Thứ Năm, 13 tháng 3, 2014

MỘ KHUYNH CUỒNG KIÊU 9

CHƯƠNG 9
          « Quân Duệ, mấy ngày nay ngươi không có chuyện gì đi ? Ta nhiều ngày liên tiếp tìm ngươi, bọn hạ nhân đều nói ngươi có chuyện không thể tiếp khách, doạ ta suốt mấy ngày nay. Nếu như ngươi không gặp ta, ta còn tưởng… còn tưởng rằng… »
          « Tưởng rằng ta thế nào ? Ta còn không phải tốt đẹp đứng trước mặt ngươi sao ? Không tin ngươi sờ thử xem ? »
          Mới vừa đến lương đình không lâu liền gặp Cô Nguyệt nhanh chóng chạy đến, vừa thấy ta liền túm chặt lấy, không thèm để ý đây là nơi nào. Cũng may đây là hậu hoa viên của ta, nếu ở bên ngoài thì đã truyền ra tin đồn xấu ! Nhìn bộ dáng hoảng hốt của hắn, bản tính xấu xa của ta lại trút xuống như sông Hoàng Hà.
          Nói xong, thân thể ta liền dán sát vào hắn, quanh thân tức thì tràn ngập mùi hương hoa sen nhàn nhạt. Cô Nguyệt hơi sửng sốt, lắc đầu cười.
          « Ngươi… ai ! Nhìn ngươi có tinh thần như vậy, ta cũng yên tâm »
          Cô Nguyệt cười, tay từ đầu đến cuối kéo tay ta. Tay hắn mịn màng, so với nữ tử còn mịn hơn, đúng là quý tộc lớn lên trong hoàng cung. Chúng ta cứ nắm tay như vậy tới lương đình mới buông ra.
          Đang ngồi trong lương đình, lệnh cho hạ nhân lui xuống, lúc này chỉ còn hai người ta và Cô Nguyệt. Ta không quen lúc ở cùng người khác bên cạnh lại có người đứng, cái này tạm thời gọi là – « Bệnh nghề nghiệp ? »
          « Quân Duệ, mấy ngày nay ngươi làm sao vậy, ta đến tìm ngươi cũng không ra gặp ? »
          Cô Nguyệt vừa châm nước trà cho ta, vừa hỏi.
          « Cũng không có gì, Cô Nguyệt, mấy ngày nay ngươi tìm ta có chuyện gì sao ? »
          Tận lực né tránh câu hỏi của Cô Nguyệt, ta hỏi lại hắn, ta thân là chủ nhân mà còn để khách thay ta châm trà rót nước.
          Vươn tay tiếp nhận chén trà của Cô Nguyệt uống mấy ngụm, ta thích cà phê hơn nước trà, đáng tiếc nơi này có ít quá, cà phê cũng tình cờ tìm được ở chỗ Bích Sơn Nguyệt. Lần sau để bọn họ tìm đến nhiều một chút, ta có thể phát triển sản nghiệp cà phê a !
          « Không, không có gì, không phải là nên thường xuyên đến thăm ngươi sao ? Bằng hữu đương nhiên phải thường đến thăm rồi ! »
          Thăm bằng hữu bình thường có cần chăm chỉ như vậy không ? Ta không khỏi cười thầm, nhớ lúc mình vừa tỉnh, nha đầu Ngọc Diệp ở bên tai than thở không ngừng, nói Liên vương ngày ngày đều đến, quá thường xuyên.
          Cô Nguyệt luôn nhìn ta, nhưng khi ta nhìn hắn, hắn lại vội vàng dời đi tầm mắt.
          « Nga » Tuỳ tiện đáp lời, ta không nói gì nữa, cố ý tạo bầu không khí xấu hổ, xem hắn có thể chịu tới khi nào.
          Thân thể hơi nghiêng tựa vào bên cạnh lan can điêu khắc, ta tiếp tục tắm nắng, vẻ mặt hưởng thụ thả lỏng, nghĩ cũng không có nhiều người dám ở trước mặt Liên vương làm càn như thế, làm chủ nhân như ta thật sự là thất trách a !
          Buồn cười quan sát nam tử tuấn dật này, hắn vài lần định mở miệng lại thôi, ta cũng yên lặng nhìn hồ nước cạnh lương đình, sóng trên mặt nước phản chiếu ra cảnh đẹp lung linh, con cá trong hồ vô tư hưởng thụ thức ăn ta không ngừng ném xuống, tụ thành một đàn trước mắt ta.
          « Vậy… »
          Rốt cuộc bằng lòng nói chuyện rồi?
          « Cái gì ? » Ta nghiêng thân, đem thức ăn để qua một bên, nâng chung trà uống mấy ngụm.
          « Quân Duệ, ta… Ngươi chán ghét, ghét bỏ ta sao ? »
          «Chán ghét ? Ghét bỏ ? Ha ha ha… » Ta không khách khí cười ha hả, « Ta sao dám chán ghét ngươi, ghét bỏ ngươi ? Ha ha ! »
          Cô Nguyệt mặt bình tĩnh, rầu rĩ nói : « Ta biết lời ta nói, rất, buồn cười… »
          « Nhìn dáng vẻ của ngươi xem ! Quả thực giống một tiểu tức phụ ! Uy ! Cô Nguyệt, sao đột nhiên hỏi chuyện này ? Nói ta ghét bỏ ngươi, sao giống như nói ta tiếp khách không chu đáo a ! »
          « Không ! Không có ý này ! »
          Ta nâng tay cầm điểm tâm đưa qua, cung kính nói : « Vậy Vương gia tôn quý, làm ơn ăn một ít điểm tâm của tiểu nhân đi ! »
          « Ngươi sao lại đùa như vậy ! »
          Trong miệng nói thế, cũng đưa tay cầm điểm tâm trong tay ta, hài lòng ăn.
          Thấy hắn vui vẻ ăn, chủ nhân như ta đương nhiên đem nước trà đưa đến.
          «Ăn từ từ, coi chừng nghẹn. Không phải một ít điểm tâm thôi sao, nhìn dáng vẻ của ngươi sao giống một Liên vương ? »
          « Đây không phải là tâm ý của ngươi sao ? Ta sao có thể không ăn hết »
          « Muốn ăn cũng không cần nhanh như vậy, nếu thích ta sẽ đem tặng một xe ! »
          « Ha ha ha ! Ngươi thực thích đùa a Quân Duệ, người như ngươi chắc chọc không ít người a ! »
          « Chọc có mỗi Liên vương thôi a »
          « Nếu chọc ta, ta sẽ không tha cho ngươi ! »
          Cô Nguyệt cười, ngón tay nhợt nhạt không khách khí chỉ ta.
          « Ha ha ha ! Nguy rồi ! Nguy rồi ! Không dám chọc Liên vương vĩ đại của Cô quốc a, ta còn muốn cùng Liên vương quan hệ thật tốt a ! »
          « Nói gì vậy ? » Cô Nguyệt nhìn chằm chằm ta, gằn từng chữ một : « Ngươi đã trêu chọc ta còn muốn trốn tránh sao ?  Quân Duệ, ngươi phải chịu trách nhiệm hành vi của chính mình nha ! »
          « Ta ? Ta làm sao ? Ta là một người dân tốt bụng, không làm chuyện xấu gì hết ! »
          « Ngươi là hoàng tử, sao có thể tự xưng là người dân ? »
          « Ta là… »
          Cảm giác bất đắc dĩ trong nháy mắt tràn đầy. Ta quả thật khác biệt với cổ nhân a !
          Đúng lúc này, chợt nghe thấy một âm thanh khuấy động mặt hồ yên tĩnh, tạo nên một trận rung động, một vòng lan ra…
          « Mộ Quân Duệ ! »
          Âm thanh trầm thấp thu hút nhưng lại vang dội, đột nhiên át mất lời nói ấp úng củ ta.
          Ta nhìn về hướng phát ra âm thanh, đập vào mắt chính là thân thể cao to mạnh mẽ, đang đứng bên bờ hồ. Hôm nay hắn không có vẻ nghiêm túc như đêm đó, càng lộ ra tiêu sái phóng khoáng. Tóc chỉ được một sợi dây buộc lại, nhưng so với ta còn dài hơn, thẳng qua mông, đen nhánh xinh đẹp tôn lên y phục bạch sắc, cổ áo hơi mở rộng lộ ra da thịt màu mật ong, xương quai xanh lúc ẩn lúc hiện, gợi cảm mê hoặc, thực sự là một nam nhân khiến người ta không thể dời tầm mắt.
          Bất quá…
          Khi hắn thấy Cô Nguyệt bên cạnh ta, ta rõ ràng nhận ra trong đôi mắt như hắc động của hắn loé qua một tia sáng, rất quỷ dị. Nam nhân này, cư nhiên tìm đến nơi đây, có trời mới biết hắn sẽ làm ra sự tình gì ?!
          « Đây là… »
          Cô Nguyệt nhìn chằm chằm vào Dận đang chậm rãi đi tới, trao cho ta một ánh mắt nghi vấn.
          « Nga, đây là một người bằng hữu, ha hả ! »
          Nhìn người nào đó đang đến gần, ta như thế nào lại thấy thấp thỏm a !
          Bất quá…
          « Duệ ! »
          Người này ! Cố ý kêu như vậy đi !
          « Duệ ! Ngươi sao lại chạy đến đây ? Thật là ! Không phải hẹn gặp nhau trong phòng sao ? Hiện tại đến chỗ này, cho dù là hậu hoa viên của ngươi, nhưng ngươi cho rằng dạng như chúng ta có thể ở bên ngoài được sao ? Huống chi ngươi còn có bằng hữu, chuyện chúng ta nếu người ngoài biết phải làm sao bây giờ ?! »

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét