Thứ Tư, 9 tháng 4, 2014

PHƯỢNG MỊ 2

CHƯƠNG 2
          « Y nha… »
          Không cam lòng một lần nữa khuất phục dưới vuốt ve đầy đe doạ của nam nhân đáng ghét này, Phượng Uẩn tứ chi chạm đất, muốn thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt lấy thắt lưng
          « Tiểu tiểu đừng lộn xộn ! Bây giờ ta không có thời gian đùa với ngươi ! »
          Hung ác mắng, tách ra u huyệt đang đóng chặt, Phượng Ly mạnh mẽ dùng sức áp vào giữa cái mông kia.
          Côn thịt nóng rực cứng rắn dùng toàn lực đâm vào khe mông khô khốc.
          Cơ thể va chạm vang lên âm thanh xé rách, tràn ra mùi máu tươi sềnh sệch. Phượng Uẩn không dám la to, chỉ đành cắn vai Phượng Ly, chịu đựng sự chiếm đoạt mạnh mẽ của nam nhân, lưu lại vết tích tại nơi sâu nhất trong thân thể.
          « A a… »
          Thời gian gấp rút cũng không ảnh hưởng đến kỹ thuật lão luyện của Phượng Ly. Trong lúc điên cuồng tham lam theo đuổi vui sướng của bản thân, hắn cũng tỉ mỉ tính toán góc độ và thời gian tiến vào, khiến đứa trẻ đã yêu nhưng lại hơi cố chấp này có thể đồng thời cảm thấy sung sướng.
          Như mọi khi, u huyệt bị ép buộc tiếp thu ngoại vật thật lớn từ từ mềm ra.
          Ôm chặt Phượng Uẩn, chặt đến mức muốn bóp nát cả xương, Phượng Ly biết Tiểu tiểu rất thích như vậy.
          « Ngô… A a… »
          Nức nở mang theo đau nhức, kích thích cùng áp bách đem đến khoái cảm, đầu ngón tay Phượng Uẩn cào rách lưng Phượng Ly.
          Liên tiếp đâm vào vài lần, Phượng Ly đè xuống, trực tiếp va chạm vào điểm nhạy cảm kia.
          « Nha…. »
          Phượng Uẩn toàn thân run lên, côn thịt bị bàn tay đáng ghét nắm chặt, chảy ra một chút chất lỏng, nhưng không thể bắn.
          « Buông tay… ô… »
          « Không được… »
          Dùng âm thanh ngọt ngào cự tuyệt, Phượng Ly thì thầm trên lưng Phượng Uẩn.
          « Tiểu tiểu trước hết nói ta biết, Tiểu tiểu có ngoan ngoãn nghe lời không ? »
          « Không… ô… »
          Côn thịt bị bóp chặt trừng phạt, Phượng Uẩn kêu lên vì đau.
          « Tiểu tiểu… Nghe lời… »
          Lời nói dụ dỗ của ác ma phối hợp với ngón tay thuần thục dò xét, Phượng Uẩn không cầm cự được ngã xuống đất.
          « Buông ra… Ta… ta nghe… »
          Hài lòng nở nụ cười, Phượng Ly rút ra côn thịt, lật Phượng Uẩn lại.
          Xúc cảm ấm áp khiến Phượng Uẩn hoảng hốt, thậm chí quên mất dục vọng cần phát tiết gấp.
          « Nha nha… Phụ thân… »
          Đầu lưỡi mềm mại khéo léo như con rắn quấn lấy côn thịt đứng thẳng, không ngần ngại liếm lên chất lỏng chảy ra từ đỉnh, một đường trượt xuống, hút toàn bộ vào miệng. Âu yếm ấm áp mà mãnh liệt khiến Phượng Uẩn thất thần, bật ra xưng hô lẽ ra tuyệt đối sẽ không kêu lên.
          « A a a ! »
          Thân thể thẳng tắp trong chớp mắt căng cứng, rồi cuối cùng xụi lơ xuống.
          Vuốt ve thân thể mềm mại, phân thân còn chưa bắn ra của Phượng Ly dán lên cái mông ẩm ướt đáng yêu của Phượng Uẩn, nhanh chóng ma sát vài cái rồi bắn ra tinh dịch.
          Phượng Uẩn còn đang thở dốc, khó hiểu nhìn người yêu vừa thô bạo muốn chết vừa dịu dàng muốn chết của mình, không biết đường nào mà lần.
          « Tiểu tiểu thật biết điều nên cha thưởng cho ngươi a… »
          Phượng Ly thản nhiên đem hỉ phục màu đỏ qua, tự mình mặc cho Phượng Uẩn.
          « Biết không… Tiểu tiểu là người cha yêu nhất, cha tuyệt đối sẽ không hại ngươi… »
          Phượng Ly nhìn Phượng Uẩn cúi đầu, ngoan ngoãn mặc vào hỉ phục, một lần nữa lộ ra tươi cười ôn hoà.
…………………………………………………
          Trân Châu cầm thỏi bạc, tưởng chừng bạc đã biến thành miếng sắt bỏng tay, ném cũng không được mà thả ra cũng không xong.
          « Trân Châu tiểu thư đúng là con gái một của đệ nhất phú hào Giang Nam, cách làm việc quả nhiên khác biệt. Tử Sắc, ngươi lui xuống đi… »
          Chủ nhân của bàn tay thô ráp kia lập tức cung kính thoái lui khỏi tầm mắt Trân Châu.
          Lại có hai người đi tới đỡ tay Trân Châu.
          « Các nàng là chị họ của Phượng Uẩn con ta »
          Ý là…
          Trân Châu cảm thấy may mắn khi khăn lụa che khuất được mặt mình…
……………………………………………….
          « A… Ngươi thuyết phục được Uẩn nhi rồi sao ? »
          Hai người nam nữ quần áo tinh xảo, hoàn toàn không nhìn ra đã có đứa con lớn như Phượng Uẩn, ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, dùng thanh âm người xung quanh không nghe thấy nói chuyện với nhau.
          « Không thành vấn đề »
          « Đứa trẻ kia hết thuốc chữa rồi, không biết giống ai ? »
          « Ừm, đúng, hắn so với chúng ta giống với người Phượng gia hơn… »
          Lễ Dao - phu nhân của Phượng Ly, mẹ ruột của Phượng Uẩn, nghe vậy mỉm cười.
          « Có đôi khi, ta thật yêu ngươi… »
          « Đừng chọc ta mắc cười… con dâu mới sắp hành lễ với chúng ta kia kìa… »
………………………………………………..
          Trân Châu ngồi sau tấm màn đỏ.
          Khăn voan chậm rãi bị xốc lên.
          Phượng Uẩn dưới ánh nến càng lộ ra vẻ tuấn mỹ trầm ổn, trên mặt không có gì đặc biệt vui mừng, Trân Châu thoáng có chút thất vọng.
          « Xin chào, ta là Phượng Uẩn »
………………………………………………………
          Một tháng.
          Cảm giác làm cô dâu mới nhanh chóng biến mất.
          Việc khiến Trân Châu không thể chịu được chính là, Phượng gia mặc dù là gia tộc hiển hách, lại chỉ có vài người hầu làm việc nặng. Những thứ khác như chải đầu mặc quần áo đều phải tự mình làm, thảm hại hơn còn phải thêu thùa may vá.
          Trân Châu cho tới nay chưa từng làm những việc này, rầu rĩ nhìn vết thương trên mười đầu ngón tay. Muốn kể khổ với phu quân một chút, nhưng từ sau đêm tân hôn, Phượng Uẩn không còn bước vào phòng nàng nữa.
          Nếu không phải cùng phụ thân của hắn là Phượng Ly tập võ, thì cũng là theo nhờ vả của người khác ra ngoài trừ gian diệt bạo.
          Nếu nhìn thấy cũng chỉ là chào hỏi khách sáo, còn không thèm cười một cái.
          Nàng đã từng mơ tới mỗi ngày tiêu dao lãng mạn tựa vào ngực phu quân tuấn mỹ ngắm trăm hoa hé mở, nhưng giờ thì một ngày, không, một giờ cũng không có.
          Đã từng hỏi những nữ nhân Phượng gia khác, nhưng không được trả lời.
          Các nàng dường như sớm quen bị phu quân coi thường.
          Sau lưng thậm chí còn có người mang theo ánh mắt khinh miệt cười nhạo, bàn tán nàng là một nữ nhân dâm đãng không biết ngượng.
          Hừ !
          Ta sao phải chịu đựng cơn tức này !
          Bỏ xuống kim chỉ, Trân Châu tới hậu sơn Phượng gia giải sầu.
          Nhớ tới Phượng Uẩn một chút tình thú cũng không có, Trân Chân phẫn hận giẫm chân, cỏ non xanh biếc trên mặt đất bị nàng giẫm đạp nghiêng ngả.
          « A… Người đẹp vậy mà sao nóng nảy thế… »
          Giọng nói hài hước truyền xuống từ trên cây.
          Nhíu mày, Trân Châu đang muốn nổi cơn thịnh nộ, ngẩng mạnh đầu.
          Hắc y nam tử đang ở trên cây tủm tỉm cười, nhìn nàng.
          Nếu như nói đến tuấn mỹ, hắn tuyệt đối không hơn Phượng Uẩn. Thế nhưng trong mắt mang theo một phần tà khí, quả thật rất câu hồn.
          Nuốt xuống lời quát mắng trong cổ họng, Trân Châu vô thức đỏ mặt.
………………………………………………..
          Phượng Uẩn cất kiếm, mệt mỏi vào phòng mình.
          Căn phòng không lớn, bài biện đơn giản, nhưng không có mùi hương son phấn của nữ nhân kia nên Phượng Uẩn thấy rất tốt.
          Đã nửa tháng không về nhà, Phượng Uẩn mệt mỏi duỗi thân thể.
          « Mệt không ? »
          Vươn tay xoa bóp vai Phượng Uẩn, Phượng Ly từ phía sau ôm lấy thắt lưng Phượng Uẩn.
          « Tiểu tiểu… đã về »
          « Ừm »
          Lồng ngực rộng lớn thật thích… Phượng Uẩn xoay lại, cánh tay vòng qua gáy nam nhân, vội vàng cuồng nhiệt hôn môi.
          « Nha… »
          Đôi môi ấm áp trượt qua vành tai mẫn cảm, cảm giác ngưa ngứa khiến Phượng Uẩn bật cười.
          Trừng phạt đánh lên cái mông Phượng Uẩn, tay Phượng Ly luồn vào áo bông dày, bên trong nóng bỏng khiến hắn vô cùng yêu thích. Cách một lớp áo lót, cảm nhận được hô hấp của Phượng Uẩn, bụng dưới mềm mại phập phồng, tạo nên rung động.
          « Đến… Tiểu tiểu, lên giường… Tối nay rất lạnh, đừng để bị cảm »
          Cúi người ôm lấy Phượng Uẩn, Phượng Ly nhanh chóng bước đến giường.
          « Đừng… »
          Bởi vì bị ôm như đứa trẻ, da thịt Phượng Uẩn ửng hồng.
          « Đúng là đứa trẻ không được tự nhiên… Trước đây không phải vì ta không ôm mà không ngủ được sao ? »
          « Lúc đó còn rất nhỏ… »
          Phượng Uẩn bị ném tới trên giường, yếu ớt kháng nghị.
          « Vậy bây giờ Tiểu tiểu đã lớn rồi sao ?
          Cố ý xoa xoa giữa thân thể Phượng Uẩn, Phượng Ly phác hoạ ra đường nét rõ ràng quanh côn thịt Phượng Uẩn.
          « Ưm, đúng, lớn rồi, có điều vẫn rất đáng yêu »
          « Ngô ngô… »
          « Thoải mái sao ? »
          Cởi hết áo Phượng Uẩn ra, chỉ để lại áo lót, Phượng Ly cách một lớp vải vóc cắn lấy hai viên đang nhô lên kia.
          « A… »
          Phượng Uẩn cong người lên.
          « Ngứa… »
          « Mới vậy mà đã có cảm giác rồi sao ? Lâu rồi chưa quan hệ ư ? »
          « A… »
          Không khí lạnh lùa vào, cánh tay và bắp đùi Phượng Uẩn lộ ra ngoài đều nổi da gà.
          « Tiểu tiểu… Đến, âu yếm ta.. »
          Phượng Uẩn nghiêng người qua, hôn lên vai Phượng Ly một chút.
          Rồi môi Phượng Uẩn cũng dán lên bả vai Phượng Ly.
.........................................................................

Lời translator:
Có lẽ nên thêm "H văn" vào phần thể loại ~
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét