Chủ Nhật, 6 tháng 4, 2014

PHƯỢNG MỊ 1

CHƯƠNG 1
          Lúc đầu Trân Châu cho rằng mình sẽ hạnh phúc.
          Ngày đầu tiên nàng xuất giá là vào mùa xuân, dọc đường tràn ngập dây pháo và câu đối đỏ. Những câu đối còn vương màu mực mới, giống như đang chúc phúc cho nàng.
          Ngồi trên kiệu hoa, hai tay nắm chặt chiếc túi đính đầy những hạt trân châu lớn bằng đầu ngón tay, gương mặt xinh đẹp của Trân Châu không nhịn được tươi cười.
          Khác với những cô gái kết hôn theo lời cha mẹ hoặc thông qua mai mối, Trân Châu là con gái độc nhất của một gia đình giàu có. Cha mẹ già mới có một mụn con, tất nhiên vô cùng cưng chiều nàng, cho phép nàng tự mình chọn chồng.
          Từ ngày Phượng Uẩn, gia chủ tương lai của Phượng gia, tuổi trẻ anh tuấn bất phàm, cứu nàng từ tay mười hai gã đạo tặc, trái tim kiêu ngạo của nàng đã gắn chặt với hình bóng lạnh lùng kia. Về nhà, nàng khóc hết nước mắt mới thuyết phục được cha mẹ bỏ đi ý định kén một chàng rể thật thà trung thực, miễn cưỡng đồng ý đến Phượng gia cầu hôn cho nàng.
          « Trân Châu a… Phượng gia là đại thế gia, chưa kể đến nề nếp nghiêm chỉnh, vướng mắc giữa người trong nhà với nhau, người ngoài cũng không hiểu được. Ngươi từ nhỏ quen được nuông chiều, lỡ như làm sai chuyện gì, cha cũng không cứu được ngươi a… »
          Lời cha dặn vang bên tai, Trân Châu buồn phiền lắc đầu. Hôm nay là ngày vui, nghĩ đến chuyện này làm chi !
          Mình nhất định sẽ cùng Phượng Uẩn sống một cuộc sống hạnh phúc, « thà làm uyên ương, không làm thần tiên » !
          Cỗ kiệu khẽ rung động.
          Đến rồi…
          Trân Châu hít sâu một hơi, mỉm cười chờ đón tương lai.
………………………………………………….
          Cầm lấy y phục tân lang đỏ thẫm, Phượng Ly ôn hoà cười, phất tay bảo người hầu lui ra, chậm rãi hướng đến Phượng Uẩn đang lạnh lùng đứng trong góc phòng.
          « Ngươi còn đứng đây làm gì ? Sắp đến giờ lành rồi sao chưa chịu thay y phục đi ? »
          Phượng Uẩn thầm cắn răn, chống lại cảm giác áp bách khiến người ta sợ hãi của nam nhân vừa là cha vừa là người yêu này.
          « Tiểu tiểu, đến đây… »
          Hắn gọi nhũ danh Phượng Uẩn, bàn tay to đặt trên vai Phượng Uẩn, cảm giác quen thuộc khiến Phượng Uẩn không nhịn được phát run.
          Phượng Ly thầm mỉm cười, ngón tay ẩn trong hỉ phục bằng lụa nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt ửng hồng của Phượng Uẩn.
          « Ngoan ngoãn đi bái đường, được không ? Ngươi vẫn luôn nghe lời ta làm tốt mọi chuyện, bây giờ cũng vậy đúng không ? »
          « Cút ngay ! »
          Thấp giọng gầm lên, Phượng Uẩn gỡ đôi tay cố ý dịu dàng kia ra.
          Hỉ phục đỏ thẫm nhẹ nhàng rơi xuống đất.
          « Việc này rốt cuộc là sao ? Ngươi sao lại muốn ta cưới vợ ! Ngươi biết rõ… biết rõ ta chỉ… »
          Ai nha nha…
          Nhất định là tức chết rồi, mắt đỏ ngầu như sắp khóc.
          Từ nhỏ đã vậy rồi.
          Trong lòng chộn rộn vì dáng vẻ đáng yêu của Phượng Uẩn, nhưng bên ngoài Phượng Ly vẫn tỏ ra bình thản.
          « Đây là cuộc hôn nhân rất có lợi với Phượng gia. Nứ nhi duy nhất của đệ nhất phú hào Giang Nam, xinh đẹp, có học thức, ngươi bớt kén chọn chút đi… »
          « Có lợi ? Chỉ cần có lợi với Phượng gia ngươi sẽ vứt bỏ ta? »
          « Vứt bỏ? Ta sao có thể cam lòng vứt bỏ ngươi. Tiểu tiểu mãi mãi là của ta. Ngươi chỉ cần làm lễ bái đường là được rồi»
          « Không cần làm… chuyện kia sao ? »
          A…
          Vết ửng hồng đã lan tới cổ rồi.
          Thật là cảnh tượng kích thích mà.
          « Cái gì ? »
          Giả bộ không hiểu, Phượng Ly áp sát vào mặt Phượng Uẩn, gần đến mức nghe rõ cả hô hấp.
          « Làm cái gì ? »
          « Động… động phòng ! »
          « Nga, cái đó hả, không cần… »
          Không thèm để ý đến việc Phượng Uẩn lập tức lộ ra vui vẻ, Phượng Ly yêu thương hôn lên vành tai nóng bỏng kia, nói tiếp.
          «… là không có khả năng !»
…………………………………………………
          Trân Châu được « hầu gái » đỡ xuống kiệu hoa.
          Nhớ lời mẹ dạy, lúc đứng vững, Trân Châu lập tức móc ra một thỏi bạc, nhét vào bàn tay hơi thô của « hầu gái » kia.
          « Ô… »
          « Hầu gái » không quỳ xuống tạ ơn như mấy người tôi tớ vẫn hay làm, mà kéo tay Trân Châu, trả bạc lại cho nàng.
          Chê ít ?
          Đã đưa hai lượng bạc rồi nha.
          Trân Châu đang muốn tức giận, lộ ra uy phong của nữ chủ nhân tương lai, chợt nghe được một giọng nói dịu dàng, dễ gần cất lên.
          « Trân Châu tiểu thư, ta nghĩ nàng không cần ngươi thưởng bạc, vì nàng là Tam thẩm của ngươi »
…………………………………………………..
          « Ngô… »
          Trước khi Phượng Uẩn kịp hiểu, thì Phượng Ly đã lập tức tiến lên một bước, ôm chặt hắn vào lồng ngực, đói khát hôn hắn.
          Ân…
          Ngọt quá…
          Hôm nay tiểu tiểu uống rượu, đầu lưỡi hơi cay, so với trước kia nếm càng ngon, ngon đến mức Phượng Ly muốn đem hắn nuốt hết vào bụng.
          « Đừng… »
          « Tại sao ? Tiểu tiểu mọi ngày vẫn quấn quít lấy ta đòi ta ôm đâu rồi ? »
          « Ngô… Ta… Ta không muốn cùng nữ nhân kia làm chuyện vợ chồng… Cầu xin ngươi… »
          Bàn tay nóng hổi của Phượng Ly luồn vào trong áo, thuần thục vuốt ve bên hông, khiến cơ thể Phượng Uẩn gần như nhũn ra.
          « Đừng… »
          Mơ hồ cự tuyệt…
          Chân Phượng Ly chen vào giữa cặp đùi đang mở rộng của Phượng Uẩn.
          « Ta cũng không muốn người ta nói tiểu tiểu nhà ta bất lực a… »
          « Thật tàn nhẫn… Ngươi thật tàn nhẫn ! »
          Người trong lòng bắt đầu giãy dụa, lại bị Phượng Ly nhân cơ hội đẩy ngã.
          Quần áo trên người không biết lúc nào đã bị cởi gần hết, lộ ra da thịt trắng tuyết và đầu nhũ hồng hồng tinh xảo.
          Phượng Ly bị chúng mê hoặc, hung hăng cắn lên !
          « A ! »
          Chỗ nhô ra bị tấn công bất ngờ, Phượng Uẩn kinh hoảng kêu lên một tiếng, liều mạng lui ra sau.
          « Đừng ! »
          « Ân ? »
          Phượng Ly nâng người.
          Nhưng không phải như Phượng Uẩn nghĩ.
          Phượng Ly chỉ lôi ra hỉ phục đang bị đè xuống đất, vứt lại trên ghế mà thôi.
          « Dơ thì phiền lắm.. »
          Phượng Ly lầm bầm.
          Phiền ?
          « Ngươi, ngươi muốn làm gì ? »
          « Muốn thân mật với tiểu tiểu của ta a… »
          Phượng Ly nghiêm túc trả lời, lưu loát cởi quần Phượng Uẩn.
          « Thời gian một nén hương, dù chưa tận hứng nhưng cũng đủ thư giãn một chút. Còn nữa, nếu buổi tối động phòng ngươi nhìn nữ nhân kia mà không cương nổi, thì có thể nhớ lại một chút. Nhất cử lưỡng tiện! »
          « Ngươi đúng là ác ma ! »
          « Sách ! »
          Kéo quần mình xuống, Phượng Ly ra sức vuốt ve cái mông rắn chắc của Phượng Uẩn.
          « Tiểu tiểu lúc này thật không ngoan, dám mắng cả cha ruột của mình. Phải đánh đòn ! »
          « Cha cái gì… có ai làm cha như ngươi không… ô ! »
          « Còn cãi ? Phải dạy dỗ nhiều hơn… »
          Phượng Ly cười quỷ quyệt, vung tay, lật người Phượng Uẩn lại, đánh xuống cái mông trắng noãn tròn trịa kia, vang lên âm thanh « bạch bạch ».
          « A nha nha ! »
          Vừa đau… vừa…
          Trong lòng bất an, Phượng Uẩn không tự chủ được giãy dụa thắt lưng.
          Vật nhỏ này ngày càng mê người rồi.
          Liếm đôi môi khô khốc, Phượng Ly dừng tay, lôi thứ cứng rắn nóng bừng ra, cọ lên cái mông do bị đánh mà lộ ra những vệt hồng hồng...
 ...............................................


Lời translator:

Muốn thêm phần "tra công" vào thể loại quá ~ Mà, phần in nghiêng là độc thoại nội tâm của Phượng Ly nha ~


 


2 nhận xét:

  1. Ngân ơi, mình mạo muội xin tên tác giả của truyện này được không? :'D

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bộ này Ngân lấy trong tuyển tập phụ tử văn, không thấy đề tên tác giả a ~

      Xóa