Thứ Bảy, 1 tháng 3, 2014

GIANG SƠN 6

CHƯƠNG 6
        Đưa Viêm cùng mấy đứa trẻ quay về biệt viện ở kinh thành, ta gọi người mời Thục Nguyệt đến. Thục Nguyệt là hồng nhan tri kỉ của ta, tuy ở chốn phong trần nhưng lại có một thân võ nghệ cùng y thuật tuyệt diệu. Từ lúc 16 tuổi gặp nhau, ta vẫn duy trì liên hệ nhất định với nàng.
         “Được rồi, ngươi đừng tức giận, trước tiên để bọn họ tắm rửa một chút rồi lại hỏi rõ ràng”. Ta mỉm cười nhìn người đang nghiêm mặt im lặng ngồi ở ghế thái sư, không nhịn được vuốt ve mái tóc dài của hắn. Cảm giác sợi tóc mềm mại tinh tế quấn quanh ngón tay thật khiến người ta tâm tình thoải mái.
        “Hừ, ta thật muốn biết đến tột cùng là ai làm chuyện tốt này”. Viêm tựa lưng vào ghế ngồi, vẻ mặt tức giận. “Trong cung xảy ra chuyện như vậy, để xem ta trừng trị bọn họ như thế nào!”.
        “Báo…”. Một gã thị vệ từ ngoài cửa đi tới. “Thục Nguyệt tiểu thư đến rồi!”
        “Mời nàng vào”. Ta phất tay, bảo bọn hắn đưa người đến đại sảnh.
        “Thục Nguyệt? Là nữ nhân ư?”. Viêm bĩu môi nhìn ta. “Hồng nhan tri kỉ của ngươi thật không ít”
        “A, người này thì khác. Nàng chẳng những võ công không tệ, mà y thuật cũng cao. Mặc dù đang ở chốn hồng trần, nhưng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”.
        “Công tử đề cao ta quá”. Ta còn chưa nói xong thì thấy Thục Nguyện mặc một thân áo tím bước tới. “Ta cũng chỉ là một kẻ phong trần mà thôi, không biết công tử có chuyện gì cần Thục Nguyệt ra sức?”. Dứt lời, nàng liền tìm nơi ngồi xuống, uống trà Long Tĩnh người hầu vừa pha lên, cử chỉ phong tình vạn chủng.
        “Là như thế này, Thục Nguyệt, chỗ ta có 3 đứa trẻ, muốn nhờ ngươi kiểm tra xem có thương tích gì không? Nhân tiện giúp bọn hắn chữa trị một chút”.
        “A? Không biết là đứa trẻ như thế nào mà công tử phải đích thân đến nhờ?”. Thục Nguyệt cười ái muội, ra vẻ hơi nghiền ngẫm.
        “A, chỉ là ba tù phạm thôi, quan trọng là không muốn truyền ra ngoài mới tìm ngươi tới”. Vui đùa chắp tay khẩn cầu, ta cười nói. “Xin Thục Nguyệt tiểu thư giúp đỡ!”
        “Tốt lắm!”. Thục Nguyệt nhìn ta, cong mi cười, “Giờ ta đi xem bọn họ, trở về tìm ngươi đòi thù lao”.
        “Thục Nguyệt tiểu thư đã cất công giúp đỡ, ta tất nhiên phải báo đáp cho tốt!”. Ta mỉm cười dặn dò. “Cẩn thận chút, ba đứa nhỏ còn biết dùng Cầm nã thủ”.
        “A, yên tâm đi”. Vừa dứt lời, Thục Nguyệt liền gọi người dẫn đường ra ngoài.
        “Quan hệ thật sâu sắc…”. Gương mặt Viêm vẫn lạnh lùng, “Nàng thích ngươi”.
        “Vô nghĩa”. Ta cười cười nhìn hắn. “Chẳng qua chỉ có vài lần giao du mà thôi”. Nói xong ta liền bước qua bàn uống trà, thế nhưng đột nhiên bị một đôi tay ôm lấy, chỉ nghe từ phía sau truyền đến âm thanh rầu rĩ. “Tử Hoàng, ngươi rất được yêu thích, thật khiến ta lo lắng”.
        Đè lên tay hắn, ta cười nói. “Lo lắng cái gì, bọn họ sẽ không ảnh hưởng đến lòng trung thành của ta đối với ngươi”.
        “Hừ!”. Bàn tay đang bám vào lưng đột nhiên buông ra, người phía sau dường như giận dữ mà kêu đầy đủ họ tên ta. “Tiết Tử Hoàng, Trẫm nói cho ngươi biết, Trẫm chưa từng hoài nghi lòng trung thành của ngươi, ngươi không cần hết lần này đến lần khác xác minh!”. Đây là lần đầu tiên hắn xưng Trẫm trước mặt ta, có thể thấy hắn thực sự giận, nhưng ta lại không biết vì sao.
        Không tự chủ được nhăn mặt, ta kiêu ngạo tránh ra mà không để ý tới sự tức giận của hắn. Hừ, Tiết Tử Hoàng mặc dù tôn ngươi làm vua nhưng cũng không chấp nhận ngươi cố tình gây sự!
        Thấy ta giận, Viêm lại đột nhiên mềm xuống, ngồi xổm xuống trước mặt ta, nhẹ nhàng ôm lấy ta mà thì thầm. “Đừng giận, ta chỉ hơi…”
        Thấy hắn uỷ khuất bĩu môi, trong lòng ta âm thầm kinh hoảng. Tiết Tử Hoàng ơi Tiết Tử Hoàng, hắn là vua, dù hắn giận cũng không nên chống đối như vậy. Ta dìu hắn đứng lên, ôm lấy hắn nhẹ giọng nói: “Là ta không tốt”
        “Ngươi không làm gì sai, cho dù có sai thì cũng chỉ sai ở chỗ…”. Trong lòng truyền ra tiếng thở dài bất đắc dĩ. “Sai ở chỗ ngươi là một đứa ngốc”.
        Ngu ngốc? Ta ngu ngốc? Ta đường đường Tử Hoàng lại bị xem là ngốc? Đang muốn cãi lại thì nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, là Thục Nguyệt và 3 đứa trẻ kia.
        “Tử Hoàng công tử, các ngươi cũng thật độc ác. Ba đứa trẻ này…”. Thục Nguyệt chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, nhưng rồi đột ngột ngừng lại. Thấy nàng ngẩn ra, ta mới phát hiện mình còn đang ôm Viêm. Ta hoảng hốt buông ra hắn, có chút xấu hổ, nhưng Viêm giống như không có việc gì mà hỏi. “Ba đứa trẻ này bị sao vậy?”. Trong lời nói bất giác truyền ra một tia uy nghiêm.
        Thục Nguyệt tỉ mỉ đánh giá Viêm, thấy hắn khí chất bất phàm, biết không phải kẻ đầu đường xó chợ nên đáp lại. “Bẩm vị công tử này, ba đứa trẻ toàn thân mang thương tích, rõ ràng bị ngược đãi nặng nề. Vùng kín có vết máu, dường như bị người nhiều lần cường bạo”.
        “Ngược đãi? Cường bạo?”. Giọng Viêm không khỏi cứng rắn lên. “Ngươi biết thân phận của bọn họ không?”.
        “Theo như Mai ấn trên vai bọn họ, có thể thấy bọn họ là luyến đồng trong cung, là thuộc về đương kim…”. Thục Nguyệt nói một nửa thì ngừng lại, nhưng chúng ta cũng tự hiểu được.
        “Hừ, ta có thể xác định với ngươi, đương kim Bệ hạ không có luyến đồng. Từ 16 tuổi đến nay, hắn cho dù chạm qua nam nhân cũng không phải luyến đồng”.
        Không khỏi cau mày, ta có chút không vui. Việc Viêm chạm qua nam nhân khiến lòng ta không hiểu sao tức giận. Cố gắng loại bỏ ý nghĩ vô nghĩa trong đầu, ta hỏi ba đứa trẻ. “Nói cho ta biết, là ai chạm qua các ngươi?”
        “Còn ai nữa, đương nhiên là tên Hoàng thượng đáng chết kia!”. Một đứa nhỏ bất mãn rống lên, ta nghe vậy bèn giận dữ, còn chưa kịp suy nghĩ đã “chát” một tiếng ra tay. “Ai cho các ngươi vũ nhục Hoàng thượng, chỉ cần những lời này ta đã có thể giết ngươi!”
        “Hừ, cho dù ngươi giết ta cũng không thể chối bỏ sự thật!”. Đứa trẻ bị ta tát nên tức giận hét lớn. “Hắn bắt bọn ta vào cung, còn cường bạo chúng ta!”
        “A? Các ngươi nhìn thấy Hoàng Thượng mặc quần áo gì?”. Viêm nheo mắt, khẩu khí dần dần trở nên âm trầm. “Hắn mặc long bào sao?”.
        “Không phải, mỗi lần hắn đến đều mặc trường sam nguyệt sắc”. Đứa trẻ căm giận nói. “Nhưng có ai không biết đương kim thiên tử thích nguyệt sắc, trong thiên hạ trừ bỏ Định quốc hầu, người có khả năng mặc trường sam nguyệt sắc ra vào cung chỉ có hắn”.
        “Các ngươi xác định các ngươi ở trong cung?”. Viêm tiếp tục hỏi, con ngươi lại thổi qua sát khí mãnh liệt.
        “Đương nhiên, mặc dù chúng ta bị nhốt trong phòng nhưng cũng có thể thấy cung nữ thái giám qua lại ngoài cửa”. Đứa nhỏ thấy Viêm không tin nên có chút giận dỗi.
        “Hừm…”. Viêm đột nhiên nở nụ cười, “Chỉ bằng mấy điểm này các ngươi đã xác định là Hoàng thượng, xem ra các ngươi quả thật giỏi suy đoán”.
        “Không, ta xác định người nọ không phải Hoàng thượng!”. Thục Nguyệt nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên nở nụ cười.
        “Vì sao?”. Viêm hứng thú nhìn nàng.
        “Vì bọn họ không biết ngài”. Thục Nguyệt quỳ xuống tại chỗ, miệng hô vạn tuế.
        “Ngươi sao lại biết?”. Viêm cười nói. “Ta cũng chưa lộ ra thân phận”.
        “Bởi vì trường sam nguyệt sắc và khí thế của bệ hạ, cùng với dung mạo khuynh quốc như lời đồn của dân chúng, cùng với…”. Thục Nguyệt ngẩng đầu nhìn ta, nói rằng. “Có thể làm cho Định quốc hầu đứng ở phía sau, chỉ có ngài!”
        “Ha ha, quả nhiên thông minh, tốt lắm, đứng lên đi!”. Viêm nở nụ cười, bảo Thục Nguyệt đứng dậy rồi quay đầu hỏi mấy đứa nhỏ. “Người các ngươi nhìn thấy không phải ta đúng không?”
        “Việc này…”. Ba đứa trẻ kia nhìn Viêm rồi quỳ xuống. “Bệ hạ, xin làm chủ cho chúng ta!”. Rất thông minh, ta âm thầm tán thưởng, sau chuyện này, ta muốn dạy dỗ bọn họ thật tốt, tin rằng có thể dùng được.
        “Hừ”. Viêm ngạo mạn ngẩng đầu, ánh mắt cực kì âm trầm, “Việc này cho dù các ngươi không nói ta cũng sẽ điều tra rõ. Dám giả mạo ta, dám ở trong cung ngược đãi người khác, ta muốn biết ai có gan làm loạn như vậy”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét