Thứ Năm, 22 tháng 5, 2014

GIANG HỒ KÌ BA 17

CHƯƠNG 17: XUẤT PHÁT!
          “Lăng nhi”. Mới vừa nhận được món đồ tốt, Thẩm Thiên Phong liền đi tới.
          “Đại ca”. Thẩm Thiên Lăng ngáp một cái.
          Thẩm Thiên Phong bật cười. “Chưa tỉnh ngủ hả?”
          “Tối qua ngủ không ngon”. Thẩm Thiên Lăng rót chén trà cho hắn. “Đại ca tìm ta có việc gì sao?”
          “Nghe cha nói sẽ mau chóng để ngươi cùng Thiếu Vũ đi Nam Hải”. Thẩm Thiên Phong nói. “Tuy dọc đường có người bảo hộ nhưng lỡ gặp phải nguy hiểm thì cũng không thể cứ dựa vào người khác”
          Thẩm Thiên Lăng >_<. “Lại muốn ta học võ ư?”
          “Không cần”. Thẩm Thiên Phong lắc đầu. “Ngươi ngốc lắm, học không được”
          Thẩm Thiên Lăng: 
          Nhất định phải nói trắng ra vậy sao?
          “Cho ngươi cái này”. Thẩm Thiên Phong đưa cho hắn một cái hộp gỗ.
          “Cái gì vậy?”. Thẩm Thiên Lăng cầm lấy chuẩn bị mở thì bị đè lại. “Hiện giờ không thể dùng”
          “…Ám khí ư?”. Thẩm Thiên Lăng nhất thời hưng phấn.
          “Đúng vậy”. Thẩm Thiên Phong xoa đầu hắn. “Ta tự làm, nếu có nguy hiểm thì quay nắp hộp về phía kẻ địch, có thể giúp ngươi tranh thủ thời gian”
          “Trên đường sẽ nguy hiểm như vậy ư?”. Thẩm Thiên Lăng hơi chột dạ.
          “Sẽ không, Lăng nhi một đường đều bình an”. Thẩm Thiên Phong xoa xoa mặt hắn. “Ta không thể đi theo che chở ngươi, chỉ có thể cầu cho ngươi bình an mà thôi”
          “Cảm ơn đại ca”. Thẩm Thiên Lăng cảm kích nhìn hắn.
          “Với ta mà còn khách khí ư”. Thẩm Thiên Phong cười cười. “Nhớ kỹ đi đường cẩn thận”
          Thẩm Thiên Lăng gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói. “Sau khi ta đi, có thể nhờ đại ca một việc không?”
          “Cái gì?”. Thẩm Thiên Phong hỏi.
          “Cha không cho ta mang theo Bảo Đậu, hắn chỉ có thể ở nhà”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Nhật Nguyệt sơn trang lớn như vậy, lúc ta không có mặt sợ hắn bị ăn hiếp”
          “Cái này không cần phải lo”. Thẩm Thiên Phong nói. “Nếu hắn chịu, có thể tạm thời đến ở chỗ ta”
          “Như vậy là tốt nhất”. Thẩm Thiên Lăng yên tâm. Thật ra lúc trước hắn đã cân nhắc qua chuyện Bảo Đậu đi ra ngoài tìm những ngày tháng tự do, nhưng suy nghĩ kĩ một chút thì hắn chỉ là một đứa trẻ, lại không có nghề nghiệp, ra đường khó tránh khỏi bị ăn hiếp, ở lại trong sơn trang chính là lựa chọn tốt nhất.
          Thẩm Thiên Phong đi rồi, Bảo Đậu rầu rĩ nói. “Công tử lúc nào thì xuất phát?”
          “Khoảng hai ngày nữa”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Ngươi yên tâm, đại ca là người tốt, ngươi sẽ không bị uất ức”
          “Vâng”. Bảo Đậu không nỡ. “Công tử chừng nào về?”
          Thẩm Thiên Lăng thầm thở dài, ta cũng không biết.
          Lần đầu tiên xa nhà trong thế giới lạ.
          Thật muốn cảm nhận một chút tiếng gió ngựa gào thét trong Dịch Thuỷ Hàn!
          Bởi vì lần này khởi hành cũng không muốn gióng rống khua chiêng nên không cần chuẩn bị nhiều. Vài ngày sau, Tần Thiếu Vũ dẫn Thẩm Thiên Lăng cùng nhau rời khỏi Nhật Nguyệt sơn trang.
          Xe ngựa rất lớn, Thẩm Thiên Lăng lúc đầu còn thấy mới lạ, một canh giờ sau bắt đầu mệt, mấy canh giờ sau, hắn đã sống không bằng chết ngồi phịch trên chiếc giường mềm.
          Rất xóc, rất chậm, lại không có điện thoại và PSP.
          Không có gì làm, buồn muốn khóc.
          “Ngươi bị sao vậy?”. Tần Thiếu Vũ vô tình nhìn thoáng qua cửa sổ, hơi giật mình.
          “Đau lưng”. Thẩm Thiên Lăng dùng một tư thế cực kì thô tục vặn vẹo trên giường. “Thấp quá không đứng dậy được, ngồi thì mông đau, lại không có gì làm”
          Cực kì bi thảm!
          Tần Thiếu Vũ bật cười. “Ra ngoài cỡi ngựa với ta không?”
          “Được!”. Thẩm Thiên Lăng đáp một tiếng.
          Thuộc hạ Truy Ảnh cung nhanh chóng dắt tới một con ngựa thuộc loại trung, Thẩm Thiên Lăng đạp bàn đạp xoay người lên, động tác rất đẹp!
          May mà từng diễn qua phim võ hiệp a. Thẩm Ảnh đế trong lòng vui mừng, vuốt ve bờm ngựa.
          “Đi hai canh giờ nữa thì tới Lạc Hà trấn”. Tần Thiếu Vũ cùng hắn sóng vai. “Chúng ta ăn cơm trưa ở đó”
          “Ừ”. Thẩm Thiên Lăng đã một thời gian dài không cưỡi ngựa, cảm giác cực kì tốt đẹp!
          “Cùng nhau chạy một đoạn không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
          “Chạy?”. Cái này dường như độ khó hơi cao, Thẩm Thiên Lăng còn đang xem tình hình giao thông thì Tần Thiếu Vũ đã dùng chuôi kiếm chọc vào mông ngựa, vì vậy Ảnh đế bị ép chạy như bay.
          “A!!!”. Thẩm Thiên Lăng hết hồn hô một tiếng, theo bản năng cầm dây cương, nghiêng ngả một chút mới ngồi vững.
          “Sợ à?”. Tần Thiếu Vũ bật cười.
          Sợ em gái ngươi! Thẩm Thiên Lăng mạnh miệng. “Ngươi mới sợ!”
          “Mặt mũi trắng bệch”. Tần Thiếu Vũ bật cười.
          Không nói ra ngươi sẽ chết sao! Thẩm Thiên Lăng trong mắt đầy căm giận. “Ta vốn đã trắng… á!”
          Lời còn chưa nói hết đã bị Tần Thiếu Vũ kéo vào lòng, ngồi trước người hắn.
          “Thả ta về!”. Thẩm Thiên Lăng hoảng hốt, lão tử tuyệt đối không muốn ngồi chung ngựa với ngươi!
          “Con ngựa đó chậm lắm, con này nhanh hơn”. Giọng Tần Thiếu Vũ đầy trêu chọc.
          “Ngươi muốn làm gì?”. Thẩm Thiên Lăng cảnh giác.
          Lời còn chưa dứt, Tần Thiếu Vũ đã vung roi, con ngựa trắng phút chốc như mũi tên rời dây cung, hướng về phía trước chạy như điên.
          “Chậm chút!”. Thẩm Thiên Lăng vùi đầu vào ngực Tần Thiếu Vũ gào thét, bởi vì chỉ như vậy mới không bị gió quất.
          Tần Thiếu Vũ một tay ôm hắn, không những không ngừng mà còn tăng tốc, cực kì xấu xa!
          Gió vù vù bên tai, trợn mắt thấy cây cối hai bên xoẹt xoẹt qua, Thẩm Thiên Lăng bị doạ đến mềm nhũn cả chân, thậm chí còn muốn tè ra quần!
          Con ngựa trắng một đường chạy lên đỉnh núi, vô cùng phấn khởi phát ra tiếng phì phì trong mũi, rốt cuộc dừng bước.
          Thẩm Thiên Lăng uể oải ngẩng đầu khỏi ngực Tần Thiếu Vũ. “Ngươi muốn chết sao?”. Giọng mềm nhũn, không có lực sát thương, kết hợp với ánh mắt ủ rũ khiến Tần Thiếu Vũ không khỏi muốn bật cười.
          Vì vậy Tần cung chủ liền cười ra!
          “Cười cái rắm”. Thẩm Thiên Lăng nhảy xuống từ trên lưng ngựa, buồn nôn.
          “Bị doạ sao?”. Tần Thiếu Vũ cũng xuống ngựa.
          Thẩm Thiên Lăng ôm thân cây nôn.
          Tần Thiếu Vũ: …
          “Sau này ngươi còn dám để ta cưỡi con ngựa này”. Thẩm Thiên Lăng thở hồng hộc. “Ta sẽ cùng nó tìm cái chết!”
          “Đạp Tuyết Bạch là ngựa quý khó tìm, bao nhiêu người muốn cưỡi còn không được cưỡi”. Tần Thiếu Vũ nói.
          Ngựa quý thì sao, Rolls-royce ta còn không thấy lạ, Thẩm Thiên Lăng ngồi trên tảng đá uống nước.
          “Giận sao?”. Tần Thiếu Vũ ngồi xổm trước mặt hắn.
          Không tới mức giận, nhưng không vui! Thẩm Thiên Lăng căm tức nhìn Tần Thiếu Vũ một chút, may là người này không sinh ra ở xã hội hiện đại, nếu không sẽ trở thành phần tử nguy hiểm nghiện đua xe! Cưỡi ngựa y như chạy BMW, nếu chạy BMW thật chắc thành máy bay!
          “Xuống núi nha?”. Thấy sắc mặt hắn khôi phục, Tần Thiếu Vũ đề nghị.
          “Không!”. Thẩm Thiên Lăng cự tuyệt. “Chúng ta ở đây chờ những người khác tới”. Cho dù bại liệt trên xe ngựa cũng quyết tâm không cưỡi ngựa!
          “Những người khác tới đây làm chi?”. Vẻ mặt Tần Thiếu Vũ đầy kinh ngạc.
          Thẩm Thiên Lăng: …
          “Chỗ này không nằm trong lộ trình, những người khác đã sớm vòng qua chân núi”. Thấy hắn hoang mang, Tần Thiếu Vũ chủ động giải thích.
          “Vậy sao nó chạy lên đây?”. Thẩm Thiên Lăng giọng run run, chỉ vào con ngựa mặt dài bên cạnh!
          “Trên đây cảnh đẹp, ta muốn dẫn ngươi đến xem”. Tần Thiếu Vũ nói.
            Thẩm Thiên Lăng cực kì muốn lấy đá đập vào mặt hắn!
          “Nếu ngươi không thích thì sau này chúng ta không lên đỉnh núi là được”. Tần Thiếu Vũ vươn tay ra với hắn. “Nhưng lần này buộc phải xuống núi”
          Thẩm Thiên Lăng lệ rơi đầy mặt. “Vậy bắt nó chạy chậm một chút!”
          “Được”. Tần Thiếu Vũ gật đầu.
          “Chạy chậm một chút”
          “Được”
          “Chạy nhanh ta sẽ ói lên người ngươi”
          “…Được”
          Dưới sự bảo đảm của Tần Thiếu Vũ, Thẩm Thiên Lăng rốt cuộc đồng ý lên Đạp Tuyết Bạch lần nữa. Có điều hình như nó và Tần cung chủ đều sợ bị ói lên người nên lần này tốc độ thật sự thong thả. Ven đường gió mát thổi qua mặt, thậm chí Thẩm Thiên Lăng còn thấy hơi thoải mái.         
          “Lần này không sợ đúng không?”. Tần Thiếu Vũ kề vào tai hắn hỏi.
          “Ta không sợ!”. Lòng tự trọng của Thẩm Thiên Lăng bị chọc trúng. Ngươi mới sợ, cả nhà ngươi đều sợ! Lão tử chỉ bị choáng thôi!
          “Ừ, không sợ”. Tần Thiếu Vũ cười. “Vậy chúng ta chạy thêm lần nữa nhé?”
          “Ngươi dám!”. Thẩm Thiên Lăng lập tức quay đầu căm giận nhìn hắn.
          “Không dám, chọc ngươi thôi”. Tần Thiếu Vũ cụng đầu hắn, cười khẽ.
          Đường nhìn gần trong gang tấc, Thẩm Thiên Lăng lập tức cảnh giác. “Này, ta đã sớm nói không có hứng thú với nam nhân!”. Cho nên không được tuỳ tiện liếc mắt đưa tình, quả thật hù chết người! Ta thích tỷ tỷ mềm mại biết không!
          Tần Thiếu Vũ không có ý kiến, tiếp tục mang hắn chậm rãi xuống núi.
          Vì hai người trên đường kéo dài thời gian, Thẩm Thiên Lăng lại nghiêm ngặt hạn chế tốc độ của Đạp Tuyết Bạch, nên chờ hai người tới Lạc Hà trấn thì thuộc hạ Truy Ảnh cung đã tốp năm tốp ba uống trà nghỉ trưa trong quán, rõ ràng đã tới từ rất lâu.
          “Muốn ăn gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi Thẩm Thiên Lăng.
          “Mì Dương Xuân ăn kèm củ cải chua”. Vừa mới bị choáng còn chưa lấy lại tinh thần, Thẩm tiểu thụ cực kì muốn ăn chua.
          Chủ quán đứng kế bên, kích động đến mức tay vẫn còn run.
          Đây là người chỉ được nghe qua trong truyện kể!
          Cực kì cao quý!
          Thế mà mình lại được gặp người thật!
          “Ngươi… khó chịu sao?”. Thẩm Thiên Lăng do dự nhìn hắn, sốt cũng không cần ra đây, nếu không đối với cả ngươi lẫn ta đều không tốt!
          “Ngươi là Thẩm công tử sao?”. Chủ quán giọng cũng biến âm, rõ ràng vô cùng hưng phấn!
          Thẩm Thiên Lăng nấc một cái, dọc đường gặp fan ư?
          “Mang đến một cân thịt bò”. Tần Thiếu Vũ lạnh lùng nói.
          “Vâng vâng”. Chủ quán liên tục gật đầu, nịnh nọt nói. “Thẩm công tử còn muốn dùng gì?”
          “Một – bình – Hoa – Điêu”. Tần Thiếu Vũ bất mãn vì bị làm lơ, giọng nói cực kì cáu kỉnh, thuận tay dập đũa xuống bàn.
          Chủ quán: …
          “Ngươi mau xuống chuẩn bị đi”. Thẩm Thiên Lăng trong mắt đầy lo lắng, đối diện phần tử bạo lực hung hãn, nếu hắn muốn đập tiệm của ngươi ta cũng ngăn không nổi!
          Chủ quán xoay người chạy như bay.
          “Cần gì hung dữ như vậy”. Vì kiếp trước là người trong giới giải trí, Thẩm Thiên Lăng rất yêu quý các fan.
          “Mắt hắn vẫn còn thì chưa tính là hung dữ!”. Tần Thiếu Vũ rút đũa ra.
          …Đừng dã man như vậy! Thẩm Thiên Lăng cực kì >_<, ta còn muốn ăn nha! Tưởng tượng ra cảnh đó sẽ nuốt không nổi!
          Sau một lát, tiểu nhị bưng một cái tô màu vàng lớn đặt trên bàn.
          Thẩm Thiên Lăng hít một hơi khí lạnh. “Đây là cái gì?”
          Tiểu nhị rút ra quyển tập nhỏ đọc lên. “Canh hải sâm cá muối tổ yến gan ngỗng bao tử bò sườn cút bồ câu nấm hương”
          Thẩm Thiên Lăng: …
          “Còn có mì và củ cải chua”. Chủ quán bưng khay chạy tới, liến thoắng nói. “Dùng nước lèo ăn kèm củ cải chua, toàn bộ đều dùng củ non, giòn mà không quá chua, nhất định công tử sẽ thích…”
          Lời còn chưa dứt, đôi đũa thứ hai của Tần Thiếu Vũ cũng đã “ba” một tiếng đâm xuyên qua bàn.
          “Thịt bò của ta đâu?”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét