Thứ Năm, 17 tháng 4, 2014

PHƯỢNG MỊ 4

CHƯƠNG 4
          Ba tháng sau.
          Vốn cho rằng cuộc sống khô khan sẽ mãi mãi không gợn sóng, thế nhưng không ngờ từ lúc gặp được nam tử áo đen tuấn lãng này, Trân Châu mỗi ngày đều vui như chim nhỏ.
          Ngày ngày nàng không ngại vất vả, nói là ra sau núi hái rau dại nhưng thực chất để gặp riêng hắn.
          Hắn…. Đàn Lang…
          Uyển chuyển đến gần nam tử, Trân Châu ôm chặt thắt lưng rộng lớn của hắn.
          “Ta rất thích ngươi”
          “Ừm, ta cũng thích ngươi”
          Thuận miệng hùa theo, nam tử áo đen dùng tên giả Đàn Lang này, ở góc độ Trân Châu không nhìn tới lạnh lùng cười nhạo.
          “Đàn Lang…”
          “Cái gì?”
          “Ta… có…”
          “Hửm?”
          “Người ta… có con với ngươi”
          Trên mặt Đàn Lang lướt qua biểu cảm khó lường.
          “Ngươi xác định không phải của Phượng Uẩn?”
          “Đáng ghét! Ta đã ba tháng không để hắn chạm qua rồi! Chỉ có ngươi là cha của đứa bé thôi!”
          “Biết rồi…”
          Hiện ra nụ cười quỷ dị, Đàn Lang khoác lên bờ vai mềm mại của Trân Châu.
          “Thật tốt quá…”
          Trân Châu hạnh phúc tựa lên ngực áo hắn.
………………………………………………….................
          Ban đêm.
          Lễ Dao ngồi trước bàn trang điểm, hướng về phía tấm gương đồng mờ mờ, chậm rãi gỡ xuống hai miếng trang sức đơn giản trên tóc.
          Trong gương đồng phản chiếu ra bóng người.
          “Lễ Dao…”
          Cười ấm áp, Lễ Dao ngã ra sau tựa vào ôm ấp của hắc y nhân.
          “Du Thư…”
          Nam Cung Du Thư, đây mới là tên thật của hắn. Đàn Lang bất quá chỉ là tên giả hắn dùng để lừa bịp Trân Châu mà thôi.
          “Lễ Dao, chúng ta rốt cuộc có thể ở bên nhau!”
          Kinh ngạc nhướn mày, Lễ Dao nắm lấy tay nam tử.
          “Du Thư, sao lại nói vậy?”
          Du Thư cười đầy tà khí.
          “Ta muốn mang ngươi đi!”
          “Ngươi biết chuyện này là không thể…”
          Lễ Dao buông tay ra.
          “Bởi vì thế lực của Phượng gia? Hừ, lần này ta có con át chủ bài trong tay rồi!”
          “Hửm?”
          “Trân Châu có con với ta…”
          “Cái gì?”
          Lễ Dao đứng phắt dậy.
          “Lễ Dao, đừng trách ta, ta làm tất cả vì chúng ta”
          “Vì chúng ta? Trân Châu là vợ của con ta! Nữ chủ nhân tương lai của Phượng gia!”
          “Đúng, cũng vì nàng có địa vị quan trọng! Xem đi, Trân Châu hiện tại đã chết mê chết mệt ta, chỉ cần ta nói một tiếng, Trân Châu lập tức cùng ta bỏ trốn! Phượng gia đâu thể chịu mất mặt như vậy, cũng đâu thể vứt bỏ kho vàng này!”
          “Ngươi muốn làm gì?”
          “Đem Trân Châu đổi lấy ngươi!”
          “…”
          “Bắt Phượng Ly viết thư bỏ vợ, ngươi sẽ tự do!”
          Trên mặt Lễ Dao hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
          “Du Thư… Ta quá cảm động, ta yêu ngươi!”
          Cánh tay mảnh khảnh choàng qua vai Hắc y nhân.
          “Ta cũng yêu ngươi! Lễ Dao…A!”
          Nam Cung Du Thư loạng choạng lui về phía sau, không dám tin nhìn con dao cắm trên bụng mình, nhìn lại Lễ Dao.
          Lễ Dao vẻ mặt vô tội khẽ nhíu mày, chán ghét nhìn bàn tay dính máu.
          “Ngươi thật là… Thỉnh thoảng cùng ta vui vẻ gặp gỡ không tốt sao? Nghĩ nhiều vậy làm gì? Thật hết cách… Ngươi yên lòng mà ra đi đi thôi”
          “Lễ Dao!”
          Giống như dã thú bị thương, Nam Cung Du Thư thê lương kêu tên nữ nhân mình yêu, nhào tới.
          “Thịch!”
          Một bàn tay từ phía sau Lễ Dao thò ra, chuẩn xác đánh trúng Nam Cung Du Thư.
          Phượng Ly híp mắt từ sau lưng Lễ Dao đi tới.

2 nhận xét: