Thứ Năm, 6 tháng 3, 2014

GIANG SƠN 13

CHƯƠNG 13
        Vẫn ngủ không yên, toàn thân đau đớn cùng máu trào lên trong cơ thể khiến ta vốn nằm ở trên giường cũng không cách nào đi vào giấc ngủ, chỉ có thể nhắm mắt lại nằm yên. Không biết trải qua bao lâu, ta cảm giác bên cạnh phiếm ra hơi thở tức giận sắc bén. Vô lực mở mắt, đã thấy Viêm mặc trường sam nguyệt sắc bước đến. Hắn đứng dưới ánh trăng nhàn nhạt, như tiên nhân hạ phàm. Ta yếu ớt nhếch môi mỉm cười đạm nhạt. Thấy hắn trong mắt bùng nổ sát khí, lòng ta lại trở nên hoảng hốt.
        “Viêm…” Ta luống cuống gọi. “Sao ngươi lại tới đây”.
        “Tại sao ta lại tới đây?”. Trong mắt hắn nóng rực, gần như muốn bắn ra lửa. “Ngươi nói xem tại sao ta lại tới đây? Hôm ấy sau khi ngươi bỏ rơi ta tại cung điện hoang vu kia, ta vẫn chờ ngươi đến tìm. Thế nhưng ngươi còn chạy đi quân doanh. Vất vả chờ được ngươi hồi kinh, kêu Đan Hồng truyền lời cho ngươi, ngươi lại lạnh lùng đáp rằng đã biết. Có những lời này của ngươi, ta ngồi chờ ở Đinh Long điện, ngươi lại bán sống bán chết nằm trên giường mà không tìm người nhắn cho ta biết. Ngươi không biết ta sẽ lo lắng ư? Ngươi xem ta là cái gì, kẻ có cũng được mà không có cũng được ư? Hay là đứa ngốc ngồi trên thượng vị không biết đến chuyện đời?”
        “Tri kỷ”. Nhìn Viêm nổi giận, ta tĩnh tâm lại, đạm nhạt nói.
        “Cái gì?” Viêm gần như ngây ra nhìn ta, trong mắt lại có chút chờ mong.
        “Tri kỷ!” Lại đạm nhạt trả lời, trong lòng không khỏi đắc ý. Viêm như vậy chỉ có ta mới nhìn thấy được.
        Thân ảnh nguyệt sắc nhào tới ta, hung hăng ôm, đôi môi mềm mại dán lên, tham lam mút vào khiến ta không nhịn được đáp trả, vội vàng hấp thụ ngọt ngào trong miệng hắn. Giữa lúc ý loạn tình mê, ta chủ động giơ tay cố gắng ôm hắn, không cẩn thận xé rách miệng vết thương. Ta đau đến cứng ngắc, thầm mắng, Tử Hoàng, nhìn cho rõ trên người ngươi là ai. Hắn là đương kim thiên tử, người ngươi vẫn luôn muốn bảo hộ, vẫn không dám xem nhẹ. Cho dù động tâm cũng không nên động tình.
        Dường như cảm giác được ta trở nên cứng đờ, Viêm ngẩng lên gương mặt đỏ hồng, nghi hoặc nhìn ta, trong mắt còn đọng lại tơ tình.
        Ta bất đắc dĩ mỉm cười, dùng miệng chỉ chỉ miệng vết thương, lại nghe thấy tiếng hắn hô lên, bèn trấn an đáp. “Cũng may có mẫu thân ngăn cản nên chỉ bị thương ngoài da mà thôi”.
        Viêm im lặng không nói, mắt dần dần đỏ lên, bàn tay mềm mại mơn trớn miệng vết thương của ta, mặt tràn đầy yêu thương khiến ta kìm lòng không được động tâm. Ta đã thấy qua hắn ôn hoà như ngọc, nổi giận như lửa, quang đãng như gió, thuỳ mị như nước, lại chỉ có giờ khắc này chưa từng thấy qua. Hắn cố chấp, đau lòng, yếu đuối, đều là cảnh tượng ta chưa từng nhìn thấy. Huống chi giờ phút này, đối tượng khiến hắn cố chấp, đau lòng, yếu đuối lại là ta, càng làm người ta mê mẩn.
        Ta yên lặng thản nhiên mặc cho hắn nhìn ta, quả thực không đành lòng đánh vỡ sự dịu dàng và quyến luyến khó có được lúc này, thầm cười chính mình. Tử Hoàng, ngươi rốt cuộc cũng chỉ là một con người bình thường ích kỷ mà thôi.
        Cuối cùng, Viêm đứng dậy khỏi người ta, dùng âm thanh còn hơi chua xót nói với ta. “Ta tìm Phong Hằng đến, hắn còn chưa đi, để hắn giúp ngươi khám qua”.
        Phong Hằng chưa đi? Trong lòng ta kinh ngạc. Người luôn có hành tung không rõ như Phong Hằng mà còn chưa đi, dư sức biết là vì ai. Tay ta vội vàng giữ chặt trường sam của Viêm, kiên định lắc đầu, vẻ mặt nghiêm nghị.
        Viêm nhìn ta, có chút nghi hoặc nhưng cũng không bước đi mà chỉ đứng yên. Sắc mặt hắn từ nghi hoặc dần dần biến thành sáng tỏ rồi trở thành hưng phấn, cuối cùng lộ ra ý cười giễu cợt, khiến ta nhất thời trở nên không được tự nhiên, tức giận quay mặt đi chỗ khác không thèm nhìn hắn. Tay ta vẫn níu chặt ống tay áo của Viêm, trong lòng tự trấn an chính mình, Từ Hoàng, cứ ích kỷ một lần đi, không cần bận tâm Cửu Phượng, không cần bận tâm sứ mệnh, cứ như vậy nắm lấy hắn, khiến hắn ở bên mình trong lúc chật vật nhất, mất mát nhất đi.
        “Được, ta không đi tìm hắn”. Tiếng nói dịu dàng của Viêm từ phía sau truyền đến. “Nhưng phải để ta ra ngoài phân phó một chút, Đan Hồng còn đứng ngoài cửa. Ta phải gọi hắn quay về truyền lời, hôm nay sẽ không tảo triều”.
        Ngoan ngoãn buông tay, ta nghe tiếng bước chân hắn ra khỏi phòng, trong lòng cũng không khỏi tự trách mình tuỳ hứng. Rõ ràng không nên để hắn có bất kì vướng bận nào, lại ích kỷ không muốn buông ra. Tử Hoàng cũng không phải là kẻ không vụ lợi như mọi người vẫn nghĩ.
        Trong lúc miên man nghĩ ngợi, chợt cảm giác được bên người truyền đến nhiệt độ cơ thể ấm áp. Ta quay đầu nhìn thấy gương mặt tươi cười dịu dàng của Viêm, không khỏi yên tâm. Viêm yên lặng ôm ta nằm xuống bên cạnh, hơi thở thổi qua bên cổ ta, cực kì ấm áp.
         Trở mình muốn ôm lại hắn, lại không cẩn thận đụng đến miệng vết thương trên cánh tay, trong lòng ta không nhịn được tức giận nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Viêm đang cười dịu dàng.
        “Ngủ đi”. Viêm cười đem ta ôm chặt hơn, nói đùa. “Yên phận một chút, ngươi bị thương, cho dù không muốn cũng chỉ có thể cam chịu để ta ôm”.
        Nghe vậy, ta nhất thời trở nên bất mãn, tức giận nhìn hắn. Chỉ thấy hắn yên tĩnh nhắm mắt, không nói gì thêm. Trong chốc lát thì nghe được tiếng hít thở đều đều truyền bên tai. Ta cũng không nhúc nhích nữa, nhắm mắt lại, không lâu sau liền nặng nề chìm vào giấc ngủ.
        Lúc tỉnh lại mặt trời đã lên cao, Viêm cũng sớm không còn bên cạnh. Ta mở mắt ra thì thấy vẻ mặt lo lắng của Đan Như. Bệ hạ đem ba huynh đệ Đan gia đều sắc phong làm Ngự tiền thị vệ của hắn. Đan Hồng theo bên người, Đan Quang cùng Đan Như làm đới đao thị vệ trong cung, phụ trách chỉ huy Đinh Long điện và hai nhóm cấm quân của Cửu Phượng.
        Đang muốn nói, lại nghe thấy trong bụng truyền tới âm thanh xấu hổ. Ngượng ngùng ngẩng đầu, ta nhẹ giọng hỏi. “Đan Như, có cái gì ăn không?”
        “Ngài rốt cuộc tỉnh!” Nghe được giọng nói vui mừng của Đan Như, ta không khỏi ngây ra, nhưng những lời tiếp theo của hắn lại khiến ta giật mình. “Ngài đã ngủ mê man suốt ba ngày. Trong ba ngày này, bệ hạ giận dữ, đồng loạt phế đi ba vị đại thần Hình bộ, Lại bộ, Binh bộ. Hiện tại trong triều phe cánh Tả tướng chỉ còn lại họ hàng Tiết gia”
        “Cái gì?’. Vươn tay muốn cầm chén cháo người hầu mang lên, ta đột nhiên ngây ngẩn cả người. Ta vậy mà đã mê man ba ngày, càng không ngờ Viêm làm được đến mức này. Ta không khỏi ngây ra, Viêm, có phải gấp quá không?
        “Cũng may có Phong thần y cứu ngài”. Đan Như cầm chén cháo đút ta, miệng nói liên tục. “Phong thần y nói trước kia ngài từng uống Bích Lạc đan, vốn là Thượng cổ tiên dược, không có độc, nhưng khi gặp Viêm lộ trên xích tiên thì sẽ trở thành cực độc”.
        “Viêm lộ là cái gì?” Ta thờ ơ đáp, trước mắt hiện ra gương mặt kiêu ngạo của Phong Hằng. Ta rốt cuộc nợ hắn, cho dù không muốn.
        Đó là một loại thuốc bột làm ra xích tiên, gặp máu sẽ tan ra, tạo cảm giác vô cùng đau đớn”. Đan Như đáp trả. “Thế nhưng cũng tốt, chỉ cần ngài tỉnh lại là không sao rồi”.
        Ta gật đầu xem như trả lời, trong lòng lại hoang mang. Ba ngày, ba vị trọng thần, hiện tại triều đình chỉ sợ ai nấy đều cảm thấy bất an. Nếu cứ tiếp tục như vậy, thật sự cần phải tốc chiến tốc thắng.
        “Tử Hoàng!” Bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc của Viêm. Ta ngẩng đầu nhìn lại, thân ảnh nguyệt sắc đã đứng trước mặt, dung nhan tiều tuỵ, thần sắc uể oải khiến ta không khỏi đau lòng.
        “Không sao chứ?” Viêm nắm tay ta, tỉ mỉ xem xét cả người ta. “Có chỗ nào không thoải mái không, cần Phong Hằng đến khám lại không?”
        “Không sao”. Ta mỉm cười vuốt ve mái tóc dài xoã xuống của hắn. “Chỉ đói bụng thôi”.
        Viêm lúc này mới nhìn đến Đan Như cầm bát lo lắng đứng một bên, nghiêm mặt nói. “Để chén lại đó, tất cả đều lui xuống hết đi, ta có việc muốn thương lượng với Tử Hoàng”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét