CHƯƠNG 17
Yên
lặng ngồi trong phủ xử lý chính sự, tâm trạng của ta đã sớm từ bất an chuyển
thành mất mát. Từ sau hôm gây nhau ầm ĩ, Viêm đối xử với ta như một thần tử
bình thường. Ta đoán không ra suy nghĩ của hắn, cũng không có cách nào đọc được
cảm xúc trong mắt hắn. Thế mới biết, thì ra ta cũng không hiểu Viêm như mình
nghĩ. Sở dĩ lúc trước ta có thể hiểu hắn là vì hắn tình nguyện để ta hiểu. Bây
giờ ta vẫn là thần tử hắn tín nhiệm nhất, đồng bọn ăn ý nhất, nhưng đã không
còn thân mật như xưa. Lúc này ta mới phát hiện, thật khó chịu. Ta nhìn vẻ mặt
bình tĩnh của hắn, nhìn hắn sẽ không lộ ra tươi cười, ánh mắt, phong tình như
xưa nữa…
“Bộp”.
Đang
lúc suy nghĩ lung tung thì thấy hai tờ lụa rơi xuống bàn, phát ra tiếng vang
thanh thuý. Ta nhướn mày, trông thấy vẻ mặt tức giận của Thục Nguyệt. Ta nghi
ngờ nhìn nàng, lại nghe giọng nàng lạnh lùng vang lên. “Nói cho ta biết, đây là
chuyện gì?”
Mở
ra tờ lụa trên bàn, ta không nhịn được ngây người. Đây là hai phần ý chỉ của
Hoàng thượng và công chúa, nội dung đại khái giống nhau, bảo là để Thục Nguyệt
và Nhược Dong cùng gả cho ta, không phân biệt trái phải lớn nhỏ.
Ta
nghi ngờ lắc đầu, tỏ vẻ chính mình cũng không rõ xảy ra chuyện gì, lại nghe Thục
Nguyệt lạnh lùng chửi rủa. “Chết tiệt, chuyện của ngươi và huynh muội bọn họ
không tự giải quyết được à, sao lại kéo ta vào. Lần này thì tốt rồi, ta Thục
Nguyệt bây giờ trở thành kẻ cướp chồng của công chúa, thật là mắc cười chết người…”
“Chát”
Theo
tiếng bạt tay vang lên, Thục Nguyệt ngây ngẩn nhìn ta, trong mắt tràn ngập vẻ
khó tin. Ta cũng không khỏi ngây người. Đây là tri kỷ nhiều năm mà ta thật lòng
đối đãi, nhưng vì một lời nói tức tối mà động thủ đánh nàng. Tử Hoàng ơi Tử
Hoàng, ngươi khi nào lại thiếu kìm chế như thế.
“Thôi
đi, là ta nói quá”. Nhìn ta vẻ mặt áy náy, Thục Nguyệt không tự chủ mềm giọng.
“Lời này nếu bị người khác nghe được, e rằng phải bị chém đầu”
“A…”.
Ta cười khẽ. “Thục Nguyệt ngươi cũng biết sợ sao? Ngươi là đại tiểu thư của Luyện
Môn, mệnh lệnh một tiếng sẽ có biết bao nhiêu người ra sức”
Trừ
Huyền, Luyện Môn là tổ chức thần bí nhất trên giang hồ, mà Thục Nguyệt là con
gái của môn chủ đương nhiệm. Bọn họ còn một đứa con trai gọi là Khung, nhưng ta
chưa từng nghe Thục Nguyệt nói đến. Mỗi lần ta hỏi đều bị Thục Nguyệt dời đi đề
tài, dần dần ta cũng không tò mò nữa.
“Ta
không nói mấy chuyện này với ngươi nữa”. Thục Nguyệt cười thành tiếng. “Ta muốn
ngươi giúp ta huỷ hôn. Trò hề này ta không có hứng thú”
“Chuyện
này…”. Ta cau mày, trong lòng có chút khó xử. “Ta cũng không biết có được
không, hiện giờ Viêm chưa chắc nghe theo ta”. Ta cười khẽ, đổi đề tài, miệng lại
đùa giỡn. “Hơn nữa… Thục Nguyệt ngươi không phải thích ta sao, hình như là kẻ
duy nhất lọt vào mắt xanh của ngươi mà”
“Ta
mặc kệ!”. Thục Nguyệt lạnh lùng nhìn ta. “Ta không phủ nhận ngươi là nam nhân
duy nhất của ta, ta cũng không phủ nhận ta thích ngươi, nhưng nếu gả cho ngươi,
ta bây giờ không muốn”
Thấy
nàng không thoả hiệp, ta cam chịu gật đầu, thay quan phục vào cung.
Thân
ảnh nguyệt sắc cô độc ngồi trong Đinh Long điện, dù bên cạnh có nhiều người như
vậy, vẫn không cách nào xua đi cô đơn trong lòng hắn. Ta không khỏi nghĩ, nếu
không có ta thì hắn thật sự sẽ trở thành một kẻ cô đơn. Ta đi vào, quỳ xuống,
hô vạn tuế ba lần, miệng nói. “Khởi bẩm Bệ hạ, vi thần có việc muốn bàn”
Viêm
ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt loé qua vui sướng. Ta không nhịn được ngây người.
Hắn vẫn đợi ta, nhưng Viêm, ta cũng không thể quay đầu. Nhìn vẻ tránh né của
ta, sắc mặt Viêm tối sầm xuống, lạnh nhạt nói. “Đại tướng quân xin hãy đứng
lên, không biết có chuyện gì vậy?”
“Thần
xin Bệ hạ thu hồi mệnh lệnh muốn ta cưới Thục Nguyệt”. Ta cúi đầu, ôm quyền đáp
trả, ngữ điệu thỉnh cầu cùng khách sáo, chọc cho Viêm trừng mắt nhìn.
“Vì
sao?”. Viêm cúi đầu, cây bút trong tay phết lên mực đỏ, tiếp tục xem tấu
chương, giọng lãnh đạm.
“Bẩm
Bệ hạ, thần cùng Thục Nguyệt chẳng qua là tri kỷ, không phải tình yêu nam nữ”
“Vậy
lúc trước ngươi mỗi ngày chạy đến Hi Nguyệt các là vì sao?”. Viêm lạnh lùng
nhìn ta, giọng nói mang theo chút ghen tuông. Lòng ta không khỏi cười thầm,
Viêm chắc là đang ghen.
“Vi
thần chẳng qua cùng Thục Nguyệt uống rượu làm thơ, không phải tình ý”. Ta ôm
quyền, nhẹ giọng đáp trả. “Kính xin Bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, vi thần
trong lòng chỉ có công chúa Nhược Dong, không có phúc phận lấy cả hai người”
Ánh
mắt sắc bén đâm vào ta phát đau. Nhìn Viêm vẻ mặt tức giận, ta không khỏi chột
dạ. Lại chọc hắn nổi giận, bây giờ chỉ sợ hắn không muốn nhìn tới ta nữa.
“Đây
là ý của Nhược Dong”. Viêm lạnh lùng nói. “Hơn nữa Thục Nguyệt gả cho ngươi dù
sao cũng tốt hơn lưu lạc chốn phong trần. Khó được công chúa hiền đứa như vậy, ngươi
cần chi cự tuyệt phúc phận”
“Bệ
hạ…”. Ta đang muốn nói nữa, nhưng Viêm lại phẩy tay rời đi, lời nói lạnh băng.
“Xin Đại tướng quân chuẩn bị tốt hôn sự, ngày tám tháng sau Trẫm chờ ngươi cưới
hai vị kiều thê vào nhà. Nếu từ chối đừng trách trẫm vô tình”
Công
chúa và đệ nhất danh kĩ kinh thành cùng lúc gả cho Đại tướng quân, tin này trở
thành đề tài nóng hổi trong cả nước. Mà công chúa tình nguyện cùng một nữ tử
phong trần chung chồng, không phân biệt lớn nhỏ, càng khiến người ta khen ngợi.
Nhất thời ta trở thành đối tượng hâm mộ của mọi người, ai nấy đều chúc mừng,
nhưng không ai hiểu được nỗi khổ trong lòng ta. Thục Nguyệt tức giận, công chúa
tủi thân, Viêm lạnh lùng, cuộc hôn lễ này trong mắt ta chẳng qua là một trò hề,
diễn cho người khác xem, một kịch bản khiến người ta hâm mộ, mà người trong cuộc
lại có ai vui vẻ…
Ngày
tám tháng năm, lễ thành hôn.
Phủ
tướng quân thường ngày nghiêm túc được trang trí mới toanh, ta mặc một thân áo
đỏ, cưới hai vị tân nương vào nhà, cử hành đại lễ. Nhìn mẫu thân ngồi trên thượng
vị vẻ mặt tươi cười cùng bất đắc dĩ, ta thầm an ủi bản thân. Lễ thành hôn của Đại
tướng quân, phụ thân là Tả tướng lại không tham dự, vô luận như thế nào đều khiến
người ta đồn đãi…
Vào
đêm, tiệc rượu đầy náo nhiệt. Lễ thành hôn của thần tử được bệ hạ tín nhiệm nhất,
đám quan to quý tộc kia có ai không đến góp vui. Ta không tự chủ được giương mắt
nhìn về phía chính vị, Viêm mặc một thân trường sam trắng nhạt lạnh lùng ngồi
đó, rượu trong tay chưa từng ngừng lại. Oánh hậu ở bên cạnh hắn không biết nói
gì đó, nhưng không giành được một tia chú ý của Viêm. Nhìn nữ nhân này, ta đột
nhiên thấy nàng đáng thương. Chẳng qua là một cô gái hi vọng được người mình
yêu xem trọng thôi. Viêm, ngươi dịu dàng như vậy, vì sao không chia cho nàng một
phần. Ta đột nhiên bị một bóng người thu hút tầm mắt, nam tử nãy giờ vẫn đứng
phía sau Viêm giật lấy chén rượu của Viêm, bảo Viêm ngừng lại. Người này nhìn rất
quen, dường như gặp qua ở đâu rồi, thân hình như vậy, xuất sắc như vậy, là ai
đây…
Trong
đầu đột nhiên hiện lên, là Phong Hằng, thần y kiêu ngạo kia. Mặc dù hắn dịch
dung nhưng sao che giấu được khí chất? Hắn đang kề sát vào tai Viêm nói gì đó,
Viêm nghiêng đầu, lắng tai nghe, bộ dáng khiến ta có chút tức giận, trong lòng
không khỏi ghen tuông.
Kéo
hai vị tân nương hướng đến thượng vị, ta cúi chào, lời nói mang châm chọc. “Vi
thần hết sức cảm tạ Bệ hạ tứ hôn cho ta, một chút rượu nhạt, xin bệ hạ đừng
chê”. Dứt lời ta liền cầm lấy bầu rượu trên bàn, châm cho Viêm, tự uống một hơi
cạn sạch rượu trên tay. Viêm nhìn ta, đôi mắt hơi say tràn đầy hơi nước cùng bất
mãn. Thấy ta tức giận, mặt hắn cũng lộ vẻ tủi thân, cầm chén uống hết vào bụng,
khiêu chiến mà phẫn hận nhìn ta.
Ta
mỉm cười, nắm tay Nhược Dong và Thục Nguyệt muốn rời đi, lại nghe giọng Viêm
vang lên. “Trẫm còn chưa mời hai vị tân nương mà, tới đây, trẫm mời các ngươi một
chén, chúc các ngươi bên nhau đến già, mãi mãi một lòng…”. Nói hết những lời cuối
cùng, lại có chút nghiến răng. Oánh hậu lấy ra hai chén rượu, châm cho Nhược
Dong và Thục Nguyệt, khẽ cười. “Chúc mừng Đại tướng quân lấy được hai người hiền
thê như thế, hi vọng các ngươi tràn đầy ân ái mỹ mãn…”
“Đủ
rồi!”. Phong Hằng giật lại chén rượu của Viêm, giọng nói lộ ra chút lo lắng và
tức giận. “Bệ hạ đừng uống nữa”
Lúc
này ta đột nhiên cảm giác Thục Nguyệt cả người cứng đờ, còn chưa kịp phản ứng
Thục Nguyệt đã một tay túm lấy mặt Phong Hằng, một mảnh diện cụ tinh xảo rơi xuống.
Ta đang muốn ngăn cản thì nghe thấy giọng Thục Nguyệt lạnh lùng vang lên.
“Phong Hằng, quả nhiên là ngươi!”. Vừa nói, nàng vừa vén lên khăn che mặt của
mình, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra sát khí khiến người ta hoảng hốt.
“Thục…”.
Phong Hằng dường như ngây ngẩn cả người, sắc mặt kinh hoảng ban đầu biến thành
nghi ngờ, cuối cùng trở thành kích động. “Khung đâu? Khung ở đâu? Nói cho ta biết
Khung ở đâu?”. Ta nghe thấy bèn cau mày. Khung vẫn là kẻ thần bí nhất của Luyện
môn, mà Phong Hằng dường như quen biết hắn, còn giao tình thâm hậu…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét