CHƯƠNG 3
Rido liếm môi, răng nanh lộ ra, hắn
xoay người bước tới tủ quần áo gần đó. Khi Kaname đang ngủ, hắn đã tìm thấy mấy
món đồ chơi cũ, và hắn biết chính xác phải chơi chúng như thế nào. Mục đích của
hắn là khiến Kaname hét lên vì vui sướng, khiến anh nhục nhã không thể diễn tả
được. Bởi vì nhìn thế nào Kaname cũng vẫn là một đứa con trai, điều đó càng
khiến cho kế hoạch của hắn suôn sẻ hơn. Rido nhìn lại người thanh niên đang
trần trụi trước mặt, cảm thấy đũng quần có gì đó co giật. Hắn đứng cạnh bên đầu
Kaname, luồn tay xuống dưới nắm lấy tóc anh, để anh không thể cử động được.
“Một nguyên tắc nữa, ngươi chỉ có thể gọi ta là chú Rido”.
“Tại sao?”, Kaname hỏi. Rido dựa sát
vào tai anh, liếm nó, khiến Kaname cố gắng chống cự cơ thể đang run lên.
“Vì đó là tình thú của ta”, Rido ngọt
ngào nói, mang theo một tia nhạo báng. Kaname suýt nghẹn trong cổ họng, cau mày
với người chú truỵ lạc của mình.
“Đ-được rồi”, Kaname nói, dẫu anh không cho
phép bản thân mình lên tiếng. Sau khi nói xong Kaname mới phát hiện Rido lại
dùng sức mạnh khống chế anh. Anh biết tình hình ngày càng trở nên tồi tệ. Dẫu
vậy, anh cũng không hoảng loạn, không thể cho Rido thấy anh sợ hãi. Có một thứ
anh ưu tiên vào lúc này – giữ bình tĩnh, mọi việc sẽ ổn thôi.
Nhưng kế hoạch đêm đó của Rido không bao gồm
việc để cho Kaname bình tĩnh. Trước kia hắn đã huỷ hoại Kaname, và hắn muốn làm
lại một lần nữa. Bàn tay phía sau bắt đầu dùng móng tay bấm nhẹ vào da đầu
Kaname, khiến anh hơi nao núng. Rido cảm thấy thích thú nhiều hơn là khó chịu,
hắn nguy hiểm tựa sát vào chiếc cổ xanh xao của Kaname. Rido vươn lưỡi nhấm
nháp mồ hôi trên da Kaname. Rido nhếch môi qua làn da mát rượi, cảm giác người
thanh niên đang căng cứng khi hắn véo nhẹ mạch máu của anh.
‘Bỏ tay ngươi ra!’ đó là những gì
Kaname có thể nghĩ, nhưng có cái gì đó ngăn cản anh hét lên những lời này.
Rido vững vàng liếm từ quai hàm Kaname
xuống đầu vú bên trái. Kaname cố gắng kiềm chế để không thở hổn hển và không
cảm thấy thích thú. Rido đột ngột ngậm lấy đầu vú, đưa lưỡi liếm xung quanh
trước khi cắn nhẹ xuống. Kaname bất giác rên rỉ, cảm giác một luồng nhiệt lưu
chảy xuống bụng dưới. Nhưng anh ngay lập tức cắn chặt răng, cố gắng giữ im
lặng. Tại sao anh lại nghĩ muốn nhiều hơn nữa?
Rido làm tương tự với đầu vú còn lại,
Kaname cảm giác dục vọng đang cương lên, hơi thở trở nên gấp gáp. Rido quay về
phía cổ Kaname, hỏi, “Ngươi thích sao?”. Kaname chịu đựng không trả lời, chỉ
nhìn lên những cái bóng trên trần nhà. “Đừng lo”, Rido thì thầm bằng giọng khàn
khàn, “Nếu ngươi ngoan ngoãn, ngươi sẽ được nhiều hơn”.
Kaname kìm chế không thở phì phì phẫn
nộ. Hắn cho hắn là ai? Thế nhưng Kaname lại thét lên khi răng nanh của chú anh
xuyên sâu vào cổ anh, không chừa một khe hở. Kaname không lường trước được, anh
chưa sẵn sàng cho thứ khoái cảm đi cùng đau đớn này.
Rido hút ra một ngụm máu lớn và uống
một hơi. Hắn tiếp tục hút máu vào miệng và chỉ dừng lại khi gò má căng phồng.
Rido rút răng ra, dù khoái cảm khiến hắn gần như cương lên. Khi hắn nhìn xuống
đứa cháu trai, hắn phát hiện dương cụ của anh đang đứng thẳng. Hắn cho Kaname
một ánh mắt đầy thâm ý, nhìn thấy anh bắt đầu run rẩy.
Chú anh định làm gì? Kaname chưa bao
giờ bị người ta nhìn như vậy. Anh thấy dục vọng trắng trợn bao phủ trong đôi
mắt Rido, đúng với tính cách của người đàn ông này, nhưng thật bất thường khi
ánh mắt đó trực tiếp hướng về phía anh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét