Thứ Sáu, 2 tháng 5, 2014

MỘ KHUYNH CUỒNG KIÊU 39

CHƯƠNG 39
          Lúc Dận tỉnh dậy đã qua nửa tháng, lúc này trời đã vào thu.
          Mặc dù là mùa thu, nhưng cây cối trong Ngự hoa viên vẫn giữ dáng vẻ của ngày hè, đua nhau khoe sắc, bày ra mị hoặc, toả hương bốn phía, đỏ trắng xanh vàng lục lam chàm tím…
          Nhưng dù có đẹp hơn đi nữa thì cũng là trời thu, ai cũng không thể thay đổi điều này.
          “Trời thu nhiều gió, coi chừng cảm lạnh”
          Vũ Linh Vân Tiêu chẳng biết từ lúc nào xuất hiện, tươi cười phủ thêm cho Dận một chiếc áo choàng màu trắng.
          “Hừ”
          Hừ nhẹ một tiếng, Dận khẽ động vai né đi. Vũ Linh Vân Tiêu chụp lấy bờ vai đã gầy đi không ít của Dận, phủ áo choàng lên.
          “Ngươi bệnh còn chưa khoẻ, đừng ở bên ngoài, cùng ta trở về đi”
          “Ra hóng gió cũng không được sao? Bộ dạng ta bây giờ muốn trốn cũng không thoát rồi”
          Năm huyệt đạo trên người bị che lại, bây giờ ngay cả lực tự sát cũng không có, huống hồ hôm nay Dận còn sốt nhẹ.
          Vũ Linh Vân Tiêu cười khẽ. “Dù ngươi muốn trốn, ta cũng không cho ngươi rời khỏi ta”. Vừa nói vừa hướng mắt về phía bàn tay trái bị từng tầng lụa trắng băng lại của Dận. “Hôm nay tháo băng rồi nhỉ. Cũng may ta điểm huyệt quanh người ngươi, nếu không độc này sẽ lan tràn nhanh hơn. Cánh tay này nếu bị phế thì thật đáng tiếc”
          “Hừ!”
          Dận đứng dậy muốn rời đi, ở bên cạnh người này toàn thân sẽ cảm thấy khó chịu.
          Vũ Linh Vân Tiêu ánh mắt biến đổi, tươi cười kéo Dận lại, giữ chặt.
          “Ta đưa ngươi về”
          “Buông ra”
          “Ha ha, Dận, cảm giác ôm ngươi thật không tệ”
          “Buông ra cho ta!”
          Giọng nói lạnh băng của Dận khiến Vũ Linh Vân Tiêu có chút căm tức, hắn so ra đâu kém người kia.
          “Thật không biết nghe lời…”
          “Ưm…”
          Vũ Linh Vân Tiêu mạnh mẽ chiếm đoạt, chiếc lưỡi bá đạo và nóng bỏng điên cuồng quấn quanh khoang miệng Dận. Giống như mồi lửa, chỉ đơn giản hôn một cái liền đốt lên dục vọng vô tận…
          “Ngươi buông ra cho ta, Vũ Linh Vân Tiêu!”
          Dận đúng là giận mà không có chỗ phát tiết. Vũ Linh Vân Tiêu cứ cách vài ngày lại quấy rối hắn, tình trạng này giống như cừu non nằm trên thớt dễ dàng chờ người khác giết. Dận giãy dụa như thế nào cũng không thể kháng cự, từ bao giờ hắn lại trở nên yếu ớt như vậy?
          Dận bị đẩy ngã trên bàn ngọc lạnh lẽo, đau đớn khó nhịn từ thắt lưng từng chút một truyền vào cơ thể, Vũ Linh Vân Tiêu cường ngạnh đè trên người hắn…
          Suy nghĩ tức thời trở nên hỗn loạn, toàn thân đểu rất đau, giống như bị một đàn kiến cắn khắp người, ngực bị dồn ép đến mức không thở nổi, đầu óc cũng nóng như thiêu đốt.
          “Buông… ra…”
          Vũ Linh Vân Tiêu ôm lấy Dận, mắng. “Chết tiệt!”
          Nếu không phải thân thể Dận cực kì suy yếu, hắn sao lại nhẫn nại lâu như vậy?
          Vũ Linh Vân Tiêu ôm lấy Dận đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê, bước tới mái hiên.
          Trong bụi hoa muôn màu khoe sắc, Cẩm Tú trông thấy hết thảy. Nhìn hai người rời đi, trong lòng nàng không biết là cảm giác gì. Một bên là sư huynh từ nhỏ đã kính trọng, một bên là nam nhân kiếp này nàng yêu nhất. Cục diện hôm nay khiến lòng nàng thật rối loạn.
          Điểm huyệt ngủ, đem Dận thả lên chiếc giường ấm áp, nam nhân từng kiêu hùng không ai sánh bằng lúc này lại như con báo bị thương, thậm chí là một con mèo nhỏ, yên tĩnh từ từ nhắm mắt, dưới lông mi chiếu ra ám quang nhàn nhạt.
          “Để giữ ngươi bên người, chuyện gì ta cũng có thể làm được”
          Vũ Linh Vân Tiêu vươn tay gạt qua sợi tóc hơi tán loạn của Dận, trượt xuống phía dưới, đến chỗ bụng hơi nhô ra. Mặc dù chưa thấy rõ, nhưng người nhạy cảm như Vũ Linh Vân Tiêu vẫn để ý tới. Những thái y biết bí mật này đều đã bị giết.
          Cau mày, ngón tay Vũ Linh Vân Tiêu lưỡng lự tại nơi đó, tâm trạng phức tạp. Hơi đè lên thì nghe được tiếng rên rỉ nho nhỏ, hắn đành thu lực lại.
          Đứa bé này, Vũ Linh Vân Tiêu hận không thể lập tức giết chết, nhưng lại kéo theo sinh mạng của một người khác.
          “Dận, biết không? Trong hộp có nhắc đến, Thánh Hoàng không giống người bình thường ở chỗ, người yêu của hắn dù là nam hay nữ cũng có thể mang thai sinh con. Người kia chạm qua ngươi rồi đúng không? Ha ha, đoạt đi ngươi rồi, còn muốn tranh thiên hạ với ta. Ngươi không biết đâu, hắn đã đánh bại quân tiên phong Cô quốc, thật là một đối thủ không tệ”
          Vũ Linh Vân Tiêu hướng về phía Dận đang ngủ say, tự lẩm bẩm. “Ta tuyệt đối không ngồi nhìn người khác đụng vào đồ của ta! Hừ, kể ra có thể lợi dụng đứa bé này một chút…”
          Một âm mưu đang dần dần hiện lên trong đầu Vũ Linh Vân Tiêu. Khoé miệng hắn cong lên thành một nụ cười tàn khốc, trong mắt càng bùng lên ngọn lửa.
............................................................................
          Đoàn người vất vả mệt mỏi đến một trấn nhỏ hẻo lánh ở Vũ Linh quốc. Năm sáu con ngựa đứng trước một quán trọ bình dân, ai nấy đội nón khoác áo choàng, một thân bụi bặm vừa nhìn đã biết trải qua mấy ngày bôn ba.
          Nam tử dẫn đầu bước vào quán trọ, những người khác theo sau. Tiểu nhị thấy người tới liền ra chào hỏi, ánh mắt tò mò đánh giá.
          “Sáu phòng, chuẩn bị món ngon, chăm sóc ngựa cho tốt”
          Giọng nam tử rất dễ nghe, hành động nhanh như gió. Tiểu nhị còn chưa kịp phản ứng thì thấy trong tay xuất hiện một thỏi vàng lấp lánh, vội vã cúi người.
          “Vâng! Vâng! Sáu vị khách quan mời lên lầu”
          Năm người còn lại đều theo sau. Đã gặp qua vô số người, tiểu nhị vừa nhìn đã biết mấy người này không đơn giản, cũng không dám quan sát nữa. Có tiền là tốt rồi, ai lại đi chọc tới phiền phức bao giờ?
          Nhóm người đội nón chính là đoàn người của Mộ Quân Duệ.    Mọi người đóng cửa, ngồi quanh chiếc bàn gỗ có chút loang lổ.
          “Nghê Thường, thám thính được gì rồi?”
          Mấy ngày trước, Nghê Thường - người được Mộ Quân Duệ phái tới Vũ Linh quốc điều tra, đã gặp nhóm người Mộ Quân Duệ và Tước Hồ, lúc này mọi người đang ngồi lại bàn bạc.
          “Bẩm Chủ tử, Kiêu Vương gia giờ đang bị giam lỏng trong cung, tạm thời không nguy hiểm tính mạng. Theo như thuộc hạ nhiều ngày điều tra, chỗ của Kiêu Vương gia nhìn bình thường nhưng mai phục không ít cao thủ, muốn đến gần sợ rằng không dễ. Có điều thuộc hạ thám thính được, Vũ Linh Vân Tiêu sắp tới sẽ ra ngoài, không biết có mang Kiêu vương gia theo không”
          “Hừ! Cẩu Hoàng đế! Bình thường có bao giờ ra ngoài đâu, lúc này chỉ sợ là… sợ là…”
          “Tước Hồ, nhỏ giọng một chút!”
          Tước Hồ nghẹn đỏ mặt, tức giận ngồi xuống.
          “Hừ! Ngày mai đến thủ đô Vũ Linh quốc! Người ta muốn cứu, chưa bao giờ không cứu được!”
............................................................................
Lời Translator:
Thật ra Vân Tiêu đối với Dận quá tốt. Nếu rơi vào tay mấy anh hoàng đế khác thì cho dù người đang hấp hối cũng lôi ra bíp bíp ~

2 nhận xét:

  1. Ta thấy là tác giả cố ý không cho a Tiêu nuốt trôi , vì ta thấy đế vương là lúc nào cũng cho ý của mình , tâm tình mình là nhất , muốn thì đoạt à ,cơ mà bị tác giả phá đám . hehe

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thật ra tác giả này rất thích viết kiểu quan hệ lằng nhằng, không biết tại sao trong truyện này lại cho thụ trong sạch đến thế ~

      Xóa