CHƯƠNG 2
Cặp mắt lệch lạc của Rido hơi nhắm lại
khi tắm mình dưới ánh trăng. Cảm giác rất tuyệt khi có thể đi lại một lần nữa
sau gần một năm. Mười năm chờ đợi, đầu tiên hắn rất nổi giận vì những gì Kaname
đã làm, nhưng bây giờ hắn chỉ hằn học mà thôi. Hắn nhìn sang Kaname, nhàn nhã
bước về phía anh.
Kaname khô khốc nuốt một ngụm nước
bọt, hi vọng đây chỉ là một cơn ác mộng. Rido cười dâm đãng vào vẻ mặt khó tin
cùng sợ hãi không thể che giấu của cháu mình.
“Giống như ngươi từng nói” Hắn giảng
giải bằng âm điệu trịch thượng thường thấy “Ta quyến luyến nơi đây, cũng chính
vì ta là một kẻ mang dòng máu thuần chủng nhà Kuran nên mới có thể quay về”
Kaname cương quyết lắc đầu “Ta không
tin. Cho dẫu ngươi quay về bộ dạng thật, cũng chỉ là tạm thời thôi”
Trong nháy mắt Kaname lại cố gắng đeo
lên mặt nạ, không để bất kì cảm xúc khác thường nào lộ ra. Đây là vũ khí tốt
nhất anh có thể chống lại tình cảnh giống như ác mộng hiện tại này. Rido bật
lên chiếc đèn nhợt nhạt, cả hai người bọn họ đều hơi tránh đi. Thật tệ là
Kaname lại cảm thấy thứ ánh sáng nhẹ trải khắp căn phòng này còn khó chịu hơn
bóng tối hắc ám.
Rido bất thình lình tiến đến bên cạnh
Kaname. Anh có thể ngửi thấy hương vị của Rido, nghe được tiếng hít thở của
hắn, Rido thật sự còn sống! Đây không phải là một giấc mơ, dù một phần ngây thơ
trong anh mong rằng như vậy. Đây là hiện thực anh đang đối mặt. Anh nhìn Rido,
lộ ra vẻ không thể tưởng được.
“Sao ngươi có thể…” Anh kéo dài giọng.
Không, anh không thể cho người đàn ông này thấy nhược điểm, hiện tại và mãi
mãi.
Rido cười: “Lúc nãy ngươi đã nghĩ ra
rồi mà. Haruka đã từng làm việc này với ngươi, không phải sao?”
Đôi mắt Kaname vô thức mở to. Rido
không chỉ dễ dàng đưa anh vào giấc ngủ, mà dường như còn đọc được suy nghĩ
trong đầu anh. Rido chậm rãi gật gù, “Ta có thể nghe thấy suy nghĩ của ngươi,
khi ngươi đang ngủ ta đã đọc lại một ít sách cũ và phát hiện một vài điều thú
vị”. Rido dừng một chút, chơi đùa mái tóc của Kaname và cười thoả mãn khi thấy
anh cố gắng tránh ra. “Ta đọc được rằng nếu ta hút đủ máu của ngươi thì có thể
tạo ra liên kết mạnh hơn. Sợi dây liên kết sẽ giúp ta nghe được ngươi đang nghĩ
gì và… không bao giờ cho phép ngươi trái lệnh ta”. Rido cười to khi nói ra những
lời cuối, còn dạ dày Kaname lại thắt chặt trong sợ hãi.
Rido đã lấy máu của anh mà anh không
biết? Kaname thậm chí có thể nhìn thấy qua những tia sáng lấp lánh trong đôi
mắt của chú anh cảnh tượng hắn để máu anh tràn lan hết mức có thể. Hắn muốn tổn
thương Kaname và khiến anh sợ hãi, cho dù không dễ dàng. Hắn đã làm điều đó một
lần, và hắn sẽ làm được thêm lần nữa.
Theo bản năng, Kaname bắt đầu kêu gọi
Yuuki bằng liên kết huyết thống giữa họ. Nhưng sức mạnh của cô ấy vẫn chưa đủ
để nghe thấy anh. Tình huống này hơi kì dị nhưng thật sự rất tệ. Kaname không
biết Rido làm thế nào để phục sinh, nhưng hắn đã thành công. Hắn tiến đến gần
tới nỗi Kaname nghe được nhịp đập vững vàng nơi trái tim hắn. Kaname chưa bao
giờ cẩn trọng đối mặt với đôi mắt tàn khốc đang nhìn chằm chằm vào anh như bây
giờ.
Một cơn đau đột ngột thiêu đốt đầu óc khi
anh bị những kí ức của đứa cháu trai xâm nhập. Anh nhớ tới cảnh Rido chăm chú
nhìn vào chiếc nôi trước khi đứa bé được đưa đi, và rồi khiến nó la hét trong
sợ hãi và đau đớn suốt 12 tiếng. Anh biết Rido đã hoàn toàn huỷ diệt đứa trẻ,
nhưng nhìn xuyên qua ánh mắt của nó khiến Kaname làm một việc mà anh chưa bao
giờ làm. Nước mắt tuôn trào khi anh mở to mắt căm hận nhìn người đàn ông trước
mặt.
“Giống như ta dự đoán”, Rido lẩm bẩm,
ngồi lên bàn cạnh bên Kaname. Hắn cố ý gửi những kí ức đó cho Kaname, giống như
hắn dùng vài câu bùa chú khiến bốn bức tường xung quanh trở nên cách âm, khiến
Kaname không thể dùng liên kết huyết thống kêu gọi cô cháu gái hắn. Hắn lướt
những ngón tay qua môi dưới Kaname, khiến anh cảm thấy ghê tởm. Vì cái gì Rido
luôn chạm vào anh? Ý nghĩ đó khiến Kaname lo lắng, anh biết Rido thích những nữ
thành viên nhà Kuran nhưng… Kaname dứt khỏi hồi tưởng khi Rido tựa sát vào, mặt
hai người chỉ cách nhau vài inch.
“Kaname, ta từng khiến ngươi đau đớn
đến mức không thể hét ra tiếng nữa. Đó không phải là hận thù như ngươi nghĩ.
Bây giờ… ta sẽ khiến ngươi hét lên vì một lý do khác”, hắn dừng lại, thưởng
thức biểu cảm lướt qua gương mặt Kaname, “Ta có những nguyên tắc ngươi cần phải
tuân thủ”. Hắn đứng dậy, cởi ra chiếc áo sơ mi dài tay, ném qua một chiếc ghế
gần đó. “Nếu ngươi nghe lời, ngươi sẽ cảm thấy khá dễ chịu, bằng không ta sẽ
cho ngươi biết thế nào là địa ngục trần gian. Con chim nhỏ của ngươi phải mất
một lúc mới trở lại, vậy nên ngươi phải ở đây cùng ta”. Hắn lẩm bẩm.
Như chứng minh cho những điều hắn nói,
Rido bắt đầu xé nát quần áo Kaname, khiến cơ thể trần trụi của anh lộ ra trên
mặt bàn lạnh lẽo. Kaname kiềm chế hơi thở hổn hển, nỗ lực giữ bình tĩnh, mặc dù
anh cảm giác chú anh đang ăn tươi nuốt sống anh bằng đôi mắt kia.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét