CHƯƠNG 18
“Chết
rồi”. Thục Nguyệt lạnh lùng nói, ánh mắt khiêu khích nhìn Phong Hằng. Nhưng
không đúng, ta cau mày, Khung chưa chết. Dù ta không biết Khung đến tột cùng ở
đâu, nhưng hắn tuyệt đối chưa chết.
“Không
thể nào!”. Phong Hằng quát, giọng run rẩy mang theo áy náy. “Khung không chết!
Không ai giết được hắn. Chỉ cần hắn muốn, hắn sẽ bất tử!”
“Nhưng
nếu hắn tự sát thì sao?”. Thục Nguyệt cười, nụ cười như Tu la khát máu. “Ngươi
nghĩ hắn còn lý do sinh tồn sao?”
“Ta…”.
Phong Hằng cứng ngắc nhìn Thục Nguyệt, toàn thân run rẩy, sắc mặt tái nhợt, đỉnh
đầu toát ra từng sợi khói trắng, rõ ràng là triệu chứng của cấp huyết công tâm.
Ta nhìn Viêm, kì quái phát hiện hắn vẫn ngồi yên không cử động. Ta quan sát
xung quanh một chút mới phát hiện, nơi này người duy nhất cứu được Phong Hằng
chỉ có ta. Ta nhìn vẻ mặt lo lắng cùng ánh mắt thỉnh cầu của Viêm, chậm rãi
vươn tay phải, ngưng tụ chân khí rót vào đỉnh đầu Phong Hằng, cố gắng áp lại
chân khí tán loạn trong cơ thể hắn.
Ta
mang vẻ mặt không vui nhìn Thục Nguyệt, thầm trách nàng quá vọng động. Thục
Nguyệt nhìn lại ta, mắt rưng rưng. Nàng lặng lẽ đứng đó, không nói gì nữa, toàn
thân toả ra bi thương khiến ta cảm thấy lo lắng. Ta biết nàng trước giờ vẫn
luôn tươi cười, lòng dạ rộng rãi, nhưng hôm nay nàng không giống vậy. Ta dù
không thương nàng, nhưng vẫn xem nàng là tri kỉ. Ta có thể sâu sắc cảm giác được
bi ai cùng tức giận của nàng, mà chính điều đó khiến ta không nói nên lời.
Cứ
yên lặng như vậy qua một khắc, cảm giác chân khí trong cơ thể Phong Hằng bị ép
xuống, ta buông tay, nhìn hắn cười. “Ngươi cứu ta một mạng, ta cứu ngươi một mạng,
chúng ta huề nhau”
Phong
Hằng không nhìn ta, chỉ hỏi Thục Nguyệt. “Nói cho ta biết, mộ hắn ở đâu…”
“Không
có mộ”. Thục Nguyệt cười to, cắt ngang lời Phong Hằng. Nước mắt tuôn rơi trên
gương mặt tuyệt đẹp của nàng, làm nhoà đi lớp trang điểm tinh xảo. “Không có mộ,
hắn chết trong hồi ức vui sướng nhất của mình…”
Ta
đi qua nhẹ nhàng ôm lấy Thục Nguyệt đang không ngừng khóc, nhỏ giọng an ủi. Thấy
nàng dần dần bình tĩnh lại, bên tai đột nhiên quét qua tiếng hô của Viêm. “Dong
nhi…”
Xoay
người nhìn lại, Nhược Dong đột nhiên ngã xuống. Ta buông ra Thục Nguyệt, vươn
tay tiếp được thân thể nàng, trong lòng thầm mỉa mai chính mình. Hôn lễ như thế
này e rằng độc nhất vô nhị trên đời.
Vạch
ra khăn che, nhìn trên mặt Nhược Dong hiện lên một tầng màu tím, là triệu chứng
trúng độc. Ta vội vàng quét mắt qua Phong Hằng và Thục Nguyệt, nhờ bọn họ tới
giúp đỡ. Phong Hằng cầm tay Nhược Dong, sờ lên cổ tay, đột nhiên thay đổi sắc mặt,
thốt lên. “Là Cực Lạc…”
Cực Lạc? Thế nhưng lại là Cực Lạc? Ta căm phẫn
nhìn Viêm bước tới, ngồi xuống, run rẩy vươn tay. Cực Lạc là bí độc trong hoàng
cung Cửu Phượng, chỉ Viêm mới có thuốc độc và thuốc giải. Viêm, nàng là muội muội
ngươi, ngươi chẳng lẽ không thể tha nàng sao…
Trước
ánh mắt gay gắt của ta, Viêm cúi đầu, lệ trượt xuống gương mặt. Ta cười lạnh,
ngươi tự tay hạ độc, còn khóc cái gì. Ta Tử Hoàng cho dù mềm lòng thế nào cũng
không bị mê hoặc bởi nước mắt hung thủ.
“Không
thể nào!”. Phong Hằng bắt lấy bàn tay vẫn đang duỗi ra của ta, lắc đầu. “Bệ hạ
từ tối ba hôm trước đến nay chưa từng rời khỏi người ta”
Ta
tức khắc nhìn Phong Hằng, trong mắt hiện ra vẻ khó tin, mà đa phần chính là
ghen tị. Viêm, ngươi thật sự yêu ta như ta nghĩ sao? Từ mấy hôm trước đến nay,
vẫn luôn bên nhau, các ngươi đến tột cùng đã làm gì? Ta lạnh nhạt nhìn đám người
bàn luận xôn xao bốn phía, ánh mắt sắc bén khiến xung quanh nhất thời yên tĩnh
lại. Ta cũng không nói gì, chỉ nhìn Viêm, trong mắt lạnh băng mà quyết tuyệt.
Viêm
không nhìn ta nữa, chỉ lấy ra một viên thuốc màu lam nhạt từ chiếc bình trong
ngực, lạnh lùng nói. “Trong cung thuốc độc và thuốc giải Cực Lạc ba ngày trước
mất trộm rồi, dùng cái này đi, chắc là có thể giải…”
“Không
được!”. Phong Hằng ngăn Viêm lại, vẻ mặt khẩn trương, khiến ta không khỏi nghi
ngờ. Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, từ lúc bắt đầu đến giờ hết thảy đều có vấn
đề…
“Người
trúng Cực Lạc hai canh giờ độc phát, tiếp nửa canh giờ sẽ chết, đã không còn thời
gian…”. Viêm ngẩng đầu nhìn Phong Hằng, trong mắt nồng đậm tuyệt vọng khiến
lòng ta thắt chặt. Ta rốt cuộc tổn thương hắn. Sự không tín nhiệm, đa nghi, hèn
yếu của ta rốt cuộc thương tổn người ta thương yêu nhất.
“Vậy
còn ngươi?”. Phong Hằng nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm trọng khiến ta kinh ngạc. “Không
có nó ngươi sẽ ra sao, chẳng lẽ ngươi không biết? Trước mắt chỉ còn một viên,
mà thuốc ta chế ra phải chờ đến canh tư tối nay mới hoàn thành…”
Lời
Phong Hằng giống như sét đánh, khiến ta nhất thời không cách nào nhúc nhích. Ba
ngày trước trong cung bị trộm, ba ngày nay Viêm một mực bên cạnh Phong Hằng,
màu lam nhạt, cần bốn ngày mới chế ra, sắc mặt tái nhợt và vẻ bất lực khi Phong
Hằng chân khí tán loạn của Viêm… Từng chuỗi nhỏ trong đầu ta không ngừng xâu lại,
khiến ta đổ mồ hôi lạnh. Ta túm lấy cổ áo Phong Hằng, hung hăng nhìn hắn, sợ đến
mức nói không nên lời.
“Ngưng
Sương…”. Phong Hằng vô lực nhìn ta, gật đầu nói. “Bệ hạ trúng Ngưng Sương…”
“Bệ
hạ, đừng!”. Bên tai truyền đến tiếng la của Thục Nguyệt. “Nếu không có thuốc
này, ngươi sống không qua giờ Tý…”
Bối
rối xoay người, ta nắm chặt bàn tay muốn đút thuốc cho Nhược Dong của Viêm,
kiên quyết lắc đầu. Viêm nhìn ta, vẻ mặt vô cảm. “Không có thuốc này, Nhược
Dong ngay cả nửa canh giờ cũng không sống được. Hôm nay là ngày vui của ngươi,
ta sao có thể để thê tử của ngươi xảy ra chuyện”
“Vậy
ngươi có thể để mình xảy ra chuyện sao?”. Ta tức giận rống lên. “Ngươi có trách
nhiệm gánh vác cả Cửu Phượng, sao có thể xảy ra chuyện được”
“Nếu
ông trời thật sự muốn giết ta…”. Viêm mỉm cười, ý cười nhàn nhạt nổi lên gương
mặt. “Ta sẽ giao Cửu Phượng cho ngươi. Ngươi nhất định sẽ hoàn thành nguyện vọng
của chúng ta, không phải sao?”
“Không,
không phải”. Ta kiên định lắc đầu. “Nếu ngươi chết, ta sẽ theo ngươi”. Nghe được
bên cạnh vang lên tiếng kinh hô, ta chỉ cười. Đến giờ phút này ta mới chính thức
hiểu được, cái gì thiên hạ, cái gì thần dân, chẳng qua là ta yếu đuối lấy cớ.
Không có Viêm, giang sơn không liên quan gì đến ta, thiên hạ cũng không liên
quan gì đến ta.
Viêm
lẳng lặng nhìn ta, khoé môi lộ ra tuyệt mỹ tươi cười, khiến ta nhìn đến sững sờ.
Thấy mặt hắn tiến đến gần, ta cũng không hề phản ứng, cho đến khi bị cướp đi hô
hấp mới phát hiện Viêm hôn ta. Trước mặt hoàng hậu, thần tử, Viêm không e dè hôn
ta. Ta kịch liệt ôm lại hắn, lệ trào ra từ khoé mắt, theo cánh môi đang dán lên
nhau tràn vào miệng, chua xót. Ta gặm cắn đôi môi tinh xảo của hắn, liều lĩnh mút
lấy vị ngọt trong miệng hắn, trái tim từng chút từng chút một đau đớn. Tình cảm
và tuyệt vọng của hắn thông qua bờ môi truyền cho ta, sâu lắng không tưởng được…
Đột
nhiên cảm giác không thích hợp, cũng đã không còn kịp, Viêm dù trúng Ngưng
Sương bị mất đi nội lực, nhưng điểm huyệt thì vẫn được. Viêm nhìn ta mỉm cười,
cánh môi hơi sưng đỏ lấp lánh giọt nước trong suốt, không biết là nước mắt của
ai. Ta vận nội lực, cố gắng giải huyệt đạo nhưng không thể. Cách điểm huyệt của
Viêm vô cùng kì lạ, cơ bản không giải được. Ta gào thét gọi Phong Hằng và Thục
Nguyệt ngăn cản hắn, chỉ nghe giọng Viêm nghiêm nghị vang lên. “Ai cũng không
được cản ta, nếu không ta liền chết cho các ngươi xem!”.
Viêm
quay đầu nhìn ta, mang theo chút quyến luyến. “Tử Hoàng, cứu được một người thì
đỡ một người đúng không? Thần Lộ là giải dược quý giá nhất trên đời, nhất định
có thể giải được Cực Lạc. Mà Thần Lộ đối với ta chỉ là dược vật kéo dài mạng sống
thôi. Lãng phí như vậy, thà rằng cho Nhược Dong dùng..”
“Đừng…”.
Ta dùng sức lắc đầu, trong lòng ngày càng tuyệt vọng. “Viêm, đừng…”
Viêm
nhẹ nhàng đỡ dậy Nhược Dong đang nằm trên mặt đất, đem thuốc đút vào miệng
nàng. Lúc ta gần như tuyệt vọng, lại nghe được Thục Nguyệt hô lên. “Bệ hạ, ta
có thể giải độc cho công chúa Nhược Dong!”
Dường
như tất cả ánh mắt đều nhìn về Thục Nguyệt, mà trong đó ánh mắt Phong Hằng lại
càng sắc bén, mang theo chút điên cuồng.
Thục
Nguyệt lẳng lặng nhìn ta và Phong Hằng một chút, đối diện với vẻ mặt khó tin của
Viêm, nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói. “Ta có thể giải độc cho công chúa Nhược Dong…”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét