Thứ Ba, 15 tháng 4, 2014

GIANG SƠN 16

CHƯƠNG 16
        “Ngươi thật sự không quay về Tướng quân phủ à?”. Thục Nguyệt ngồi đối diện rót rượu cho ta, sắc mặt cũng không dễ coi. “Mỗi ngày chạy đến chỗ ta, ngươi chẳng lẽ không biết bên ngoài đã đồn đại nhiều lời rất khó nghe sao? Cái gì Đại tướng quân yêu nữ tử phong trần, ngày ngày tham hoan, không để ý tới vị hôn thê…”
        “Được rồi”. Ta cau mày nhìn nàng. “Đừng quấy rầy ta nữa, ngươi ra ngoài lo buôn bán đi”
        “Hôm nay có một vị khách bao hết chỗ này rồi nên không bán”. Thục Nguyệt thần bí mỉm cười với ta. Ta nhìn lại nàng, tự rót rượu cho mình, không thèm để ý. Sau buổi nói chuyện với Oánh hậu, trừ lúc lâm triều và thương nghị buổi trưa ta đều đến Hi Nguyệt các. Hi Nguyệt các là thanh lâu do Thục Nguyệt mở. Nàng quả nhiên là một kì nữ, vừa là chủ của đệ nhất kỹ viện, vừa là danh kỹ hàng đầu kinh thành, thật khiến người ta khó lòng tưởng tượng.
        “Ngươi không muốn biết là ai sao?”. Thục Nguyệt nhìn ta cười, vẻ mặt thần bí và thích thú khiến ta cảm thấy kì quái. “Người này mặc trường sam nguyệt sắc, da thịt như ngọc, có một đôi mắt phượng hẹp dài hữu thần…”
        Kéo lại tay nàng, ta hơi run rẩy. Thấy nàng vẫn cười cười, trong mắt hiện lên ý tán đồng, ta mới lao ra tiền sảnh.
        Bóng dáng nguyệt sắc cô đơn ngồi giữa phòng, đôi mắt phượng hẹp dài tràn đầy tức giận, bàn tay ngọc ngà cầm một chén rượu. Hắn nhìn ta nhưng không hề nhúc nhích, chỉ lẳng lặng ngồi đó, đáy mắt hiện lên tức giận lẫn uỷ khuất, cho đến khi ta nhẹ giọng kêu. “Viêm…”
        Người đang ngồi lập tức lao tới, tay phải giơ lên. Ta cảm thấy gò má trái nóng rát đau đớn, đang muốn nổi giận thì thấy hắn tủi thân nhào vào lòng ta, miệng không ngừng trách mắng. “Ngươi thế mà trốn ta nhiều ngày như vậy, không một lần tới tìm ta, ngược lại còn mỗi ngày chạy đến đây. Ngươi… có biết hay không ta sẽ sợ, sợ ngươi vứt bỏ ta… Ngươi…”
        Nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn, ta rốt cuộc nói không nên lời. Hắn là vua một nước, vô cùng tôn quý, thế mà lại sợ ta vứt bỏ hắn. Hắn là nam nhi bảy thước, là một anh hùng, nhưng vẫn quỳ dưới thân ta hầu hạ. Hắn là mỹ nam tử nổi danh thiên hạ, là đấng lang quân trong mộng của nhiều thiếu nữ, lại chỉ vì ta mà mở lòng. Tình yêu như vậy, sâu sắc như vậy, bảo ta làm sao vứt bỏ…
        Nếu hắn là một người bình thường, ta nhất định không để ý đến ánh mắt thế gian mà đặt hắn dưới thân, hết lòng bảo vệ. Đáng tiếc hắn không phải thường nhân, hắn là đế vương ngồi trên cao, hắn có sứ mệnh, có trách nhiệm của hắn… Di chúc cấm nam phong của Tiên hoàng, cái nhìn của thần dân và sử quan, còn có ý muốn chinh phục thiên hạ của hắn…
        Ta gấp gáp hôn hắn, gặm cắn bờ môi hồng nhạt, đầu lưỡi luồn vào khoang miệng ngăn lại những lời trách cứ và bất mãn của hắn. Ta áp hắn lên tường, chen chân vào giữa hai chân hắn, một tay xé nát trường bào, xoa nắn hai khoả hồng anh trước ngực hắn. Hắn mơ hồ rên rỉ, nước bọt từ bên khoé môi chảy xuống xương quai xanh động lòng người. Môi ta lướt theo tia mật dịch đi xuống, cảm giác được hắn hơi chống cự, ta bất mãn ngẩng đầu. Chỉ thấy đôi mắt tràn ngập tình dục của hắn nhìn quanh, nhẹ giọng nói. “Tử Hoàng, tìm một căn phòng…”
        Lúc này mới phát hiện chỗ này không tốt. Đây là đại sảnh của Hi Nguyệt các, tuy mọi người đều bị Thục Nguyệt điều đi, nhưng lỡ có người đến thì phiền toái. Bế hắn đến căn phòng của ta trong Hi Nguyệt các, đặt hắn lên giường, ta xoay người đóng cửa thì lại bị đè lên. Viêm khẽ cười ra tiếng, lời nói mang theo trêu tức và chờ mong. “Tử Hoàng, cho ta ôm ngươi…”
        Ta gật nhẹ đầu đáp ứng, thấy hắn sửng sốt một chút, không khỏi có chút căng thẳng.  Thế nhưng rất nhanh, hắn dẹp hết nghi ngờ trong lòng, miệng trực tiếp áp tới. Đầu tiên là gặm cắn một chút, trong lúc đầu lưỡi dò xét đi vào thì hai tay hắn vội vàng cởi ra quần áo ta, vuốt ve khắp người ta. Môi Viêm chậm rãi trượt trên môi ta, khẽ cắn hầu kết của ta, đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo quanh, tay cũng luồn vào trong khố, nắm lấy dục vọng của ta, không ngừng đảo quanh.
        “Ừm…”. Ta rên rỉ, lại bị âm thanh của chính mình doạ sợ. Cái giọng mềm mại đáng yêu mang theo chờ mong này là từ chính miệng ta phát ra sao? Viêm cười nhạt, miệng cắn lấy điểm mẫn cảm trên ngực ta, không ngừng dùng răng khẽ gặm. Bàn tay nhỏ trơn mịn bắt đầu chơi đùa dục vọng của ta, không nhanh không chậm, nhanh chóng châm lên dục hoả trên người ta. Ta quăng hắn lên giường, đè xuống, tay vội vã xoa nắn dục vọng đã đứng thẳng của hắn. Viêm ôm ta lật ngược lại, cười nhạt nói. “Hoàng, đã nói rồi, là ta…”
        Lời còn chưa dứt, miệng hắn đã ngậm lấy dục vọng đứng thẳng run rẩy của ta. Xúc cảm mê hồn khiến ta không nhịn được rên rỉ. “Viêm, ngươi chậm quá. Nhanh…a… nhanh một chút!”
        Ta rên rỉ, cố gắng lấy lòng Viêm đang công thành đoạt đất trong quần ta. Hắn ngậm lấy dục vọng của ta, mút nhanh, một ngón tay cũng xâm nhập vào hậu đình ta. Cảm giác lần đầu tiên bị dị vật xâm nhập thật khó chịu, thân thể ta không tự chủ được cứng đơ. Viêm tinh tế phát hiện, ngón tay chuyển động trong người ta hình như đang tìm kiếm cái gì. Ngón tay Viêm rất nhanh ấn ở điểm khoái cảm khiến ta kêu thành tiếng, cơ thể cũng bắt đầu dần dần thích ứng. Cảm giác được ta thích ứng, Viêm gia tăng tốc độ trên miệng và ngón tay, khiến ta không ngừng rên rỉ, thắt lưng liên tục giãy dụa theo miệng Viêm. “A…thật thích… Viêm… nhanh lên…”
        Theo một trận run rẩy mãnh liệt, ta rốt cuộc bắn ra trong miệng Viêm. Viêm ngậm lấy tinh dịch của ta, một tay nâng lên chân ta, rút ra ngón tay, miệng hướng tới hậu đình của ta, dùng lưỡi đem tinh dịch đẩy vào. Cảm giác trơn trượt khiến dục vọng còn chưa tan hết của ta trong nháy mắt bùng lên, tay không tự chủ muốn đẩy ngã Viêm, nhưng cơ thể bị một trận đau đớn làm khựng lại. Viêm vùi trong thân thể ta, dường như đang cố gắng kìm chế, mồ hôi trên trán không nhịn được toát ra, run rẩy nói với ta. “Xin lỗi, ta đã chuẩn bị, thế nhưng… Tử Hoàng, khá hơn chút nào chưa…”
        Nhìn hắn vẻ mặt kìm hãm, ta nhẹ nhàng gật đầu, cứng rắn nhịn đau nói. “Không… không sao”.
        Lúc ta nói, Viêm bắt đầu trừu động, thanh âm cơ thể giao hợp vang khắp phòng. Đau đớn rốt cuộc bị khoái cảm nào đó không rõ thay thế, hai tay ta quấn lên vai hắn, cùng hắn vận động…
        “Viêm, ta quyết định cưới Nhược Dong làm vợ”. Xong việc, ta nằm trên giường chăm chú nhìn Viêm, rốt cuộc thốt ra những lời đã sớm muốn nói.
         “Cái gì?”. Viêm dường như không nghe rõ, mặt lạnh xuống. “Lặp lại lần nữa”
        Nhìn Viêm vẻ mặt tức giận, ta cố nén xúc động muốn vuốt lên chân mày đang nhăn lại của hắn, miệng nói. “Ta muốn cưới Nhược Dong”
        “Vì sao?”. Gương mặt tinh tế đã không còn bất cứ biểu cảm gì, duy nhất còn sót lại chỉ là băng lãnh thấu xương. “Hồi nãy ngươi chiều ta chỉ vì muốn nói những lời này ư?”
        Đứng dậy mặc quần áo, ta không nhìn hắn nữa, nhưng trong lòng lại đau đớn. Cắn răng, ta nhẹ nhàng gật đầu, nói không nên lời.
        “Vì sao?”. Viêm phẫn nộ nhào tới chỗ ta, xoay ta lại, tay nắm thật chặt hướng ta đánh tới. Ta nhắm mắt, chuẩn bị chịu đựng đau đớn, lại phát hiện cú đấm dường như ngừng lại. Mở mắt, thấy nắm đấm của Viêm dừng trên bụng ta, cả người tức giận đến run rẩy, nói không nên lời. Mắt hắn rưng rưng và tràn đầy phẫn hận, nhưng khi nhìn ta lại không hề nhỏ xuống một giọt lệ.
        “Giang sơn”. Ta trả lời hắn, vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng bình tĩnh lại.
        “Hừ, giang sơn”. Viêm nắm chặt vạt áo đang mở rộng của ta, gương mặt âm trầm quét qua một tia cười nhạt. “Giang sơn! Được, được lắm giang sơn! Ta sao lại quên Tử Hoàng của ta có chí lớn như thế nào, quên Đại tướng quân của ta là nhân tài như thế nào. Ta sao có thể đem hắn trở thành người yêu của ta, sao có thể…”
        “Viêm…”. Ta bất an nhìn hắn, miệng khẽ gọi. “Viêm…”
        “Ngươi vì giang sơn mà buông tay ta có phải không?”. Viêm nhìn ta, trong mắt hoàn toàn bình tĩnh, lại không khỏi khiến ta kinh hoảng.
        “Viêm…”
        “Đại tướng quân, ngươi yên tâm, trẫm chiều ý ngươi, thành toàn chí lớn của ngươi, thành toàn ngươi vì giang sơn vĩ đại…”. Viêm bình tĩnh nói, giọng lạnh nhạt khiến lòng ta thắt lại. Hắn chỉ xưng ba lần “trẫm” trước mặt ta. Đầu tiên là vì ta bừa bãi biểu lộ trung thành, lần thứ hai vì ba đứa trẻ Đan gia, mà lần thứ ba, chỉ sợ huỷ diệt tất cả những gì chúng ta từng trải qua. Lòng ta không khỏi rối loạn, thanh âm từ tận đáy lòng nói với ta, ta không muốn. Viêm của ta, sao có thể gọi ta Đại tướng quân xa cách như vậy? Viêm của ta, sao có thể bình tĩnh không hề tức giận như vậy?
        Thế nhưng không như vậy thì có thể làm sao? Đã định trước không có duyên phận, đã định trước là ái tình không có kết quả, tội gì… Chưa bao giờ ta khát vọng trở thành một nam tử bình thường như lúc này, có thể ôm lấy người ta yêu tuỳ ý đi khắp bốn phương…
        Viêm lẳng lặng mặc quần áo, lẳng lặng buộc tóc, ánh mắt từ đầu đến cuối không rời ta, vẻ mặt nhàn nhạt oán hận và phẫn nộ khiến ta không khỏi khổ sở, nhưng vẫn bất lực…
        Rốt cuộc, ta nhìn hắn mặc xong quần áo, nhìn hắn tiện tay ném đi trường bào bị ta xé rách, nhìn hắn lẳng lặng rời khỏi phòng… Ta rốt cuộc ngồi xổm xuống, nước mắt không nhịn được chảy xuống mặt…
        Không biết qua bao lâu, nghe được tiếng cửa mở, ta giương mắt nhìn, là Thục Nguyệt. Chỉ thấy nàng vô cùng kinh ngạc nhìn ta, ngón tay chạm nhẹ lên mặt ta, lau nước mắt cho ta, nhỏ giọng hỏi. “Làm sao vậy?”
        “Bệ hạ đi chưa?”. Ta đứng lên, hai chân chết lặng mềm nhũn, đau đớn xé rách trên người khiến ta không nhịn được nhíu mày, tựa vào thành giường ngồi xuống.
        “Đi rồi, hắn mượn ta một bộ quần áo, nói là không tìm thấy áo ngoài”. Thục Nguyệt cũng không tiến lên, chỉ lẳng lặng nhìn ta. “Ta đem quần áo ngươi để ở chỗ ta đưa hắn, hắn không nói gì, chỉ là…”
        “Chỉ là cái gì?”. Ta nhìn nàng, trong lòng nôn nóng.
        “Chỉ là hắn hình như đã khóc…”. Thục Nguyệt nhìn ta, trong mắt mang theo trách cứ. “Là ngươi bỏ hắn trước chứ gì?”
        Ta nhẹ nhàng gật đầu, yên lặng không lên tiếng, trong đầu hiện ra gương mặt xinh đẹp và đôi mắt tràn ngập lệ của Viêm.
        “Sau khi ngươi liên tục đến chỗ ta hai ngày, ta đã biết nhất định xảy ra chuyện”. Thục Nguyệt từ trên bàn rót một chén trà cho ta. “Nói đi, tại sao muốn rời đi hắn…”

4 nhận xét: