Thứ Bảy, 8 tháng 3, 2014

MỘ KHUYNH CUỒNG KIÊU 8

CHƯƠNG 8
          « Shit ! Hỗn đản này »
          Nhìn thấy lòng bàn tay trắng nõn đỏ một mảng lớn, ta bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, cư nhiên gặp gỡ một kẻ như vậy, thật không biết là may mắn hay là - duyên số, nhưng quả nhiên đầy kích thích, gợi lên không ít hứng thú của ta.
          Nhớ tới trận ganh đua vừa rồi, thật ngạc nhiên mình vẫn còn tính kiêu kì như vậy, cứ tưởng đâu bản thân đã biến thành cái xác không hồn vô cảm rồi.
          « Chậc chậc ! Thật đúng là có chút đau ».
          Nhẹ nhàng thổi thổi vào lòng bàn tay, biết bao lâu không có loại cảm giác này, loại cảm giác đau đớn khiến người ta hoài niệm.
           Hiện giờ đã cùng Dận đạt thành hiệp nghị, sau nửa tiếng đồng hồ « thâm tình » nhìn nhau, chúng ta cũng không biết là ai bỏ tay ra trước, nhưng mơ hồ hiện ra một tia xấu hổ, rồi lại biến mất.
          Hẹn nhau một tuần sau gặp lại, trước đó, ta không phải nên chuẩn bị tốt một chút sao ?
          Ánh mắt hướng về tấm gương đồng vừa đặt lên bàn, ta âm thầm cầu nguyện, Thượng đế a ! Phật tổ a ! Bồ tát a ! Xin phù hộ cho ta ! Nhất định phải cảm ứng được lão đệ không biết cách bao « xa » của ta a !
          Vươn tay cầm lấy gương đồng, trong gương chiếu ra khuôn mặt chính mình. Đối mặt với dung nhan mới này suốt mấy tháng, ta đã sớm thích ứng.
          « Nhất định phải thành công a ! Lão đệ thân yêu cũng không thể để ca ca duy nhất của ngươi thất vọng ạ ! Chúng ta cùng nhau cố gắng thôi ! »
          Cầm lấy gương đồng, tay di chuyển bên trong tấm bình phong thêu, buông tấm màn xanh xuống giường, lẳng lặng nằm trên chiếc giường mềm mại như lông chim, đầu khẽ tựa vào trên gối, quan sát lưu sa trên đỉnh rơi xuống tấm màn bán trong suốt.
          Tay cầm gương đồng, ta nhắm mắt tiến vào trạng thái trầm tư, dựa vào cảm ứng tìm kiếm huynh đệ của ta.
          Hít thở thật sâu, giống như cách ly hết thảy xung quanh, thân thể tựa như lông chim nhẹ nhàng bay lên, bị một cỗ sức mạnh lạ lùng đẩy về phía trước, ta chưa bao giờ cảm thấy quá trình này lại dài như thế, hết lần này đến lần khác truyền đến từng đợt cảm giác khó thở. Không thể thả lỏng, không thể rối loạn tâm trí, không thể mất đi ý thức, nếu không hậu quả chính là linh hồn sẽ vĩnh viễn phiêu tán đến thế giới nào không biết !
          Cỗ sức mạnh này lại đột nhiên trở nên mãnh liệt, ta biết hắn cảm ứng được ta rồi, dù sao hắn cũng là đệ đệ ruột của ta, sinh ra trễ hơn ta khoảng một tiếng đồng hồ.
          « Làm gì vậy ? »
          Trong đầu truyền đến tiếng nói quen thuộc, thật lạnh lùng a !
          « Ta chết rồi ngươi cũng sẽ không đau lòng a ? »
          « Ngươi không phải còn đang sống sao ? Có chuyện gì nói mau »
          Chậc chậc ! Hắn vẫn lạnh lùng như thế, nhìn ta chết đi sống lại vẫn mang bộ dạng lãnh đạm, thật không hổ là đệ đệ thân sinh của Mộ Quân Duệ ta – đủ tàn nhẫn ! Đủ vô tình ! Đủ vô cảm !
          « Dù gì trên di chúc ta cũng viết tên của ngươi, hơi nữa tống một đám kẻ thù vào ngục giam, ngươi cũng không cảm động chút nào sao ? »
          « Đó là kẻ thù của ngươi, không phải của ta. Còn nữa, ngươi chết là cố ý phải không ? Bởi vì một câu của lão già đáng chết kia ? »
          Ngữ khí tựa hồ có chút mềm xuống, ta hơi cảm động, đây là tướng quân đệ đệ được xưng tụng siêu vô tình lãnh huyết giống cương thi quỷ hút máu đang quan tâm ta sao ? Trời đất ! Quả thực so với tận thế còn khiến ta chấn động hơn…
          « Trời ơi ! Con mắt hiện tại của ta cần khôi phục ngay lập tức, nghĩ cách đi »
          « Không có cách nào»
          « Không cần trực tiếp như vậy đi ? Ngươi nhẫn tâm để ca ca duy nhất cứ như vậy chết đi ở không gian xa lạ sao ? Chúng ta chính là song sinh nha, ca ca của ngươi trong tim thật đau đớn a ! »
          « Ngươi cũng có tim sao ? »
          « Chúng ta không phải giống nhau sao ? Ngươi sao có thể nói chính bản thân mình như vậy ? »
          Thanh âm dừng lại một chút, rồi lại vang lên trong đầu.
          « Hừ ! Quên đi, ta giúp ngươi một lần duy nhất, dù sao linh hồn ngươi tan biến cũng ảnh hưởng đến sức mạnh của ta. Song sinh chết tiệt ! Damn ! »
          « Lão đệ, ta rốt cuộc cũng cảm thấy ngươi thật là tốt ! »
----------------------------------------------------------
          Mệt…
          Đó là cảm giác duy nhất lúc này của ta, một ngón tay cũng không muốn nhúc nhích, một câu cũng không muốn nói, xương cốt rời rạc, cả người như nhão ra thành một đống.
          Sử dụng dị năng song sinh của ta và đệ đệ ruột, dẫu khoảng cách xa như vậy cũng không thành vấn đề, để hắn dùng cảm ứng cùng sức mạnh đem năng lực trong linh hồn ta mang vào cơ thể này, như vậy ta mới có được sức mạnh trước kia.
          Mặc dù hậu quả là ta và hắn một tuần chỉ có thể nằm sấp trên giường « Ngủ đông »
          Nga ! Ta phải nhìn xem thành quả a !
          Cố gắng nâng lên gương đồng vẫn nắm trên tay, liếc mắt nhìn chính mình trong gương, thở ra một hơi – ánh mắt, rốt cuộc khôi phục bộ dáng trước kia !
          « Nghê Thường »
          Cố gắng gọi khẽ một tiếng, một thân ảnh mơ hồ nhẹ nhàng đến bên ngoài màn.
          « Chủ tử, có gì dặn dò ? »
          « Trong vòng một tuần không cho kẻ nào tiến vào, ra ngoài đi »
          « Vâng »
          Đang muốn nhanh chóng nghỉ ngơi, lại thấy Nghê Thường chần chờ một chút.
          « Còn có chuyện gì ? »
          « Chủ tử, nếu Liên vương tới thì làm sao ? »
          « Bất luận ai tới, ngươi đều xử lý đi »
          « Vâng, vậy nô tì lui xuống, chủ tử nghỉ ngơi cho tốt »
          Lười nói thêm bất cứ câu nào, ta tuyệt đối tín nhiệm Nghê Thường, bởi ta tin không ai có khả năng phá hỏng thuật thôi miên của ta.
-----------------------------------------------------------
          Nhàm chán bắt tay vào làm « súng lục » mini tự chế, ta biết nguyên lý của súng lục, trước đây thời gian rảnh rỗi cũng có làm, nhưng ta không có cách làm ra hoả dược. Thế nhưng một kẻ thông minh như ta sao có thể để cho tài bắn súng của mình trở nên vô dụng ? Vì vậy liền thay đổi một chút, đổi đạn thành độc châm, chế độc vốn là chuyên môn của ta. Sau khi thay đổi bao đạn thì có khả năng bắn mấy trăm châm, một châm có thể giết chết một con trâu, tất nhiên có giải dược, thế nhưng trúng một châm liền tê liệt, trong 10 phút không có giải dược thì ngay cả thần tiên cũng không thể cứu.
          Chờ Dận theo hẹn ước, tiếp tục bắt tay làm súng, lúc này Ngọc Diệp đến báo lại.
          « Chủ tử, Liên vương lại đến rồi, ở hậu hoa viên chờ ngài »
          « A ! Ở trong này chờ mãi cũng không phải biện pháp, ngươi đi trước đi, ta sẽ đến sau »

2 nhận xét:

  1. Ai da ai nha, nếu ko biết trước truyện này là chủ công thì chắc ai cũng tưởng Dụê nằm dưới rồi quá @@

    Trả lờiXóa