CHƯƠNG
1
Thắp hương
đánh đàn, ánh trăng lay động, mời rượu đùa bỡn, khách khứa rốt cuộc hài lòng
quay về.
Ta rửa mặt
trước tấm gương đồng chạm khắc hoa văn, phấn son dần dần nhạt đi. Tiểu quan
quán vẫn đàn điếm, xa hoa truỵ lạc, nhưng cũng không ảnh hướng đến việc ta nghỉ
ngơi. Từ nhỏ ta đã sống ở nơi đây, tập mãi cũng thành quen.
Trải chăn,
cởi ra áo ngoài, trên người ta chỉ còn sót lại lớp áo lót đẹp đẽ mà phong phanh,
quấn quanh vòng eo nho nhỏ. Ma ma nói y phục kiểu này rất dễ gợi lên dục vọng
của nam nhân.
Vừa thổi
tắt nến đã nghe bên ngoài truyền đến tiếng động huyên náo.
« Tránh
ra, có một tên thích khách áo đen chạy vào đây». Giọng nói hung ác vang lên,
xen lẫn tiếng đao kiếm lạnh lẽo va chạm.
E là
chuyện giang hồ rồi…
« Ôi,
các vị đại gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Nếu cứ tiếp tục khách khứa
của chúng ta sẽ đi hết mất thôi ! ». Tú bà vừa gấp vừa lo. Nhất định
hiện tại nàng đang cầm một chiếc khăn lụa vàng đầy nước hoa, xoa xoa khoé mắt
đầy phấn, bộ dáng sợ hãi đáng thương…
« Hừ !
Đi hết ? Nếu hắc y nhân còn ở đây, khách của ngươi không những đi hết mà chỉ
sợ là chết hết ! ». Người dẫn đầu vẫn dùng ngữ điệu thô bạo. «Lục
soát từng phòng cho ta ! »
« Vâng ! ».
Tiếng đáp lại vang dội mà trật tự.
..........................................................................
« Mở
cửa, mở cửa ! » Tiếng gõ cửa cấp bách thô lỗ.
« A,
a… ». Ta nhỏ giọng rên rỉ.
« Phanh ».
Người tới không chút khách khí, cánh cửa gỗ khắc hoa đào bị một cước đá văng.
Cửa của ta !
Ta thầm bực bội, đau lòng không ngớt. Không biết sau này tú bà khấu trừ bao
nhiêu tiền của ta đây.
« Bảo
bối, chú tâm một chút ». Tiếng nói trầm thấp thu hút vang lên bên tai, giống
như xạ hương lượn lờ, từng chút từng chút tràn ngập khắp phòng. Hai tay thon
dài rắn chắc không hề rảnh rỗi, từ từ vuốt qua hai điểm phấn hồng trước ngực
ta, mang theo xúc cảm nóng rực.
Nhiều năm
bị điều giáo khiến cả người ta đều nhạy cảm. « A, đừng, a…. ». Ta
nhịn không được thấp giọng kêu lên, cúi đầu, liền rơi vào con ngươi sâu thẳm
như vì sao giữa bầu trời đêm, đen thẳm đến mức khiến người ta bị hút vào, lấp
lánh rực rỡ.
Lật người,
tựa vào ngực hắn, cánh tay trắng nõn non mịn của ta phân biệt rõ rệt với cánh
tay mạnh mẽ màu đồng của hắn. Tay hắn nắm lấy phân thân ta, vuốt lên vuốt xuống,
chân mày như loài chim biển phóng khoáng tự tại nhướn lên, hơi thở mập mờ phả
lên cổ ta. « Thế nào, thoải mái sao ? »
Bàn tay
rộng mà thô ráp, nhiều kỹ xảo, khiến thân thể ta không ngừng xao động, ửng đỏ
một mảnh. Ta không nhịn được cong lên ngón chân, ngửa cổ ra sau.
Thị vệ
ngoài cửa kinh ngạc không nói nên lời. Có lẽ bọn họ từng thấy không ít tiểu
quan, nhưng cảnh sắc diễm tình như vậy chỉ sợ lần đầu tiên chứng kiến. Cả đám
trợn mắt há mồm, không vào cũng không ra, toàn bộ ngây người như phỗng tại cửa.
Động tác
của hắn càng lúc càng nhanh, máu toàn thân ta dường như dồn hết về não. Ta run
rẩy, một tia màu trắng xẹt qua, bắn lên tay hắn.
Cả người
ta vô lực, nặng nề tựa vào hắn, khoé mắt liếc qua hai tên thị vệ vì hình ảnh
ban nãy mà chảy máu mũi.
« Thấy
ghét ! ». Ta nhu nhược nói, bàn tay trắng như phấn đấm lên ngực hắn. « Người
ta sẽ mắc cỡ đó ! ». Mặt thì xấu hổ giấu trong ngực hắn.
« Không
biết các vị tráng sĩ có việc gì không ? ». Hắn lộ ra cơ thể cường
tráng, dường như không hề cảm thấy bị quấy rầy mà nhìn thị vệ bên cửa.
« A,
chúng ta chẳng qua là tới xem có thích khách hay không thôi ». Thị vệ nuốt
một ngụm nước bọt, trả lời.
« Cho
dù có thích khách, dường như các vị cũng đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để bắt hắn
rồi ». Hắn cười khẽ, cả người phát ra một cỗ khí tức mạnh mẽ.
Người này
dường như đã quen ở địa vị cao. Ta tựa thân thể mềm mại vào lồng ngực hắn, thầm
đoán. Trái tim cường tráng đập từng nhịp, khiến người ta yên lòng. Chắc sẽ
không có chuyện gì rồi !
Ta rũ mi, trùng
hợp nhìn thấy đầu nhũ màu nâu của hắn.
Ta cười
xấu xa. Tốt lắm, lúc nãy ngươi khiến ta làm chuyện khó coi trước mặt bao nhiêu
người, bây giờ là lúc báo đáp cho tốt.
Ta vươn ra
chiếc lưỡi hồng hồng, ngậm lấy đầu nhũ của hắn, cẩn thận liếm láp, nhẹ nhàng
cắn cắn, quét thành từng vòng quanh đầu nhũ.
Hắn thở
gấp một tiếng, cúi đầu nhìn ta. Gương mặt hắn tuấn tú kiên nghị, thân thể mạnh
mẽ, giống như một con báo chuẩn bị vùng lên.
« Chúng
ta đi nơi khác lục soát ». Bọn thị vệ lại một lần nữa đỏ mặt, vội vàng rời
khỏi phòng.
« Tiểu
yêu tinh nhà ngươi ! ». Hắn vươn tay, siết chặt cằm ta, xoay mặt ta
về phía hắn. Một sợi tơ bạc theo khoé miệng ta chảy xuống. Đầu nhũ của hắn đã
cứng lên, chỗ kia cũng vậy.
« Máu
ngươi ngừng chảy rồi sao ? ». Ta chậm rãi mở miệng.
..........................................................................
Lời Translator:Đang tự hỏi tại sao những bộ Mỹ Ngân thích lúc nào cũng không thiếu xôi thịt thế này ~Thật ra Mỹ Ngân không thích H lắm. Ở nhóm dịch trước chuyên được phân công dịch H, ngày ngày ăn thịt, đêm đêm ăn thịt, thành ra bây giờ không muốn nhìn tới thịt nữa rồi =.=
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét