CHƯƠNG 16: KHÔNG NHẤT ĐỊNH PHẢI THÀNH THÂN!
Hai người đang uống trà nửa chừng thì
đột nhiên nghe dưới lầu truyền tới một tiếng gầm. “Tần Thiếu Vũ!”
Giọng nói nữ tính, vừa nghe đã biết là
ai!
Thẩm Thiên Lăng “xoạch” một phát nhét
túi gấm vào ngực, tốt độ cực nhanh.
Tần Thiếu Vũ đỡ trán cười.
Thẩm Thiên Lăng căm tức nhìn hắn. Cười
em gái ngươi! Lão tử thay ngươi giấu tang vật biết không!
“Tần Thiếu Vũ!”. Ngâm Lạc Tuyết hùng hổ
xông lên. “Trả đồ cho ta!”
“Trả cái gì?”. Tần cung chủ vẻ mặt khó
hiểu.
Kỹ xảo biểu diễn quá siêu! Thẩm Ảnh đế
trong lòng sùng bái hắn một chút, sau đó cũng làm ra vẻ mặt vô tội y như vậy nhìn
Ngâm Lạc Tuyết.
Đặc biệt phu xướng phụ tuỳ (vợ chồng đồng lòng ~).
Nhìn hai người vẻ mặt hoang mang trước
mắt, Ngâm Lạc Tuyết vô cùng tức giận. “Tuyết lưu ly là Thánh vật của Vô Tuyết
môn, sao có thể rơi vào tay người khác!”
Tần Thiếu Vũ. “A”
Thẩm Thiên Lăng. “…A”
“Giao ra đây!”. Ngâm Lạc Tuyết nâng
chưởng vỗ bàn.
Thẩm Thiên Lăng bĩu môn, thật là bạo lực!
“Đường đường Truy Ảnh cung chủ mà lại
làm loại chuyện trộm cắp hạ lưu này!”. Ngâm Lạc Tuyết giận không kiềm chế được.
“Quả thật vô sỉ!”
“Trộm cắp?”. Giọng Tần Thiếu Vũ bình
tĩnh, ánh mắt lạnh đi ba phần. “Nói ta trộm đồ của ngươi, chứng cứ đâu?”
“Nãy giờ chỉ có ngươi chạm qua ta,
không phải ngươi chẳng lẽ Tuyết lưu ly tự mình chạy?”. Ngâm Lạc Tuyết chống nạnh
tạo thành hình ảnh người đàn bà đanh đá!
“Ta chạm qua ngươi?”. Tần Thiếu Vũ cười
như có như không, ôm Thẩm Thiên Lăng vào lòng. “Mơ đi, trong thiên hạ ta chỉ chạm
vào một mình Lăng nhi thôi”
Thẩm Thiên Lăng sửng sốt một chút,
nhưng trong thời điểm mấu chốt không thể lục đục nội bộ, đành dùng vẻ mặt
>_< ngồi trên đùi Tần Thiếu Vũ.
Đám đông không sợ chết vây xem từ xa
kích động, hình ảnh này thật không dễ thấy, đúng là có lời! Thẩm công tử quả thật
nhu nhược khiến người ta thương yêu, hơn hẳn kẻ thứ ba trang điểm lộng lẫy đáng
ghét kia, còn õng ẹo, còn trát phấn!
“Ngươi!”. Ngâm Lạc Tuyết suýt chút nữa
tức muốn xỉu, trong lòng biết bị hắn chiếm tiện nghi nhưng không cách nào phản
bác, gương mặt đỏ bừng.
Thẩm Thiên Lăng có chút băn khoăn, dù
sao trộm đồ của người ta cũng là sai, vậy nên hắn hắng giọng một cái chuẩn bị
hoà giải, ai ngờ Ngâm Lạc Tuyết đột nhiên nhìn hắn mắng. “Hồ ly tinh!”
Em gái ngươi! Thẩm Thiên Lăng trong
nháy mắt chấn động, ta chưa chửi hắn mà hắn lại chửi ta, còn biết nguyên tắc
làm người không! Thế mà lão tử còn định tìm cơ hội trả Tuyết lưu ly cho ngươi!
Hiện tại nhất định không trả, ngươi
nên tắm một phát rồi về mơ đi!
Thẩm Ảnh đế lòng dạ hẹp hòi nhét túi gấm
vào sâu bên trong!
“Một ngày nào đó ta sẽ đòi về!”. Một
mình đấu với Tần Thiếu Vũ tuyệt đối không có phần thắng, giằng co thêm cũng
không có kết quả, Ngâm Lạc Tuyết nghiến răng nghiến lợi xoay người tức giận xuống
lầu.
“Mất hứng, chúng ta cũng đổi chỗ đi”.
Tần Thiếu Vũ bỏ lại một thỏi bạc, ôm Thẩm Thiên Lăng nhảy từ cửa sổ ra ngoài.
Cực kì oai!
“Ê!”. Thẩm Thiên Lăng quá sợ hãi, theo
bản năng vươn tay ôm cổ hắn.
Cực kì ân ái!
Quần chúng vây xem một lần nữa loá mắt,
nhiệt liệt vỗ tay!
Xế chiều hôm đó, chủ đề tám chuyện “Tần
cung chủ trước mặt mọi người nổi giận với Ngâm Lạc Tuyết, Thẩm công tử sắc mặt
e thẹn ưm ưm ưm” được truyền bá hừng hực, tất cả mọi người đều tỏ ra cảm động với
cảnh tượng ấy, quả thật không nhịn được rơi lệ!
Vì vậy đêm đó hai người trở lại Nhật
Nguyệt sơn trang thì bất kể là tạp vụ hay thủ vệ, nha hoàn hay đại thẩm, ánh mắt
nhìn hai người đều tràn ngập mập mờ nóng bỏng, cực kì rõ ràng!
Thẩm Thiên Lăng ngập mứt quả, hoang
mang. “Bọn họ bị trúng tà sao?”
Tần Thiếu Vũ lắc đầu, thuận lợi giúp hắn
lấy xuống vụn đường trên khoé miệng.
“Ha ha ha!”. Thẩm Thiên Khiêm cười
sang sảng, như oan hồn mà bay ra.
Thẩm Thiên Lăng hết hồn. “Ngươi ở đâu
ra vậy?”
“Đúng là trời sinh một đôi”. Thẩm
Thiên Khiêm khen. “Ta thật hâm mộ”
Thẩm Thiên Lăng nhét mứt quả vào miệng
hắn, cực kì giận dữ lao đi.
Không nói bậy sẽ chết sao?
“Ha ha ha!”. Thẩm Thiên Khiêm còn cười.
“Chắc là Lăng nhi xấu hổ!”
Thẩm Thiên Lăng nghe vậy chân mềm
nhũn, suýt nữa ngã dập đầu xuống đất.
Xấu hổ em gái ngươi!
Trong tiểu viện, Bảo Đậu đang lo lắng
nhìn ra ngoài.
“Sao vậy?”. Thẩm Thiên Lăng bối rối.
“Ôi chao, công tử về rồi”. Bảo Đậu thở
phào một hơi. “Trang chủ và phu nhân ở trong phòng chờ ngươi”
“Chờ ta?”. Thẩm Thiên Lăng nghe vậy giật
mình.
“Đúng vậy, bảo là có chuyện cần nói”.
Bảo Đậu giúp hắn chỉnh quần áo, nhỏ giọng nói. “Nhưng nhìn tâm trạng của bọn họ
không tệ lắm, công tử không cần căng thẳng”
Có chuyện gì phải nói vào hôm nay chứ…
Thẩm Thiên Lăng thấp thỏm trong lòng, đẩy cửa vào phòng.
“Lăng nhi”. Thẩm phu nhân kéo tay hắn.
“Sao không ở ngoài chơi lâu một chút?”
Thẩm Thiên Lăng khó hiểu, nếu đang đợi
chẳng lẽ không trông mong hắn sớm về nhà sao?
“Tới chỗ cha đi”. Tâm trạng Thẩm trang
chủ rõ ràng cũng tốt, không có vẻ uy nghiêm khí phách trước mặt người ngoài.
Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn ngồi trước
mặt hắn, tò mò hỏi. “Có chuyện gì vậy?”
“Hôm nay ra ngoài chơi với Thiếu Vũ có
vui không?”. Thẩm trang chủ hỏi.
Thẩm phu nhân cũng dùng ánh mắt nhiệt
liệt nhìn hắn.
Thẩm Thiên Lăng >_<. “Các ngươi
lại nghe nói gì rồi?”. Thứ nhất là không có internet, thứ hai là không có TV,
khả năng tám chuyện truyền nhanh như vậy thật không khoa học!
“Nghe cái gì không quan trọng, quan trọng
là… cha ngươi mang ta đi xem, thấy ngươi và hắn rất ân ái”. Thẩm phu nhân nói lời
giật gân.
Thẩm trang chủ cũng ha ha cười.
Thẩm Thiên Lăng cằm rơi xuống đất,
gian nan nói. “Các ngươi…”. Thế mà theo dõi ta!
“Nếu không đi sao thấy hắn đút ngươi
ăn cơm?”. Thẩm phu nhân rõ ràng rất hài lòng.
Chỉ đút có một đũa thôi! Sao các ngươi
lại thấy được! Thẩm Thiên Lăng lệ rơi đầy mặt, hơn nữa đút đũa đó chỉ vì ta
không rảnh tay!
“Nói chung thấy các ngươi như vậy,
nương an tâm”. Thẩm phu nhân vui mừng.
Ngươi không thể an tâm! Đầu Thẩm Thiên
Lăng kêu ong ong, nếu ngươi an tâm thì ta phải thành thân, nhưng ta còn chưa
chuẩn bị tốt để làm gay!
“Hồi nãy ta bàn với mẫu thân ngươi một
chút, định cho ngươi mau chóng cùng Thiếu Vũ xuôi nam”. Thẩm trang chủ nói. “Giờ
là mùa xuân, ngươi cũng không phải chịu nhiều đau đớn”
“Xuôi nam?”. Thẩm Thiên Lăng giật
mình.
“Độc của ngươi không kéo dài được nữa”.
Thẩm trang chủ nói. “Ta sẽ phái người dọc đường bảo vệ ngươi, đừng lo”
“Thế nhưng ta không hề muốn thành thân
với hắn”. Thẩm Thiên Lăng cau mày cự tuyệt.
“Đừng trẻ con thế”. Thẩm phu nhân chọt
chọt đầu hắn, rõ ràng không tin lời này là thật.
“Nương”. Thẩm Thiên Lăng còn muốn cố gắng
cự tuyệt thì Thẩm trang chủ đã âm thầm nhéo hắn một cái, ngắt lời. “Ra ngoài cả
ngày rồi, sớm nghỉ ngơi đi. Chuyện khác để mai nói tiếp”
“Vâng”. Thẩm Thiên Lăng nghi ngờ nhìn
cha hắn, ánh mắt khó hiểu.
Đêm nay Tần Thiếu Vũ bị Thẩm Thiên
Khiêm lôi đi uống rượu cho nên chưa về tiểu viện.
Lúc nửa đêm, Thẩm Thiên Lăng đang ôm
chăn ngẩn người thì bị người lôi khỏi giường.
“Cha”. Thấy rõ người tới là ai, Thẩm
Thiên Lăng cũng không bất ngờ.
“Hồi tối có mẫu thân ngươi ở đó, có mấy
chuyện phải để tới bây giờ mới nói được”. Thẩm trang chủ ngồi bên giường, vào
thẳng chủ đề. “Có thật không muốn thành thân với Thiếu Vũ không?”
Thẩm Thiên Lăng quyết đoán gật đầu,
đang êm đẹp ai lại muốn thành thân với một người nam nhân chứ! Còn xấu tính như
vậy, động một chút là nhảy cửa sổ!
“Ngươi không muốn, cha cũng không muốn”.
Thẩm trang chủ thở dài. “Trước đây nếu không phải nội lực của hắn chí dương thì
ta cũng kiên quyết không đáp ứng việc hôn nhân này”
“Vậy giờ phải làm sao?”. Thẩm Thiên
Lăng hỏi.
“Ta sẽ thuyết phục hắn dẫn ngươi đi
Nam Hải tìm Quỷ thủ thần y giải độc”. Thẩm trang chủ nói. “Nếu tìm được thì quá
tốt, nếu không cha sẽ nghĩ biện pháp khác cho ngươi”
Thẩm Thiên Lăng nghi ngờ. “Nếu Hàn độc
phát tác…”
“Cha sẽ không để ngươi có việc gì”. Thẩm
trang chủ cắt ngang hắn. “Nếu ngươi không muốn thành thân thì không ai dám ép
ngươi. Có điều trước khi giải độc, có một số chuyện ngươi phải biết nặng biết
nhẹ, phải hiểu được chừng mực”
Cho nên muốn lợi dụng Tần Thiếu Vũ dẫn
mình đi Nam Hải, giải độc xong thì đá hắn?
Thẩm trang chủ đi rồi, Thẩm Thiên Lăng
trong lòng phức tạp một cách kì lạ.
Tuy nói tranh đấu trong thế giới giải
trí không ít, nhưng bất luận thế nào, lợi dụng tình cảm của người khác cũng
không chấp nhận được.
Thẩm Thiên Lăng nằm lì trên giường, rầu
rĩ thở dài.
Trong lòng suy nghĩ lung tung, thời
gian cũng qua nhanh, hầu như vừa chợp mắt đã là sáng sớm.
“Công tử muốn dậy sao?”. Bảo Đậu đứng ở
cửa hỏi.
Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, xoay người
vùi mình trong chăn.
Buồn ngủ!
“Thế nhưng phu nhân đã tới”. Bảo Đậu
nói.
“Mẫu thân?”. Thẩm Thiên Lăng từ trên
giường ngồi dậy.
“Lăng nhi!”. Thẩm phu nhân kéo váy nhảy
vào cửa, nhìn qua tâm trạng rất tốt.
“Sao lại sớm vậy”. Thẩm Thiên Lăng
ngáp.
“Là ngươi làm biếng thôi”. Thẩm phu
nhân nhéo lỗ tai hắn. “Bây giờ đã là giờ nào rồi”
Thỉnh thoảng ngủ nướng rất có lợi cho
thể xác và tinh thần, Thẩm Thiên Lăng trong lòng phản bác.
“Tối qua nương đã định tới tìm ngươi”.
Thẩm phu nhân nói.
“Tối qua?”. Thẩm Thiên Lăng nghe vậy
trong lòng >_<, cũng may ngươi không tới, tới thì chạm mặt cha mất rồi!
“Thân thể yếu như vậy, lẽ ra nương
không nên cho ngươi đi Nam Hải mới đúng”. Thẩm phu nhân thở dài. “Nhưng ngoại
trừ cách này thì không còn cách nào khác giúp ngươi giải độc”
“Nương…”. Thấy nàng thở dài, Thẩm
Thiên Lăng có chút không đành lòng.
“Thuốc này cậu ngươi sai người đưa tới,
mỗi tháng một viên, nhớ kỹ phải uống đó”. Thẩm phu nhân đưa một bình sứ cho hắn.
“Dù không giải được độc cũng có ích cho thân thể”
“Vâng”. Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn nhận.
“Còn cái này, vốn là của hồi môn của
ông ngoại ngươi cho ta”. Thẩm phu nhân cầm lấy một chiếc hộp nhỏ trên bàn.
“Bích Lục Đồng là dược ngọc hiếm thấy, mang trên người vừa tránh được trùng độc
vừa bảo vệ bình an”
Thẩm Thiên Lăng mở hộp thì thấy bên
trong có một viên ngọc tròn vo, dưới ánh sáng mặt trời toả ra màu xanh nhu hoà,
nhìn rất ôn nhuận.
“Đi chuyến này không biết chừng nào mới
về được”. Thẩm phu nhân đáy mắt tràn đầy không nỡ. “Có điều cũng tốt, bây giờ
chịu khổ một chút, sau này mới nhiều phúc”
“Nương”. Thẩm Thiên Lăng an ủi. “Đừng
lo, ta không sao”
“Lăng nhi của ta đương nhiên sẽ không
sao”. Thẩm phu nhân vỗ lưng hắn. “Dọc đường đừng tuỳ hứng, nếu uất ức nhớ bảo
ám vệ truyền lời về”
Thẩm Thiên Lăng do dự một chút, rốt cuộc
cũng gật đầu.
Ở nhà khiến cha mẹ lo lắng, còn không
bằng ra ngoài.
Hơn nữa không chừng có thể giải được độc.
Sau khi tiễn mẫu thân, Thẩm Thiên Lăng
lấy túi gấm trong ngăn kéo ra, lấy viên Tuyết Lưu Ly hôm qua ra rồi bỏ chung với
Bích Lục Đồng vào một chiếc hộp.
Hai viên ngọc cùng độ lớn, dường như
có lực hút mà trong nháy mắt dính vào nhau.
“Ấy?”. Thẩm Thiên Lăng hơi ngạc nhiên,
lấy hai viên ngọc đang dính với nhau ra rồi hướng về phía mặt trời nhìn một
chút.
Một hoa văn tối màu chạy dài giữa hai
viên ngọc, tạo thành hình vẽ giống nhau.
Lẽ nào cùng một bộ? Thẩm Thiên Lăng giật
mình.
“Công tử”. Không đợi hắn tìm hiểu kỹ
thì Bảo Đậu đã ở trong sân gọi. “Đại thiếu gia tới thăm ngươi”
“Biết rồi”. Thẩm Thiên Lăng vội ném
hai viên ngọc vào hộp gỗ, tiện tay nhét vào đống quần áo trong tủ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét