương Tuyết gật đầu, nhẹ nhàng cởi ra Tế Toả, khiến chiếc mặt nạ đáng ghét rời khỏi mặt ta. Ta nhìn vẻ mặt thận trọng của Viêm và gương mặt tươi cười của Thương Tuyết, không khỏi có chút bối rối…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét