CHƯƠNG 1
Có
một ranh giới mỏng manh giữa yêu và hận…
giữa thiên tài và kẻ điên rồ…
Kaname mơ màng tỉnh giấc. Thật kì lạ, điều
cuối cùng anh nhớ được chính là mình đang ngồi trong căn phòng cũ kĩ, hồi tưởng
vài thứ. Thế rồi anh không còn cảm giác gì khác ngoài bóng tối. Không biết miêu
tả như thế nào ngoại trừ… kì lạ, nhưng Kaname cũng không hoảng hốt. Đây chẳng phải
triệu chứng đau đầu, nhưng lại có một cỗ đau đớn dấy lên khiến đầu óc anh trở
nên đờ đẫn. Trước kia anh cũng từng bị như vậy một lần, đó là khi…
Đôi mắt màu đỏ của Kaname mở to. Lần
trước lúc anh có cảm giác giống vậy chính là khi cha anh dùng sức mạnh khiến
anh hôn mê. Nhưng Haruka Kuran đã chết 10 năm trước, mà ông ấy là người duy
nhất có thể bước vào căn phòng đó. Lúc nãy anh còn chưa nhận ra, nhưng đó là
căn phòng thuộc về Rido Kuran mà anh đã giấu không cho Yuuki biết. Nhưng sao
anh lại ở đó… Làm thế nào anh có thể vào trong căn phòng đó được?
Trong đêm tối, những chiếc bóng nhảy
nhót trên tường như những đứa trẻ nghịch ngợm. Sự yên lặng lại ngày càng khó
chịu. Kaname cố ngồi dậy, phát hiện hai tay đang bị trói trên một mặt phẳng.
Kaname ngẩng đầu nhìn, phát hiện đó là một cái còng của Hunter. Cổ chân anh
cũng bị một cái khác tương tự xích lại. Anh gõ lên mặt phẳng đang nằm, nghe
được âm thanh rỗng của gỗ. Anh biết anh đang nằm trên chiếc bàn cũ trong phòng
làm việc của “chú” mình.
Kaname hít sâu, giật mạnh chiếc còng.
Có một dòng điện xẹt qua, nhưng nó vẫn không suy suyễn. Thật tệ là dường như
chiếc còng còn lại cũng vậy. Kaname thả lỏng cơ thể lần nữa để đầu óc tỉnh táo
một chút. Suy nghĩ không đòi hỏi quá nhiều năng lượng, và anh cũng rất giỏi
trong việc suy nghĩ. Anh nghĩ lại lúc Haruka khiến anh hôn mê…
Một nụ cười lướt qua môi, rồi anh nhắm
mắt lại. Haruka thực chất không phải là cha anh, nhưng ông là một người cha
tốt. Kaname vốn là ông tổ của dòng tộc Kuran chuyển hồn vào thân xác cháu trai.
Anh rất tự hào là tổ tiên của Haruka, em gái anh và cả Juri nữa. Nhưng còn
Rido… tên khốn đã giết cháu hắn, giết anh ruột hắn, còn dám có ý đồ với Yuuki.
Kaname ước gì có thể đả thương Rido bằng suy nghĩ của mình, nhưng với những gì
Rido đã làm 18 năm trước, Kaname không có cách nào giết hắn. Mặc dù anh không
muốn thừa nhận sự thật, nhưng anh cũng không thể làm trái lệnh hắn.
Nhưng Rido đã chết… hoặc là nói đã
chết khi anh ghé vào căn phòng mai táng lúc nãy. Rido nằm ở đó, không ảnh hưởng
gì ngoại trừ việc khiến Kaname khó chịu cực độ. Giữa cánh môi Kaname lướt qua
một mạt cười. Mặc dù trên nguyên tắc anh phải ghét Zero Kiryu, nhưng anh vẫn
luôn biết ơn hắn. Trong lúc anh đang suy nghĩ, một giọng nói hướng về phía anh
trong bóng tối.
“Dường ngươi đã có một giấc mộng đẹp,
Kaname”, một giọng nói êm ái nhưng bệnh hoạn nhận xét. Kaname không giấu nổi
ngạc nhiên khi quay đầu nhìn thấy không ai khác ngoài người chú anh ghê tởm. Giờ
đây họ không ở trong phòng mai táng, Rido cũng không nằm trong quan tài, và
hắn… còn sống?
‘Không, không thể như vậy’, Kaname
điên cuồng nghĩ.
“Ngươi thật sự ngạc nhiên khi nhìn
thấy ta sao?” Rido hỏi, bước lên phía trước, kéo màn ra khỏi khung cửa sổ đơn
bạc. Một luồng ánh trăng tràn vào, chiếu lên làn da nhợt nhạt của Rido, cho
Kaname thấy rõ hắn thật sự còn đang sống.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét