Chủ Nhật, 23 tháng 3, 2014

MỘ KHUYNH CUỒNG KIÊU 12

CHƯƠNG 12
          «Ha ha ha… Thứ này chơi thật vui ! Quả thực rất khôi hài ! »
          « Dận, ngươi xem ! Đó là đồ chơi bằng đường a ! Ta đi mua con báo về chơi »
          « Oa oa ! Bên kia có biểu diễn tạp kĩ ! Dùng ngực đập vỡ tảng đá lớn ! Ha ha ha ha… »
          ….
          « Dận ! Đừng mãi trưng ra bộ dáng người chết được không ! Ha ha ha… »
          « Hừ ! »
          Lại hừ một tiếng, hừ hừ hừ ! Nam nhân này cũng chỉ biết nói hừ hừ !
          Làm như không nhận ra, ta tiếp tục hành trình mới mẻ của mình, tưởng tượng đến biểu cảm vừa rồi của Dận thật thích a !
          « Ha ha ha ha ! Ngươi xem ! Nơi đó có người bán mình chôn cha ! »
          Tiếng la của ta ngoài ý muốn thu hút nhiều ánh mắt người qua đường nhìn vào, dù thời điểm hiện tại đã là chiều tà.
          Trộm cười hai tiếng, ta biết hai chúng ta rất đặc biệt, hết sức khiến người ta chú ý.
          Ai nha ! Cũng đúng ! Thật không có biện pháp !
          Thứ nhất vì tướng mạo quần áo của chúng ta khiến người khác chú ý, còn thứ hai… Đại khái cũng vì biểu hiện « nông dân mới lên tỉnh » này của ta đi !
          Dận mạnh mẽ giữ chặt lấy kẻ đang lộn xộn là ta, nhéo lên lỗ tai.
          « Ngươi không thể im lặng một chút được sao ! Sợ người khác không biết ngươi là hoàng tộc sao ? »
          Hoàng tộc ? Không phải nông dân sao ?
          Dận thở dài, lại lắc đầu.
          « Bỏ đi, trước tiên tìm khách điếm nghỉ chân một chút »
          Nói xong liền bỏ lại ta, tiêu sái đi trước.
          Ta nhíu mày, cũng không đứng đó cho người khác nhìn, ba bước biến thành hai bước đuổi theo, cầm trong tay đồ chơi bằng đường vừa mua.
          « Đi nhanh vậy làm chi ? Mấy ngày nay đều vội vàng, ngươi còn chưa mang ta đi xung quanh đâu ! »
          Ta bất mãn nói, phải biết rằng mấy ngày nay một đường gấp rút đi tới, phong cảnh xung quanh đều chưa hảo hảo tham quan, giờ tới Giang Nam nếu không vui chơi một phen thì thật xin lỗi chính mình ! Trên có thiên đường, dưới có Tô Hàng, những lời này ta nhớ rõ, đáng tiếc Tô Hàng ở hiện đại dù rằng xinh đẹp cũng thêm phần lạnh lẽo của đô thị huyên náo. Hơn nữa khi đó ta chỉ thuận đường đi ngang Tô Hàng, cũng không dừng chân lâu.
          « Nơi này không phải Ô Phương quốc sao ? Như thế nào còn muốn khách nhân như ta mang ngươi đi du ngoạn ? »
          Dận cũng không có ý dừng lại, vẫn tiêu sái đi nhanh. Dù không nhìn thấy gương mặt anh tuấn của hắn, ta cũng biết trên mặt kia mang theo ý cười châm chọc.
          « Keo kiệt ! »
          Cũng không cãi lại hắn, ta vội đi theo. Có một bí mật nhỏ là ta có chút mù đường, còn chưa muốn giữa ban ngày đi lạc đâu.
          Đi một lát, qua mấy con phố liền theo Dận tới một khách điếm nhìn không tệ.
          Chỉ thấy Dận lấy trong ngực ra một thỏi bạc long lanh. Chủ quán nhìn chúng ta tướng mạo bất phàm lại ra tay hào phóng, vội cúi đầu khom lưng mang chúng ta lên nhã gian trên lầu.
          Nhã gian này ngắm cảnh rất tốt, từ cửa sổ có thể nhìn thấy nước sông cuồn cuộn, tuy rằng ta không biết sông này tên gì. Nhìn mặt sông thỉnh thoảng có vài chiếc thuyền hoa lướt qua, bên bờ sông liễu rủ lẻ tẻ mấy du khách tao nhã, từng đợt ráng chiều cùng gió mát thổi qua, cũng quét đi mệt nhọc nhiều ngày trên người.
          Nhiều ngày theo Dận thúc ngựa chay đi, đến huyện thành này cũng là lúc xế chiều. Hơn nữa một phen « lao động » vừa rồi trên đường, người cũng mệt, bụng lại đói.
          Nhìn thấy Dận chọn đồ ăn, cũng không quan tâm là món ngon nổi tiếng gì, tóm lại lấp đầy bụng rồi nói.
          Càn quét hai ba lược, vỗ vỗ bụng đã giống cái trống của mình, ta cầm chén rượu nhỏ thưởng thức cảnh sắc bên ngoài.
          Thật đẹp ! Ta không khỏi trong lòng tán thưởng.
          Ánh sáng cuối ngày tựa như muốn trút xuống hết, nồng đậm bao trùm cả Trường Giang và Hoàng Hà, nhuộm thành sắc màu dịu dàng cùng xót thương của người mẹ. Từng vệt nước vàng vàng dập dìu theo sóng lướt đi rồi trở về, sau đó lại xao động lướt đi. Dòng sông rực rỡ lại có chút mông lung như tiên tử, bên làn váy có một đàn chim bay qua. Cực kì yên tĩnh và duy mĩ, chất thơ trong cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp…
          Liếc mắt nhìn nam nhân đối diện, lại phát hiện cặp mắt sâu thẳm như hắc động mang theo thần sắc phức tạp nhìn ta.
          Thấy ta đột nhiên liếc tới, trong đôi mắt đen thuần hiện lên một tia bối rối, đương nhiên ngắn ngủi trong nháy mắt, nếu ta không có nhãn lực sâu sắc cũng sợ khó nhìn ra dấu vết.
          « Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh hoàng hôn trên sông ? »
          Người này lúc nào cũng thích dùng đôi môi gợi cảm phun ra những từ ngữ đâm chọt vào ta.
          Khoé miệng ta cong lên, cái loại co cơ này gọi là – cười.
          « Ân »
          « Nga ? Chẳng lẽ ngươi sống trên núi hoang ? »
          Thấy ta trả lời như thế, Dận lộ ra nhiều hứng thú.
          Biết hắn dò xét, ta cũng không giận.
          « Đúng vậy ! Đúng vậy ! Ta là nông dân lần đầu vào thành ! Ngài đừng chê cười ta là tốt rồi »
          Ta khó mà nói vì mình sợ nước nên mới không đến bên bờ sông được !
          Ta bất giác co lại khoé miệng.
          Dận cũng không bắt bẻ ta nữa, gương mặt tuấn mỹ lại trầm xuống, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm mặt ta. Bộ dạng này cũng không phải một hai ngày, từ sau khi hắn cùng ta đi liền thường xuyên lộ ra gương mặt lạnh lẽo.
          Ta thật ra không ngại hắn nhìn như vậy. Không những không hề mất tự nhiên, mà còn có chút vui vẻ, vậy nên ta cứ để mặc cho hắn nhìn.
          « Hừ ! Thật không biết da mặt của ngươi làm bằng gì, bất quá nụ cười giả tạo của ngươi rất khó nhìn, xấu chết ! Ngươi cũng không sợ mặt bị rút gân sao ! »
          Hắn lạnh lùng nói, cực kì chán ghét dời tầm mắt khỏi mặt ta.
          Lúc trước sau khi lạnh mặt hắn liền khôi phục lại bộ dáng bình thường, không như hôm nay nói ra những lời này.
          Ta vươn tay sờ mặt mình, không biết vì sao chẳng những không giận mà ngược lại trong lòng còn ngọt ngào.
          « Hắc hắc ! »
          Muốn ta ở trước mặt hắn cư xử chân thực, không cười giả dối thì cứ nói rõ ! Bất quá tật xấu 20 năm này của ta cũng thật khó sửa a ! Không khỏi nhớ đến danh hiệu « Tiếu diện tà thần »… Ai !
          « Rất tốt ! Qua sát rất tỉ mỉ ! Có thể khiến cho Dận đại gia chú ý, tiểu nhân thật sự vạn phần cao hứng! »
          Nghe xong lời ta nói, Dận có chút mất tự nhiên, nhưng rất nhanh khôi phục thong dong tiêu sái, tuỳ ý liếc mắt, cũng không nói nữa. Nghĩ rằng hắn cũng biết ta cố tình đùa hắn, mà biện pháp tốt nhất chính là không để ý đến ta !
          Người ta cũng không để ý, vậy ta cũng không thể tự mình hoạ xướng đi !
          Dận uống chút rượu, ánh nắng chiều chiếu vào người hắn, khiến gương mặt vốn cương nghị tuấn lãnh nhu hoà không ít. Ta nhìn đôi môi hắn vì rượu mà hết sức non mềm, nhớ lại hương vị ngọt lành kia, bất giác miệng khô lưỡi khô, liếm liếm môi.
          « Ngươi phát tình lung tung cái gì ? Ra cửa quẹo trái là có hoa lâu »
          Thấy hành vi thị gian không kiêng nể gì của ta, Dận cũng không thèm quan tâm, lực thích ứng thật mạnh a !
          Trong lòng ta cười trộm, nhớ lại lần đầu ở trong đình hậu hoa viên Hàm Lâm, người nọ sợ hãi, dù rất nhanh khôi phục bình tĩnh nhưng nam nhân này lần đầu tiên biểu lộ nội tâm như thế.
          Mà hiện tại…
          Ai ! Nam nhân này thật sự càng ngày càng khó trêu đùa !
          Dừng lại hành vi thị gian trên người ai đó, ta tuỳ tiện vươn thắt lưng có vẻ mỏi mệt, mà ta quả thật là mệt chết đi. « Bụng no rồi có phải hay không nên nghỉ ngơi một chút ? Ta thật mệt ! »
          Hướng hắn chớp mắt.
          « Hừ ! »
          Dù là ngữ khí quen thục đến mức không thể quen thục hơn, nhưng âm điệu dần dần giảm bớt ngả ngớn, càng lúc càng mềm mại của hắn khiến ta thoải mái cười nhạt, theo hắn lên phòng.
          Phòng hắn ngay cạnh ta, khi sắp vào phòng Dận đột nhiên giữ chặt nửa thân mình vừa vói vào phòng của ta.
          « Sao vậy ? »
          «Ngươi cười tự nhiên so ra đẹp hơn »
          Dận thình lình nói một câu, bàn tay mang theo vài vết chai mỏng vỗ vỗ mặt ta, xoa xoa đầu ta. Nhìn gương mặt tươi cười đùa bỡn của hắn, hành động này quả thực giống một vị chủ nhân động viên con cho nhỏ !
          « Tới địa ngục đi ! »
          Ta cười đánh qua một quyền, người nọ lại linh hoạt lánh vào phòng mình, để lại ta cùng một vài người xem kịch vui bên cạnh.
          Ngâm mình trong mộc dũng thật to, lười biếng ghé vào thành mộc dũng, ta nhớ đến cảnh chiều ta bên sông vừa rồi.
          « Không biết bởi vì cảnh đẹp hay là vì… người. Ai nha nha ! Gần đây số lần cười dường như nhiều lên ! Đủ bằng với số lần cười 10 năm trước ! Ha ha ha ! Thú vị… »
          Đương nhiên, ý ta là nụ cười thật sự, mà ta hiện tại đúng là đang cười.
          Lấy nước vỗ vỗ gương mặt tròn của mình, tự nói với mình.
          « Cũng không biết là tốt hay xấu… ra ngoài vui chơi thay đổi cũng tốt »

4 nhận xét:

  1. Kì thật t thấy bạn Duệ qá sức thụ. Là lưu manh thụ nha. Nhí nhố, nhí nhảnh, nhí nhí,.. :))))))
    Nội dung khá thú vị nhưng t k thích cách dùng ngôi thứ nhất để kể, mà còn là vai công nhưng cách diễn biến nhân vật giống thụ qá.
    Dù vậy t lại thích giong văn của chủ nhà, thanks n đã edit nhé :D

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Trời ơi ảnh giả ngu thôi, chứ ảnh ghê lắm đó!
      Sau này mới lộ bộ mặt thật ra, vô cùng oai, giết người như nghoé ấy!
      Từ quyển 2 trở đi thì hết xưng ngôi thứ 1 rồi nàng ~

      Xóa
    2. Đọc phiên ngoại của ông em là biết ghê rồi TvT

      Xóa