Thứ Bảy, 17 tháng 5, 2014

GIANG SƠN 23



CHƯƠNG 23
          “Chính xác, bất luận chúng ta làm gì cũng đều không công bằng với ngươi”. Cửa đột nhiên mở ra, người bước tới là Viêm vốn nên ở trong cung tĩnh dưỡng và Thương Tuẫn. Ta rất kinh ngạc, hai người bọn họ sao lại quen nhau, ta chưa giới thiệu Thương Tuẫn với Viêm a…
          “Ta gặp Bệ hạ nên tự giới thiệu với hắn”. Thương Tuẫn dường như thấy ta ngở vực, bèn giải thích.
          Viêm mỉm cười hướng đến chỗ ta, không cho phản kháng mà ngồi lên người ta. Ngón tay hắn chạm nhẹ lên tay ta, chứng tỏ hắn rất vui. Ta không khỏi đỏ mặt, vậy là lúc nãy hắn và Thương Tuẫn đã nghe được những gì ta nói…
           “Hoàng huynh”. Thấy Viêm, Nhược Dong cũng không vui, nhưng vẫn chưa quên lễ nghi.
          “Nhược Dong, Hoàng huynh làm vậy rõ ràng không công bằng với ngươi, nhưng…”. Viêm đứng dậy kéo tay Nhược Dong, nói được phân nửa thì nghẹn lời.
          Ba người chúng ta cứ lặng lẽ đứng đó, không ai nói gì. Mặc dù chưa có tranh chấp, nhưng cũng giằng co không xong. Đang lúc ta buồn phiền thì tiếng ca tao nhã phát ra từ miệng Thương Duẫn. “Nhất thanh thủy điều giải lan chu. Nhân gian vô thử sầu. Vô tình giang thủy đông chú khứ, dữ ngã lệ tranh lưu... Nhân dĩ viễn, canh hồi đầu, khổ ngưng mâu. Hồn đoạn hà xử, mai hoa ngạn khúc, tiểu... Tiểu... Hồng... Lâu...”
          Lúc tiếng ca bắt đầu, trong nháy mắt sắc mặt Nhược Dong trở nên kì quái. Tiếng ca của Thương Tuẫn vẫn chưa dứt, Nhược Dong đã lao tới trước mặt hắn, vừa phẫn nộ vừa mang chút vui mừng mà hỏi. “Không phải ngươi chết rồi sao?”
          Thương Tuẫn lắc đầu cười khẽ, tay phải giơ lên gỡ mặt nạ, lộ ra gương mặt thanh nhã, đúng là Thái tử Đông Tương nghe đồn từng bị Đại hoàng tử hại chết. Năm đó Oánh hậu được gả tới Cửu Phượng là hắn đi đưa dâu. Hắn từng theo đuổi Nhược Dong tạo nên một đoạn giai thoại, nhưng trên đường về Đông Tương lại bị giết, không ngờ hôm nay hắn sẽ xuất hiện ở đây. Cũng khó trách buổi sáng ánh mắt hắn nhìn phụ thân loé lên uy nghiêm. Hắn vốn là hạc trong bầy gà, cho dù giấu diếm thế nào cũng có kẽ hở.
          “Năm ấy ta bị Oánh hậu và ca ca hắn truy sát, thiếu chút nữa mất mạng, may là nghĩa phụ cứu ta. Vì vậy ta thay đổi hình dáng sống tới giờ”. Thương Tuẫn giải thích với Nhược Dong, mắt lại nhìn ta và Viêm.
          “Ta nên gọi ngươi là Thương Tuẫn hay Đoạ thái tử đây?”. Viêm nhếch miệng, đáy mắt lại không thấy ý cười, uy nghiêm mà tự nhiên như ngồi trong đại điện, khiến người ta bất giác phải ngước nhìn. Ta không khỏi vui vẻ, Viêm của ta, ngoại trừ trước mặt ta thì vẫn luôn là hạc trong bầy gà, toả ra khí phách kiêu ngạo dõi xuống thiên hạ.
          “Nếu Bệ hạ đồng ý chiếm Đông Tương, chém đầu Nhẫn – hung thủ giết phụ mẫu ta, ta nguyện mãi mãi là Thương Tuẫn…”. Thương Tuẫn đáp trả như vậy, vẻ mặt cực kì tức giận và âm trầm. Nhẫn là Đế vương hiện tại của Đông Tương, theo như ý Thương Tuẫn thì lão Hoàng đế và Hoàng hậu Đông Tương qua đời là do ám sát. Khó trách Thương Tuẫn sẽ tức giận như vậy.
          “Hừ, ta giúp ngươi diệt Đông Tương, ngươi không phải trở thành kẻ phản quốc hay sao”. Viêm lạnh lùng nhìn Thương Tuẫn. “Vậy ngươi đương nhiên chỉ có thể gọi là Thương Tuẫn”
          “Chỉ cần Bệ hạ đồng ý diệt Đông Tương, ta xin thề thuần phục Cửu Phượng, suốt đời làm việc cho Cửu Phượng”. Thương Tuẫn đột nhiên nở nụ cười. “Hơn nữa, Bệ hạ cho rằng ngài có thể tránh khỏi một trận chiến với Đông Tương sao? Công chúa bị bắt, ba vạn tướng sĩ Đông Tương đã áp sát biên giới”
          “Ý ngươi là, cho dù ta có đồng ý giúp ngươi hay không thì đều phải đánh một trận với Đông Tương?”. Viêm đột nhiên bật cười, cúi người ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. “Mà một khi ta giết chết Nhẫn đế, ngươi sẽ nguyện ý thuần phục ta?”
          “Đúng vậy!”. Thương Tuẫn gật đầu, lại dường như nghĩ đến điều gì. “Nhưng ta còn một yêu cầu”
          “Nói!”. Giọng Viêm nhàn nhạt vô cảm. Ta hiểu ý hắn, Thương Tuẫn tư chất tốt, là một đời nhân tài, nếu có thể giữ bên người sẽ là chuyện tốt. Hơn nữa sau khi Oánh hậu bị bắt, trận chiến với Đông Tương là không thể tránh khỏi, chi bằng thoả mãn hắn, khiến Đông Tương trở thành trận chiến đầu tiên để Cửu Phượng chinh phục thiên hạ.
          “Ta muốn Nhược Dong”. Thương Tuẫn bật cười, mắt lại nhìn ta mang theo một tia khiêu khích. Ta không khỏi mỉm cười, Nhược Dong đối với ta chỉ là tình cảm huynh muội, Tử Hoàng ta cũng không phải hạng người sợ người khác bàn ra tán vào.
          “Chuyện này phải hỏi Nhược Dong”. Viêm rõ ràng cũng nghĩ như ta, tay hắn dần dần quấn lấy ta, mang theo chút cảm ơn cùng thông cảm. Ta nắm lại tay hắn, cười với hắn.
          “Cả đời ta chỉ có một phu quân, đó là Tử Hoàng”. Nhược Dong cười nhạt, đặc biệt nghiêm túc khiến ta không khỏi đau đầu.
          “Hắn không thương ngươi”. Thương Tuẫn hơi gấp gáp, trong mắt lộ vẻ bối rối khiến ta rất cảm động. Sau khi nhận ra tình cảm với Viêm xong, ta đặc biệt coi trọng tình cảm chân thành của bất cứ người nào.
          “Ta thương hắn”. Nhược Dong cười, ánh mắt nhìn ta vô cùng lạnh lẽo. Ta ngây ra, không biết nói gì hơn. Đã làm lễ xong rồi, nếu nàng không chịu ta cũng không thể cự tuyệt.
          Viêm đứng dậy, tươi cười cực kì mị hoặc với Nhược Dong rồi xoay người hôn ta, mang theo dục vọng trần trụi. Ta nhất thời hiểu ý Viêm, dù không đành lòng nhưng cũng không có cách nào khác. Ta hôn lại hắn, tay choàng qua hông hắn, khiến thân thể mềm dẻo dán sát vào ta. Luồn tay vào trong áo hắn, khí tức hỗn loạn thiêu đốt bốn phương, không khí dụ hoặc toát ra khi chúng ta nửa giả nửa thật ôm hôn, khiến ta không muốn buông tay.
          Thấy ta do dự, Viêm đẩy ta tới góc tường, một lần nữa dán môi lên, kịch liệt gặm cắn, mang theo một tia cảnh cáo và khổ tâm. Ta đờ đẫn đáp lại nhiệt tình của Viêm, vểnh tai lắng nghe âm thanh trong phòng, rốt cuộc nghe thấy tiếng khóc và tiếng người chạy đi. Ngay khi đó, Viêm cũng buông ra, tựa trên người ta mà rơi lệ.
          Thương Tuẫn nhìn chúng ta chằm chằm, giận dữ chạy tới chỗ ta, tay phải vung lên…
          Cấp tốc kéo Viêm ra phía sau, ta yên lặng thừa nhận bạt tay này, không khỏi cười khổ. Từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng cam tâm tình nguyện bị đánh, mà hôm nay chỉ có thể cam chịu. Dùng phương pháp như vậy ép Nhược Dong, đổi lấy một bạt tay cũng không tệ…
          Thương Tuẫn hình như bị bất ngờ, ngây người nhìn ta, hơi xấu hổ. Ta cười với hắn. “Mau đuổi theo nàng đi”
          Bị lời này của ta thức tỉnh, Thương Tuẫn lập tức xông ra ngoài. Ta nhìn theo bóng lưng hắn, âm thầm chúc phúc, hi vọng lần này có thể giải quyết…
          Cảm giác thứ gì đó chảy xuống lưng, ta xoay người nhìn Viêm, thấy gương mặt hắn đẫm lệ. Viêm mờ mịt nhìn ta, buồn bã nói. “Chúng ta vẫn tổn thương nàng đúng không…”
          Ta ôm chặt hắn, lau nước mắt cho hắn, một lúc lâu cũng không nói gì…
          Đưa Viêm về, ta mang Thương Tuẫn vào cung. Nhìn dáng vẻ tươi cười mập mờ của văn võ bá quan trong triều, ta chỉ cười nhạt mà không nói gì, trực tiếp đứng bên cạnh phụ thân.
          “Xem ra chuyện xảy ra trong lễ cưới của ngươi khiến ai nấy đều chấn động”. Phụ thân trách móc nhìn ta. “Các ngươi thật hồ đồ!”
          “Không sao”. Ta cười nhạt. “Những người này không đáng kể”
          “Ngươi nhất định phải ở bên hắn như vậy sao?”. Phụ thân tức giận hỏi.
          “Ta không muốn dẫm lên vết xe đổ của Tiên Hoàng và cậu”. Ta lặng lẽ nhìn phụ thân, thành công phát hiện một tia mềm lòng trên mặt hắn. “Phụ thân, lẽ nào ngươi muốn thấy ta giống cậu vì trách nhiệm mà cô độc sống cả đời sao”
          “Con nối dõi thì sao?”. Phụ thân hỏi.
          “Viêm đã có con, còn ta…”. Ta mỉm cười. “Ta có ba người tỉ phu, con của họ có thể mang họ Tiết”
          “Ngươi…”. Phụ thân còn muốn ngăn cản thì nội thị đã truyền tới Hoàng thượng giá lâm nên đành phải ngậm miệng.
          “Tả tướng, thân thể khá hơn chút nào không?”. Viêm hỏi, mang theo chút tôn kính. Phải rồi, hắn đã biết quyết định của phụ thân, cũng vì ta nên không truy cứu nữa.
          “Tạ ơn Bệ hạ quan tâm, thần khoẻ rồi!”. Phụ thân nhẹ nhàng hành lễ, dù vẫn hơi kiêu ngạo nhưng là thật lòng tôn kính.
          “Vậy là tốt rồi, Đại tướng quân cũng có thể yên tâm chuyện của Tả tướng mà tập trung xử lý chiến sự tiếp theo”. Viêm mỉm cười, gương mặt toả ra tôn quý khó có thể che đậy. “Oánh hậu liên kết với Đông Tương hạ độc ta, đã bị biếm lãnh cung. Thế nhưng ba vạn đại quân Đông Tương ở biên cảnh lại rục rịch muốn đánh Cửu Phượng, hiện tại cần phải trừng trị”
          “Bệ hạ anh minh!”. Văn võ bá quan trong triều ca ngợi. Ta thầm khen bọn họ thông minh, dù không đồng ý cũng không thay đổi được quyết định của Viêm, thôi thì cứ tỏ lòng trung thành vậy.
          “Tốt!”. Viêm cười, vươn tay, đầy khí phách dẫn dắt giang sơn. “Trẫm lệnh cho Đại tướng quân thống nhất ba quân, lập tức dẫn binh xuất phát, ba ngày sau, cùng trẫm ngự giá thân chinh”
          Cái gì? Ta nhất thời sửng sốt, không ngờ Viêm có ý định như vậy. Ta ngây người, ôm quyền nói. “Mong Bệ hạ nghĩ lại, kinh thành không thể không có chủ”
          “Trọng trách trong kinh thành có Tả tướng và Hữu tướng mới nhậm chức lo liệu a”. Viêm cười, vẻ mặt kiên quyết.
          Hữu tướng? Ta không khỏi ngờ vực, nhưng ngẫm lại một chút thì hiểu rõ.
          Cả triều ồ lên không biết ai là Hữu tướng. Nhìn vẻ nghi hoặc của bá quan văn võ, Viêm nói. “Truyền Hữu tướng Thương Tuẫn tiến vào”
          Nhất thời cả triều đình đều ngây người, không phải vì không biết Thương Tuẫn, mà vì họ Thương. Đây là một trong những họ cao quý nhất Cửu Phượng, chỉ có một gia tộc mới được mang họ Thương, mà truyền nhân duy nhất đã qua đời mười năm trước.
          “Hắn là nghĩa tử của Thương gia, cũng là Hữu tướng của trẫm”. Viêm giải thích, khiến bọn họ không thể không tâm phục. Từ lúc Cửu Phượng xây dựng triều đại tới giờ, Tả tướng Hữu tướng và Đại tướng quân đều thuộc về hai nhà Tiết Thương. Nói cách khác, Tiết, Thương và hoàng tộc Hiên Viên luôn gắn bó với nhau qua các thời đại.
          “Bệ hạ là long thể, không thích hợp xuất chinh”. Thương Tuẫn bước vào đại điện, câu đầu tiên lại là câu này, có lẽ đã nghe hết những lời Viêm nói lúc nãy.
          “Xin Bệ hạ nghĩ lại”. Ta quỳ xuống, nhìn thẳng Viêm, hết sức kiên quyết.
          Viêm bất đắc dĩ, dù giận dữ cũng không thể không thoả hiệp. “Được rồi”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét