Chủ Nhật, 2 tháng 3, 2014

GIANG SƠN 10

CHƯƠNG 10
        Viêm rất vui vẻ, trận đầu tiên nhanh chóng thắng lợi, chẳng những loại bỏ người phụ thân vẫn luôn tín nhiệm là Triệu Quảng mà còn đem tướng lãnh và quân đội của chúng ta đổi vào cung. Hơn nữa còn đưa con mồi Di vương vào Hình bộ, chờ Hình bộ đại nhân mắc câu.
        Đêm đến, sai cung nữ mang lên một ít thức ăn nhẹ, ta và Viêm thoải mái ăn uống ở Đinh Long điện.
        “Tử Hoàng, mấy năm qua ta chưa từng vui như vậy”. Viêm uống rượu, tinh thần sảng khoái. “Biết không Tử Hoàng, đây là lần đầu tiên những người đó bị ta dằn mặt đến không nói nên lời, rốt cuộc trút ra được uất ức nhiều năm qua”
        Ta mỉm cười uống chén rượu thanh khiết, nói. “Còn chưa xả hết giận mà ngươi đã vui như vậy, đúng là trẻ con”
        “Hứ…”. Viêm buông chén rượu, đến trước mặt ta. “Ta không phải trẻ con nha”
        “Ngươi như thế này rất giống con nít”. Phẩy qua những sợi tóc dài đang rũ xuống cổ Viêm, ta xoay người nhìn hắn. “Ngươi nha…”
        Còn chưa nói xong, môi Viêm đã đè lên, cái lưỡi ướt át thừa dịp ta sững sờ đi vào trong miệng, ép buộc lưỡi ta cùng dây dưa. Chuyện xảy ra bất thình lình khiến ta không phản ứng kịp, chỉ tuỳ ý hắn ôm, không ngừng hôn sâu thêm cho đến khi cảm thấy hít thở không thông. Lúc ta gần như không thở nổi môi hắn mới dời đi, nhưng vẫn không buông tay. Viêm tựa đầu vào vai ta, hơi thở ấm áp lướt qua tai khiến cơ thể ta không khỏi nóng lên.
        “Ta không phải con nít… Con nít sẽ hôn ngươi như vậy sao?”. Điều chỉnh hô hấp, Viêm vùi mặt vào ngực ta, nhẹ nhàng nỉ non.
        Nhất thời bừng tỉnh, vừa rồi, vừa rồi ta cùng Viêm… Chúng ta… Cuống quít đẩy hắn ra, ta nghiêm mặt nói. “Viêm, đây không phải trò đùa”.
        “Ta không đùa!”. Ánh mắt mơ màng đột nhiên nảy lửa, Viêm nhìn ta, có chút tức giận. “Đùa? Ai lại đùa như vậy? Ngươi nghĩ ta là con nít ba tuổi không biết chừng mực sao?”
        “Ta…”. Nhìn hắn phẫn nộ, ta đột nhiên không biết phải làm sao. “Ta…ta…”
        “Ta cái rắm!”. Viêm nói chuyện có chút thô thiển. “Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi chính là đồ ngốc, ngu ngốc…”
        “Đủ rồi!”Ta không nhịn được cau mày. Từ nhỏ đến lớn ta còn chưa bị ai mắng như vậy, mọi người ở trước mặt ta đều phải khúm núm cẩn thận từng li từng tí. Cho dù là phụ thân cũng không đành lòng nặng lời. Hơn nữa đây không phải là lỗi của ta. Đầu tiên là khinh bạc ta, rồi sau đó mắng ầm lên, thế này mà là bằng hữu sao. Ngươi là thiên tử, ta tôn kính ngươi, nhưng cũng không muốn bị sỉ nhục thế này. Nghĩ xong, không nhịn được tức giận, ta xoay người ra ngoài cửa.
        Viêm lập tức luống cuống kéo lấy ta, giọng điệu hung hăng. “Ngươi muốn đi đâu?”
        “Bệ hạ, thần cáo lui, xin cho phép thần hồi phủ!”. Mặt tối sầm nhưng ta lại dùng đến lễ nghi quân thần. Lòng ta cực kì tức giận, cũng không đoái hoài đến việc hắn còn đang thịnh nộ.
        “Không cho phép!”. Giọng điệu Viêm càng thêm hung tợn, bàn tay đang kéo ta hơi run run nhưng kiên quyết không buông ra.
        Ngươi không cho phép thì sao, hừ, Tử Hoàng tuy là thần tử của ngươi nhưng cũng không chấp nhận ngươi xấc xược. Ta dùng sức đẩy ra tay hắn, đi đến cửa, nhưng lại dừng chân khi nghe hắn kiềm nén một tiếng rên rỉ.
        Ta kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy Viêm cắn chặt môi, trên mặt không ngừng toát ra mồ hôi lạnh. Đôi mắt vì đau đớn mà rơm rớm nước mắt, lại bướng bỉnh không chịu chảy xuống, chỉ nhìn ta bằng vẻ mặt căm hận.
        Không khỏi cau mày, ta trở lại chỗ hắn, không kiên nhẫn hỏi. “Làm sao vậy?”
        Hắn xoay người, không nhìn ta. Mặc cho ta lôi kéo vai hắn, hắn cũng chỉ thờ ơ. Trong lòng ta càng bực mình, rõ rằng đang vui vẻ uống rượu lại biến thành thế này, thật phiền lòng. Kéo hắn ngồi lên ghế, ta ngồi xổm xuống nhìn thẳng hắn. “Rốt cuộc làm sao vậy?”
        Thấy hắn phẫn hận xoay đầu sang bên, khoé mắt từng giọt lệ rơi xuống, ta bất chợt đau lòng. Không phải chưa từng thấy người khác khóc, nhưng hắn là Viêm, là thiên tử đương triều, là thủ lĩnh Huyền, là người từ nhỏ đã kiên cường. Ta vươn tay lau đi nước mắt của hắn, không tự chủ được mềm giọng xuống. “Viêm, làm sao vậy…”
        Hắn vẫn yên lặng, nhưng nước mắt lại bắt đầu tràn ra, từng giọt không ngừng rơi xuống. Ta lập tức luống cuống, không biết làm sao, không nhịn được ấn môi lên. Từng giọt nước mắt theo nụ hôn rơi xuống đầu lưỡi, có vị mặn mặn, khiến lòng ta chua xót. Ta ôm chặt hắn, không nói gì nữa.
        Qua một hồi lâu, hắn rốt cuộc ngừng khóc, rời khỏi người ta, vẫn không lên tiếng mà xoay người đi lấy hòm thuốc đặt trên long án. Giờ ta mới phát hiện trên bàn tay phải của hắn, các ngón tay đều sưng hết lên, chắc là bị bẻ gãy lúc ta giận. Muốn đón lấy hòm thuốc giúp hắn thoa thuốc, lại thấy hắn không ngừng rút tay về, ta liền không nhịn được hung hăng trừng hắn. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt bướng bỉnh cùng vết nước mắt trên mặt hắn, ta lại mềm lòng, nhẹ giọng khuyên nhủ. “Viêm, ta có lỗi, nhưng đừng làm hại tay của chính mình, để ta giúp ngươi bôi thuốc được không…”
        Viêm nhìn ta, không nói gì nhưng gật nhẹ đầu. Ta hết sức vui vẻ, đem thuốc bên trong hòm lấy ra, lại đột nhiên nghe được tiếng bước chân rất nhỏ ngoài cửa truyền đến. Dựa theo âm thanh này, người đến chắc hẳn là cao thủ, ít nhất khinh công không dưới ta. Nắm lấy kiếm, ta xoay người muốn ra ngoài thì nghe thấy tiếng cửa mở ra. Chỉ thấy một nam nhân ta chưa bao giờ gặp qua bước đến, cười sang sảng. “Viêm, ngươi vội vã triệu ta tiến cung làm gì, nhớ ta sao…”
        Cau mày nhìn Viêm, ta thấy hắn phấn khởi đứng dậy nhưng giọng điệu lại hơi trách cứ. “Hằng, sao ngươi lâu vậy mới đến, ta còn tưởng ngươi đã chết rồi”.
        “Ta dù chết cũng phải gặp ngươi trước”. Rốt cuộc nhìn rõ diện mạo người tới, không ngờ thần y Phong Hằng lại là một nam tử trẻ tuổi như thế. “Nói đi, rốt cuộc tìm ta có chuyện gì?”
        “Ngồi xuống trước đi, nếu không có chuyện gì ta cũng sẽ không tìm ngươi”. Viêm đứng dậy kéo ta ngồi xuống, bản thân lại ngồi trên người ta. Ta không khỏi lúng túng, đang muốn đẩy hắn ra thì thấy Viêm nhìn ta cảnh cáo, giơ lên tay phải bị thương. Ta không thể làm gì hơn, đành phải bất đắc dĩ ngồi. Ngẩng đầu, thấy ánh mắt hơi ghen tị của Phong Hằng, trong lòng ta không vui, choàng tay qua thắt lưng Viêm mà nhẹ nhàng ôm chặt.
        Phong Hằng nhìn Viêm, rồi nhìn ta, cuối cùng ngồi xuống ghế đối diện. Thấy hắn nhìn ta bằng vẻ mặt thách thức, ta cười gằn. Hừ, Viêm của ta sao có thể để kẻ giang hồ như ngươi nhiễm bẩn. “Của ta” – ta không khỏi bị từ này hù doạ. Từ lúc nào ta đã bắt đầu mặc định Viêm thành của ta? Tử Hoàng, ngươi chẳng lẽ không biết, hắn là thiên tử. Dù là ngươi hay Phong Hằng cũng không thể chạm đến.
        Viêm thả lỏng tựa lên người ta, giọng nói biếng nhác lại mang theo uy nghiêm. “Là thế này, ở đây ta có ba đứa trẻ, vì sai sót của ta mà bị người giả mạo bắt vào trong cung. Chuyện này đã tra rõ, ta muốn nhờ ngươi xoá đi Mai ấn và các dấu vết bị ngược đãi trên người họ”
        “Được”. Phong hằng ngay lập tức đáp ứng, ánh mắt nhìn đến tay Viêm thì lạnh xuống. “Tay ngươi sao vậy?”
        “A?”. Viêm sửng sốt một chút mới kịp phản ứng, “Không có gì, ta không cẩn thận bẻ gãy”.
        “Bị người ta bẻ gãy sao?”. Giọng điệu Phong Hằng hơi gây sự, ta nghe được không khỏi nổi giận.
        Viêm vẫn giữ vẻ mặt tươi cười. “Đâu có, chuyện này mà ta còn lừa ngươi ư?”.
        “Hừ, ngươi có lừa hay không ta tự biết rõ”. Giọng điệu Phong Hằng hết sức quá đáng, Viêm chịu được nhưng ta thì không. Ta lạnh giọng nói. “Ai cho ngươi dùng giọng điệu này nói chuyện với bệ hạ?”
        “Viêm còn không trách ta, ngươi lắm miệng làm gì?”. Vẻ mặt Phong Hằng ngạo nghễ. Ta nổi giận, đang muốn lên cơn thì cảm giác được một đôi tay mềm mại đặt trên lưng. Viêm xoay người nhìn ta, mỉm cười trấn an, nhất thời khiến toàn bộ tức giận của ta biến mất tăm.
        Phong Hằng nhìn bọn ta, con ngươi thổi qua một tia khổ sở cùng ấm ức. Ta không khỏi thấy buồn cho hắn. Hắn là thần y, là hiệp khách, nhưng trái tim lại bị người chiếm giữ ở thâm cung nội viện.
        “Ta giúp ngươi chữa trị, nếu không trong vòng một tháng ngươi đừng hòng sử dụng bàn tay này”. Phong Hằng khôi phục nét mặt ban đầu, hướng về phía Viêm, cực kì dịu dàng.
        “Không cần”. Viêm miễn cưỡng tươi cười. “Không làm phiền ngươi, ngươi đến Ngô viện nghỉ ngơi trước đi, là nơi trước kia lúc ngươi bị thương từng ở. Ngày mai, ta lại đến nhờ ngươi chữa trị cho ba đứa trẻ kia”.
        “Tay ngươi…” Phong Hằng cũng không buông tha. “Để ta giúp ngươi chữa trị đi”.
        “Không sao”. Viêm lui về trong lòng ta. “Có Tử Hoàng ở đây rồi”. Nói xong liền xoay người nhìn ta, vẻ mặt dịu dàng khiến ta bất giác say mê.
        Phong Hằng trầm mặc, sau một lúc lâu mới thở dài nói. “Được rồi… ta về trước, ngày mai ngươi cứ đến tìm ta”. Lời còn chưa dứt, người đã đi xa. Ta nhìn cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, không khỏi thán phục, Phong Hằng khinh công rất tốt.
        “Hắn rất thích ngươi”. Băng bó ngón tay cho Viêm xong, ôm lấy hắn, ta đột nhiên thốt ra một câu như vậy. Ta không tự chủ ngây người, sao ta có thể nói thế, hắn là thiên tử, không thể bàn đến chuyện tình cảm.
        “Ta biết…”. Viêm hơi hơi thở dài, nghiêng người ôm ta, vùi mặt vào ngực ta. “Nhưng ta không có cách nào đáp lại hắn, Tử Hoàng ngươi biết không, trái tim ta…”. Nói đến đây, Viêm đột nhiên ngẩng đầu nhìn ta, khiến ta không khỏi kinh hãi một chút. Ta bắt đầu chờ mong hắn nói tiếp, lại có chút e ngại, bèn hạ mắt xuống không nhìn hắn nữa. Ta nghe Viêm thở dài rất nhẹ. “Tử Hoàng, trái tim ta, từ ba năm trước đã thất lạc vào một ngày mùa xuân đầy ánh sáng. Ta thấy thiếu niên kia mỉm cười với ta, nói với ta, hắn nguyện cả đời bảo hộ ta…”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét