CHƯƠNG 19
Thục
Nguyệt móc trong ngực ra một cây sáo nhỏ, tiếng nhạc du dương vang lên. Đó là
thanh âm gọi người trong Luyện Môn tới. Ta đột nhiên đoán ra người sắp tới là
ai, chắc hẳn là Khung, kẻ thần bí nhất Luyện Môn. Hắn là dược nhân Luyện Môn
trăm năm mới tìm ra, máu của hắn ngoại trừ Ngưng Sương có thể giải bất kì thứ độc
gì.
“Mọi
người lui xuống hết đi”. Bên tai ta truyền đến giọng Oánh hậu. Nàng nói với mẫu
thân. “Phiền Tiết phu nhân tiễn khách…”
Chốc
lát sau, cả phủ viện đột nhiên yên tĩnh lại, mẫu thân cũng theo họ đi ra. Viêm
giải huyệt đạo cho ta. Ta ôm Nhược Dong đem về phòng ngủ.
Viêm,
ta, Thục Nguyệt, Phong Hằng và Oánh hậu bốn người cứ lẳng lặng đứng như vậy,
không ai nói gì. Thời gian từng chút một trôi qua, thấy sắp đến nửa canh giờ,
Viêm lộ ra chút lo lắng, mấy lần muốn giải độc cho Nhược Dong đều bị ta ngăn cản.
Ta tin Thục Nguyệt, lấy năng lực Luyện Môn, cho dù Thục Nguyệt không thể giải độc
cũng có cách kéo dài được thời gian.
Một
bóng người mặc y phục lục sắc nhẹ nhàng từ cửa bước vào, khiến chúng ta kinh ngạc
đến ngây người. Chỉ có Thục Nguyệt mang theo ánh mắt bi ai cùng căm phẫn nhìn
Phong Hằng, trên mặt sát khí ngày càng đậm. Phong Hằng ngơ ngác nhìn người kia,
nhưng không nói được gì, chỉ mang vẻ mặt khó tin, ánh mắt tràn ngập áy náy.
Hắn
đã chết, chết tại hồi ức vui sướng nhất của chính mình…
Ta
bất chợt hiểu ra những lời này. Đúng vậy, người thế này còn có thể xem là sống
sao? D thịt trắng bệch, gương mặt và ánh mắt vô hồn. Thật chưa từng nghĩ đến dược
nhân thần bí nhất giang hồ có bộ dạng như vậy, giống như một cỗ thi thể đã chết
nhiều năm, không có linh hồn, không có sức sống.
“Khung…”.
Phong Hằng vuốt ve gương mặt Khung, bàn tay không khỏi run rẩy. “Khung, sao lại
như vậy?”
“Hừ,
sao lại như vậy?”. Thục Nguyệt cũng nhịn không được phẫn nộ. “Ngươi nên tự hỏi
mình, hỏi xem ngươi lúc đầu đối xử với hắn thế nào…”
Khung
vẫn đờ đẫn đứng, nét mặt vô cảm, thậm chí không chút nghi hoặc. Hắn ngây ngốc
nhìn về phía trước như xuyên qua thứ gì, lại dường như không hề cảm ứng được bất
cứ thứ gì.
“Thục
Nguyệt…”. Viêm lo lắng nhìn Thục Nguyệt. “Phải dùng máu của hắn đúng không?”
Thục
Nguyệt nhất thời bình tĩnh lại, trên mặt hiện ra bi thương và yêu thương không
thể kìm nén. Nàng nhẹ nhàng đỡ Khung qua, lấy từ trong ngực Khung ra một thanh
đao nhỏ màu xanh biếc, gọi là Phỉ, báu vật của Luyện Môn. Chỉ có dùng đao này cắt
mới có thể lấy máu trên người dược nhân làm thuốc.
Thục
Nguyệt dịu dàng nhìn Khung. “Khung, tha thứ tỷ tỷ, ta muốn mượn một ít máu của ngươi…
Khung, phải tin tỷ tỷ, tin tỷ tỷ sẽ bảo vệ ngươi…”
Khung
cũng không phản ứng, chỉ đờ đẫn đứng như cũ. Dù Thục Nguyệt cầm đao cắt lên cổ
tay cũng không thấy hắn nhíu mày, dường như hoàn toàn không cảm giác được đau đớn.
Phong
Hằng tách miệng Nhược Dong ra, để máu từ cổ tay tái nhợt của Khung chảy vào. Rõ
ràng chỉ rạch một đường nho nhỏ nhưng máu Khung lại giống một con mãnh thú gấp
gáp tìm lối ra, không ngừng phun trào theo miệng vết thương. Khung vẫn giữ vẻ mặt
vô cảm, cứ như máu kia không phải của hắn vậy. Suốt quá trình, Khung không hề tỏ
ra khó chịu, nếu như sắc mặt hắn không lộ ra tái nhợt, ta còn cho rằng máu này
không ảnh hưởng gì đến hắn.
Màu
tím nổi trên mặt Nhược Dong rốt cuộc nhạt đi, dần dần trở lại hồng nhuận, mãi đến
khi nàng vô thức khẽ gọi một tiếng. “Tử Hoàng…”
Thục
Nguyệt vội vàng băng lại vết thương cho Khung. Ta đến cạnh Nhược Dong, nhẹ
nhàng nắm tay nàng, cười nói. “Ta ở đây…”
“Ta…”.
Nhược Dong mở mắt nhìn xung quanh, mê mang hỏi. “Ta làm sao vậy?”
“Không
có gì!” Ta nhẹ giọng trấn an. “Đừng lo lắng, không có việc gì…”
“Mệt
mỏi quá…”. Nhược Dong khẽ nói. “Muốn ngủ…”
“Ngủ
đi...”. Ta cười giúp nàng đắp kín chăn. “Ngủ ngon, không có việc gì rồi…”. Hết
thảy, chờ ngươi tỉnh lại rồi nói sau…
Ta
xoay người nhìn Thục Nguyệt, đang muốn nói lời cảm ơn thì bất chợt ngẩng người.
Khung nằm trong lòng Phong Hằng, máu tươi không ngừng chảy ra từ miệng vết
thương, trên y phục xanh biếc nở rộ một đoá hoa đỏ vô cùng quỷ dị và yêu mị.
Phong Hằng hoảng hốt dùng tay áo lau máu, không giấu được sợ hãi mà thét lên.
“Chuyện gì thế này, sao có thể như vậy?”
“Sao
có thể như vậy?”. Thục Nguyệt đoạt lấy Khung từ trong lòng Phong Hằng, đút một
viên thuốc vào miệng Khung, nhìn lại Phong Hằng. “Ngươi chẳng lẽ không biết
sao? Mỗi lần lấy máu làm thuốc xong hắn đều như thế, thậm chí có thể vì vậy mà
mất mạng. Nếu không tại sao Luyện Môn giấu kín hắn mà không cho bất kì ai biết
chứ...”
“Không
thể nào!”. Phong Hằng không muốn tin, nhưng vẻ mặt nhìn Thục Nguyệt lại ngầm thừa
nhận những lời này. “Vậy lần trước, hắn…”
“Lần
trước là hắn cố ý chịu đựng…”. Thục Nguyệt lắc đầu nói. “Hắn hồn nhiên, không
hiểu chuyện đời, nhưng hắn không ngốc. Hắn kiêu ngạo hơn bất cứ ai, cũng ghét bị
người ta lừa gạt. Ngươi ngẫm lại sau khi phát hiện ngươi gạt hắn, hắn còn có thể
biểu lộ ra với ngươi sao?”
Máu
Khung dần ngừng lại, Thục Nguyệt đặt hắn xuống ghế, ánh mắt sắc bén nhìn Phong
Hằng, châm chọc nói. “Mà ngươi biết hậu quả của việc cố chịu đựng sau khi dùng
máu làm thuốc là gì không…”
Phong
Hằng không nói gì được nữa, đáp án đã biểu hiện ra đây rồi. Phong Hằng lặng lẽ
đến bên Khung, nhẹ nhàng ôm hắn, không ngừng nỉ non. “Thật xin lỗi, thật xin lỗi…”
Phía
sau truyền đến tiếng thở dài khe khẽ, một đôi tay không ngần ngại vòng qua ta.
Ta xoay người ôm lại hắn, không nói nên lời. Ta không phải Phong Hằng, nhưng có
thể hiểu được nỗi đau của hắn. Nếu ta là hắn, bất kể có yêu Khung hay không cũng
sẽ áy náy cả đời.
“Bệ
hạ, chúng ta nên trở về cung rồi”. Giọng Oánh hậu lạnh lùng từ phía sau truyền
tới khiến ta không khỏi kinh ngạc.
“Hồi
cung?”. Viêm vô cớ nổi giận. “Thì ra Hoàng hậu của trẫm vẫn chưa rời khỏi đây a,
là ngươi không biết sợ hay vẫn cho trẫm là một đứa ngốc?”
“Nô
tì không hiểu Bệ hạ đang nói gì”. Trong mắt Oánh hậu loé qua một kia hoảng hốt,
nhưng rồi lập tức bình tĩnh lại. Ta không khỏi nhìn bọn họ, cũng không hiểu
Viêm rốt cuộc muốn nói gì.
“Không
biết Hoàng hậu bước tiếp theo sẽ làm gì?”. Viêm bước về phía Oánh hậu, trên người
tràn ra sát khí nồng đậm. “Đầu tiên là lén xuất cung tìm Tử Hoàng, buộc hắn rời
khỏi trẫm khiến chúng ta bất hoà, sau đó trộm Cực Lạc hạ độc trước hôn lễ giá
hoạ cho trẫm, khiến chúng ta cắt đứt quan hệ. Tiếp theo làm sao nữa? Tiếp theo
có phải ngươi chuẩn bị liên hệ với ba vạn đại quân Đông Tương bí mật tập họp
ngoài biên cảnh bất ngờ đánh Cửu Phượng không?”
Ta
không thể tưởng tượng được ngẩng đầu lên, cũng trong nháy mắt hiểu rõ mọi chuyện.
Oánh hậu tìm ta không phải vì dân chúng, mà chẳng qua muốn khiến ta và Viêm bất
hoà thôi. Thế nhưng ta và Viêm xử lý công vụ vẫn ăn ý như cũ khiến nàng bất
mãn, nên ba ngày trước trộm đi Cực Lạc, cố tình dùng cách này làm cho chúng ta
đoạn tuyệt quan hệ. Về phần ba vạn tinh binh, trưa nay ta đã biết, dù có kinh
ngạc nhưng cũng không chú ý lắm. Nhưng không đúng, Oánh hậu từ lúc nào mà hạ độc
được? Còn có Ngưng Sương, sao nãy giờ vẫn chưa nhắc tới Ngưng Sương? Nhất định
còn chuyện gì ta chưa biết…
“Bệ
hạ, ngài hiểu lầm nô tì rồi. Nô tì là vợ của ngài, sao có thể liên kết với cố
quốc làm ra chuyện sai trái như vậy…”. Oánh hậu quỳ xuống, cả người run rẩy,
ánh mắt bối rối, nhưng bên trong ẩn chứa một tia sắc bén cũng không thoát khỏi
tầm mắt ta.
Bất
chợt có một tia sáng loé qua, ta hoảng hốt ôm Viêm tránh đi, thuận thế đánh ra
một chưởng. Hai thanh ngân châm phiếm ra ánh sáng xanh biếc rơi xuống đất. Thục
Nguyệt bước tới, dùng tay áo nhặt lên xem rồi nói với ta. “Không phải Ngưng
Sương”
Ta
cau mày, cảm thấy kì lạ. Oánh hậu có ý định giết người nhưng lại không dùng
Ngưng Sương. Nói vậy, ắt hẳn vẫn còn một kẻ khác…
Nghe
được tiếng đánh nhau bên trong, có mấy bóng người nhảy vào từ cửa sổ, là Huyền.
Ta dặn họ trói chặt Oánh hậu, ánh mắt lại nhìn Viêm. Viêm hơi né tránh, khiến
lòng ta nhất thời se lại. Sẽ không phải là…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét