Chủ Nhật, 2 tháng 3, 2014

GIANG SƠN 9

CHƯƠNG 9
        Sau hoả hoạn, Viêm lấy cớ an toàn triệu ta tiến cung, từ đó về sau không tảo triều. Dân chúng cả nước vẫn bàn tán xôn xao chuyện này, nói đương kim bệ hạ cùng Định quốc hầu bất luân chi luyến, thậm chí có người cho rằng phụ thân ta vì củng cố địa vị nên đem ta tiến cung. Đủ loại tin đồn lưu truyền trong dân gian, náo nhiệt đến mức ngay cả phụ thân của ta cũng nghĩ con mình cùng đương kim thiên tử có quan hệ khác thường.
        Mà ta và Viêm, lúc tin đồn nổi lên thì bắt đầu khống chế toàn diện việc hối lộ và hành vi thiếu kiểm soát của phe cánh phụ thân. Chúng ta an bài từng bước kế hoạch để tóm lấy bè đảng của phụ thân trong thời gian ngắn nhất.
        Rốt cuộc, sau nửa tháng, chiến tranh lần thứ nhất bắt đầu nổ ra.
        Ta đeo Đoạ Tinh kiếm, mang ba đứa trẻ Đan gia đi vào triều cùng Viêm. Viêm vừa ngồi xuống, định mở miệng nói chuyện thì nghe thấy giọng phụ thân. “Bệ hạ, ngài gần nửa tháng không tảo triều, hơn nữa đem Định quốc hầu triệu vào nội cung, việc không phù hợp lễ nghĩa này sẽ khiến người ta đàm tiếu. Thần khẩn cầu bệ hạ lấy xã tắc giang sơn làm trọng!”
        “A?”. Viêm nở nụ cười. “Mọi người đem ta và Tử Hoàng đồn thành dạng gì rồi?”
        “Mấy lời đồn này không cần nói tới”. Phụ thân cũng không thích bàn luận những tin đồn trong dân chúng. “Thần chỉ xin Bệ hạ không nên giữ Định quốc hầu trong cung để tránh cho người ta nghi ngờ”.
        “Hừ, tránh cho người ta nghi ngờ?”. Sắc mặt Viêm đột nhiên tối sầm, lạnh giọng. “Trẫm còn sợ người ta nghi ngờ sao? Có người còn dám mang luyến đồng vào cung ngược đãi cường bạo, trẫm đã sớm mất hết danh dự, còn sợ gì người ta nghi ngờ nữa”
        “A…” Phụ thân hiển nhiên không đoán ra Viêm đột nhiên nói chuyện này, nhất thời sửng sốt một lúc mới đáp lời. “Nếu vậy xin Bệ hạ giao cho Hình bộ xử lý việc này, nhất định lấy lại danh dự cho Bệ hạ. Nhưng thần xin Bệ hạ không nên bôi xấu danh tiếng của mình thêm nữa”.
        Phụ thân nói xong, lại đưa mắt nhìn ta, muốn ta tự mình xin rời cung. Ta nhìn lại hắn, không tán thành. Phụ thân của ta, ngươi nghĩ con ngươi là kẻ để ý đến lời người khác nói sao? Chưa kể giữa ta và Viêm không có gì, nếu thật sự có ta cũng không quan tâm.
        “Hừ, Tả tướng quá lo lắng rồi”. Viêm miễn cưỡng tựa ra sau long ỷ, thu hồi lệ khí toả khắp toàn thân. “Ta chỉ lo lắng an toàn của Tử Hoàng, hơn nữa muốn cùng Tử Hoàng nghiên cứu một ít chính sách đối ngoại mà thôi”.
        “Bệ hạ, về chính sách đối ngoại, thần có chuyện muốn tấu”. Thấy Viêm không đồng ý, mà ta cũng chỉ im lặng, phụ thân đành nói chính sự. “Tây Sở phái người đến cầu thân, hi vọng Bệ hạ có thể cưới Khưu – công chúa Tây Sở làm vợ”.
        “Cầu thân? Muốn ta cưới vợ?” Viêm cười lạnh. “Bọn họ có nhiều công chúa vậy sao, hôm nay đưa người này đến cầu, ngày mai đưa người kia đến cầu, nghĩ ta là cái gì, ngựa đực sao?”
        “Bệ hạ quá lời”. Thấy Viêm nói chuyện bất nhã, phụ thân cau mày. “Thần khẩn cầu Bệ hạ đáp ứng, tăng cường giao hảo giữa hai nước”.
        “Việc này nói sau đi”. Viêm không kiên nhẫn khoát khoát tay. “Hiện tại ta muốn nói một chuyện khác. Lúc nãy ta có nói, trong cung có người dưỡng luyến đồng”.
        “Bệ hạ, việc này do Hình bộ điều tra, xin hãy nói tiếp về việc cầu thân đi”. Phụ thân vội vàng cự tuyệt, khiến ta không khỏi nghi ngờ. Phụ thân, ngươi biết việc này sao? Vậy chuyện bọn họ đốt phủ ta ngươi cũng biết rõ ư?
        “Không cần điều tra nữa. Nửa tháng qua ta rảnh rỗi nên đã tự tra được”. Viêm nhìn ta nói. “Tử Hoàng, ngươi nói đi”.
        “Vâng, Bệ hạ”. Ta ôm quyền, sau đó đem việc chúng ta gặp ba đứa trẻ, quý phủ của ta bị đốt, ba đứa trẻ bị ám sát, lời khai của thích khách… đều nói ra, lại giấu đi chuyện Huyền xuất hiện.
        Ta không nhanh không chậm nói xong, thấy sắc mặt phụ thân ngày càng kém. Hừ, phụ thân, ngươi quả nhiên biết ai làm. Nhìn đám người yên lặng xung quanh, ta cuối cùng đưa ra kết luận. “Từ lời khai của thích khách và ba huynh đệ Đan gia, có thể thấy rằng có người giả mạo bệ hạ ở trong cung dưỡng luyến đồng, đồng thời giả truyền thánh chỉ in Mai ấn lên người bọn họ, ngược đãi trong cung. Mà người làm ra việc này, chính là Di vương điện hạ cùng Thống lĩnh cấm quân Triệu Quảng”.
        Thành công nhìn thấy phụ thân trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, nghe hắn hô lên tên ta trước triều thần. “Tử Hoàng, sự tình liên quan Di vương, không cần suy đoán lung tung”.
        Ta không để ý đến hắn, chuyển mắt về phía bệ hạ. “Thần không suy đoán lung tung, khẩu cung của thích khách cùng với miêu tả địa điểm giam giữ của ba huynh đệ Đan gia cho thấy tất cả đều là Di vương làm ra”.
        “Tốt, giả truyền thánh chỉ, làm bại hoại thanh danh ta, đốt phủ đại thần, ám sát Định quốc hầu, ta không biết bọn họ còn chuyện gì không dám làm. Người đâu, mang Di vương cùng Triệu Quảng áp giải đến, nếu dám kháng chỉ, giết không tha”. Viêm thành công đổi sắc mặt từ bình thường sang xanh mét, toàn thân phiếm ra hơi thở giận dữ, khiến phụ thân cũng không dám nói thêm nửa câu. Ta nhìn hắn, thấy hắn tinh nghịch nháy mắt với ta. Bệ hạ của ta, ngươi thật là giỏi diễn kịch.
        Cuối cùng Di vương bị dẫn lên, mà Triệu Quảng chống lệnh bị xử quyết tại chỗ. Đương nhiên chỉ có Di vương bị dẫn đến, Triệu Quảng là đối tượng chúng ta cần loại bỏ, dẫn hắn đi lên chẳng phải lộ hết sao…
        “Hừ, lá gan không nhỏ, dám chống lại lệnh bắt…”. Viêm cười lạnh, bước xuống phía dưới. “Đệ đệ của ta, Di vương, ngươi còn gì để nói không?”.
        “Ta…”. Di vương bị Viêm nhìn, quỳ xuống. “Ta…ta… cầu hoàng huynh tha ta!”.
        “Tha? Lúc làm sao ngươi không nghĩ đến việc xin tha?”. Viêm đột nhiên rút ra trường kiếm, là Đoạ Nhật, một trong Thượng cổ tam thần kiếm. Thượng cổ tam thần kiếm gồm Đoạ Nhật của Viêm, Đoạ Tinh của ta cùng một thanh Đoạ Nguyệt vẫn chưa xuất hiện. Ta trước giờ không biết Viêm có vũ khí, lại còn là Đoạ Nhật…
        “Bệ hạ xin dừng tay!”. Phụ thân lao tới ngăn cản Viêm. “Bệ hạ, xin giao Di vương cho Hình bộ thẩm vấn có được không?”
        “A…” Viêm lộ ra vẻ mặt không muốn, “Còn cần phải thẩm vấn sao?”
        “Đương nhiên cần, đương nhiên cần!”. Phụ thân vội vàng nói. “Di vương là Vương gia, giết chết như vậy rất qua loa”.
        “Vậy làm theo lời Tả tướng đi”. Viêm đeo kiếm lại bên hông, trở về thượng vị, vẻ mặt không cam lòng. Ta quay đầu nhìn phụ thân, thấy hắn nhẹ nhõm thở phào. A, phụ thân, ngài có biết không, là chúng ta cố ý tha cho người này. Nếu ngài biết vậy thì còn có thể thở phào như vậy sao…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét