CHƯƠNG 12
Sau
khi được tấn phong Đại tướng quân, ta bận rộn tiếp nhận binh phù của phụ thân, đến
quân doanh xem xét, nhân tiện gặp mặt thuộc hạ, tìm thời cơ an bài thân tín của
ta và Viêm, vẫn chưa hồi kinh. Đến hôm nay mới về đến kinh thành, chưa làm xong
đã nghe phó tướng bên cạnh bẩm báo rằng có sứ giả trong cung tới gặp. Ta ngẩng
đầu thì thấy Đan Hồng, người vừa được Viêm phong làm ngự tiền thị vệ. Đan Hồng
mặc trang phục thị vệ, đã không còn vẻ non nớt lúc đầu mà trở nên uy nghiêm. Ta
mỉm cười với hắn, hỏi. “Có việc sao?”
Đan
Hồng cũng không trả lời, mỉm cười đưa một tờ giấy cho ta. Mở ra, ta thấy được bút
pháp tao nhã của Viêm nhưng chỉ có một câu. ‘Tử Hoàng, đêm nay vào cung’. Ta không
nhịn được bật cười, nhìn Đan Hồng đáp lời. “Nói cho bệ hạ, thần hiểu rồi”
Đan
Hồng trong mắt mang ý cười, lời nói lại rất nghiêm túc. “Bệ hạ bảo ta nói cho Đại
tướng quân, nếu Đại tướng quân không làm theo những gì trong thư, hắn sẽ tự
mình tới thăm ngươi”
Ta
không khỏi sửng sốt, thấy mọi người xung quanh đều lộ ra gương mặt tươi cười ái
muội và hứng thú, ta có chút bất đắc dĩ. Viêm, lời này sẽ bị người ta đồn thành
cái gì đây…
“Vâng!
Vi thần hiểu rồi”. Ta không vui nhìn Đan Hồng. “Xin truyền lời cho bệ hạ rằng
vi thần hiểu!”. Nói xong liền phất tay về phủ, không hề lưu luyến. Tử Hoàng dù
là thần tử cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình.
Vừa
bước vào cửa phủ thì thấy trong đại sảnh có một đám người đông nghịt đang đứng,
rõ ràng là phụ thân mẫu thân cùng các vị trưởng bối con cháu trong gia tộc. Ta
trong lòng đã hiểu, giữa quốc và gia, đã đến lúc cần một kết thúc.
“Quỳ
xuống!”. Vừa mới bước vào đại đường, đã nghe được tiếng nói uy nghiêm mà phẫn nộ
của phụ thân. Ta quỳ xuống đất, nhưng vẫn thẳng lưng, nhìn thẳng phụ thân không
mở miệng.
“Được
lắm, giúp tiểu tử kia lừa gạt ta, còn đoạt binh quyền của ta”. Phụ thân bước đến
chỗ ta, một cước đạp trúng thắt lưng, dùng tới bảy thành công lực. Ta cắn răng chịu
đựng, thẳng lưng không nhúc nhích, máu trào lên trong cơ thể không áp chế được.
Không ngờ võ công của phụ thân lại tiến bộ.
“Con
không dám!”. Ta cố gắng bình ổn chân khí tán loạn dưới thân, mở miệng nói. Máu
tanh xông lên cổ họng khiến ta thiếu chút nữa phun ra. “Chính phụ thân muốn con
trở thành Đại tướng quân”.
“Còn
dám cãi”. Phụ thânLại đá xuống một cước, khí lực so với vừa rồi nhiều hơn vài
phần. Ta cứng rắn chống đỡ huyết khí hỗn loạn trong cơ thể, vẫn không nhúc
nhích. Giương mắt nhìn mẫu thân đã muốn khóc, mắt cũng hơi ướt theo. Mẫu thân,
là con đối với người không tốt.
“Hừ,
nếu hắn đã muốn áp chế quyền lực của ta, thì đừng trách ta ác độc”. Giọng phụ
thân trầm xuống, động đến sát tâm. Ta vội vàng nhìn hắn, không khỏi hô lên. “Phụ
thân… xin người cân nhắc, bệ hạ từng đáp ứng ta chỉ cần ngươi bỏ đi vị trí Tả
tướng sẽ không xuống tay với ngươi”
Trong
lúc nói chuyện, máu đã chảy ra bên môi. Ta hoảng hốt, đem máu ép xuống, lại vì nóng
nảy mà phun trở ra. Vết máu lớn dính trên trường sam nguyệt sắc trông thật dữ tợn,
lại không bằng nỗi đau trong lòng. Quốc và gia, vì sao phải khiến ta kẹt ở giữa?
“Đủ
rồi!”. Mẫu thân lao tới, ngăn cản phụ thân đang muốn đá thêm một cước, trên mặt
đầy nước mắt. “Chúng ta chỉ có một đứa con, ngươi không cần nhưng ta cần!”.
Phụ
thân có sáu người con, năm người con gái, chỉ có ta một người con trai, từ nhỏ đã
thương yêu gấp đôi, nhưng không dự đoán được đứa con duy nhất vẫn một mực đối địch
với hắn.
“Phụ
thân, ngài cả đời anh minh, phụ trợ tiên hoàng, trở thành nhiếp chính đại thần
của bệ hạ. Ngài cả đời nhân nghĩa, dưới một người trên vạn người, còn có gì
không vừa lòng, sao lại khổ thân mang danh cướp quốc?”. Thẳng lưng, ta không để
ý đến ánh mắt giết người của phụ thân, tiếp tục thuyết phục, bên môi cũng không
ngừng tràn ra máu tươi. “Phụ thân, bệ hạ từ nhỏ kế vị, đã từng tin tưởng ỷ lại
ngài, dưới sự giảng dạy của ngài lập chí lớn thống nhất thiên hạ. Phụ thân,
ngài chẳng lẽ không tự hào vì có thể dạy ra một đế vương xuất sắc như vậy sao?
Phụ thân, cả đời con kính trọng nhất là ngài, là ngài dạy con phải trung quân
ái quốc. Nhưng hiện tại vì sao ngài lại cố chấp với quyền lực như thế, phụ
thân?”
“Người
đâu, mang gia pháp đến!”. Phụ thân dường như lại tức giận. Trên mặt hắn đầy
tham vọng và lúng túng vì bị vạch trần tâm tư khiến ta không khỏi tuyệt vọng. Phụ
thân, tả tướng của Cửu Phượng, tội gì phải vậy?
Mẫu
thân quỳ rạp xuống đất, không ngừng khóc. “Lão gia, không thể dùng gia pháp,
Hoàng nhi đã muốn hộc máu, dùng gia pháp sẽ không chịu đựng được”. Nhìn mẫu
thân, trong lòng ta không khỏi chua xót, phụ thân, tội gì như vậy, tội gì như vậy…
Khắp
phòng mọi người đều quỳ xuống, rõ ràng bị hai chữ gia pháp doạ sợ. Tiết gia từ
xưa đến nay thượng võ, gia pháp là Xích tiên, một trong “Thất độc” trên giang hồ.
Roi làm bằng da rắn, thân roi đầy kim nhọn, người bị đánh nhẹ thì huyết nhục mơ
hồ, nặng liền phải ở trên giường nằm hơn một năm rưỡi.
Phụ
thân dĩ nhiên không đổi ý, một phen cầm roi được người hầu đưa đến. Chỉ nghe thấy
một đạo tiếng gió sắc bén vang lên, trước ngực truyền đến đau đớn nóng rát. Trường
sam nguyệt sắc bị roi đánh rách, miệng vết thương kéo dài từ ngực trái đến bụng,
đã lộ ra thịt.
Ta
cắn răng chịu đựng đau đớn vì kim châm, trước mắt tựa hồ hiện lên khuôn mặt tuyệt
diễm của Viêm. Nhất định không thể để hắn nhìn thấy, nếu không với cá tính của
hắn, chắc chắn sẽ làm trái lời hứa ban đầu mà giết phụ thân. Một khi như vậy,
ta Tiết Tử Hoàng sẽ trở thành kẻ bất hiếu.
“Nói,
ngươi giúp ai? Ngươi giúp Hoàng đế cao cao tại thượng kia, hay là giúp thân
sinh phụ thân của ngươi?”. Phụ thân tay cầm roi, sắc mặt âm trầm làm cho người
ta không rét mà run. Ta lạnh lùng nhìn về phía hắn, kiên quyết tựa núi cao
không thể dời. “Ta giúp… hắn!”. Nói xong, liền nhắm mắt lại chờ đợi đau đớn đến.
Chỉ
nghe “phịch” một tiếng, là âm thanh ai đó bị đá ngã. Cuống quít mở mắt, lại
nhìn thấy mẫu thân ngã xuống đất, khoé miệng dính máu, hẳn là bị phụ thân đá bị
thương. Trong lòng ta căm hận, ánh mắt nhìn phụ thân sắc bén hơn nhiều. Phụ
thân bị ta nhìn càng thêm phẫn nộ, vung cổ tay, roi dài tuyệt tình quất xuống
cánh tay ta.
Roi
dài đỏ rực như một con rắn hút máu, một roi quất xuống khiến ta không chịu nổi.
Lại là một cước đá trúng bụng ta, sức lực quá lớn khiến ta không thể thẳng lưng,
thân thể không kìm được té xuống đất, nhưng vẫn cắn răng không rên một tiếng.
Roi liên tục quất xuống, ở lưng, đùi, cánh tay ta. Roi dài màu đỏ vung lên trước
mắt, bên tai đầy tiếng roi xé gió cùng tiếng khóc đau xót của mẫu thân. Đau đến
chết lặng, máu trên người không ngừng dâng lên, ta hộc ra từng ngụm máu nhưng không
hề rên thành tiếng. Phụ thân, ta là con ngài, sẽ không cùng ngài động thủ,
nhưng ngài cũng vĩnh viễn không thể thay đổi quyết định của ta. Mặc dù chết, Tiết
Tử Hoàng vẫn là trung thần của Viêm, sẽ không đổi ý.
Tiếng
roi quất tưởng chừng vĩnh viễn không dứt rốt cuộc cũng dừng lại. Ta ngước mắt, thấy
mẫu thân ôm chặt phụ thân, họ hàng xung quanh cũng kêu lên xin phụ thân dừng tay.
Không quan tâm sẽ đụng đến miệng vết thương vốn không ngừng chảy máu, ta liều mạng
đứng dậy quỳ trước mặt mẫu thân. “Mẫu thân, tha lỗi cho con bất hiếu”.
“Tội
gì phải vậy?”. Mẫu thân đỡ ta, lệ từng giọt rơi xuống miệng vết thương của ta,
phát ra từng trận đau nhức khiến ta nói không nên lời.
“Con
ơi, ngươi tội tình gì làm vậy, hắn là phụ thân của ngươi mà. Hắn nếu đạt được
giang sơn này, về sau nó sẽ là của ngươi. Người làm mẹ như ta sao lại không hiểu
hùng tâm tráng chí của ngươi. Con ơi, đáp ứng phụ thân ngươi đi, đoạt về thiên
hạ, hoàn thành chí lớn của ngươi”. Mẫu thân lệ rơi đầy mặt, trên khuôn mặt xinh
đẹp không còn thần sắc ung dung. Hiện tại nàng đã không còn là thê tử của Tả tướng,
mà chỉ là một người mẹ bình thường vì con mình mà khóc. Trong lòng ta không khỏi
chua xót.
Chuyển
mắt nhìn phụ thân, thấy được vẻ mặt chờ mong của hắn. A, phụ thân, ngươi cũng
nghĩ vậy phải không, cho rằng hùng tâm tráng chí của ta là trở thành đế vương,
không ở dưới bất luận kẻ nào. Nhưng phụ thân của ta, ngươi sai lầm rồi, ta muốn
cũng không phải chỉ là một cái Cửu Phượng. Hùng tâm của ta là càng mở rộng lãnh
thổ, ta hi vọng không chỉ chinh phục Cửu Phượng này, mà là toàn bộ thiên hạ.
Nhưng ta biết rõ, giữ nước so với dựng nước còn khó hơn. Ta biết rõ chính mình
không có năng lực làm đế vương, cho dù có thể chinh phục thiên hạ cũng vô lực
thống trị và bảo vệ. Mà Viêm không giống vậy, hắn có suy nghĩ giống ta nhưng có
năng lực điều khiển thiên hạ. Hắn hiểu ta, quý trọng ta, hắn biết ta muốn cái
gì. Nghĩ vậy, ta nhịn không được cười nói. “Kẻ sĩ nguyện chết vì tri kỉ”.
“Được,
được lắm tri kỉ!”. Phụ thân vung roi, lại bị mẫu thân một tay bắt lấy. Mẫu thâu
là hậu duệ của chiến thần Cửu Phượng, võ nghệ cao cường. Nếu thực sự ra tay, phụ
thân cũng không phải là đối thủ của nàng. Mẫu thân quỳ xuống trước mặt phụ thân,
cố gắng cầu xin lần nữa. “Lão gia, đánh nữa hắn sẽ chết, tha cho hắn đi, lão
gia”.
Phụ
thân nhìn mẫu thân gương mặt tràn đầy nước mắt, rốt cuộc buông roi đỡ nàng dậy,
xoay người phẫn hận nói với ta. “Từ nay về sau, không được bước vào cửa Tiết
gia nữa, ngươi cứ việc đi giúp đỡ tri kỷ của ngươi đi!”. Vừa dứt lời, phụ thân
liền dẫn họ hàng ra ngoài. Ta nhìn mẫu thân vài lần ngoảnh đầu lại, còn có ánh
mắt chờ mong cùng gương mặt đầy nước mắt của nàng, nước mắt chưa từng rơi xuống
rốt cuộc không ngừng tuôn rơi…
Để
cho bọn người hầu đứng ở một bên không dám nói lời nào đỡ ta trở về phòng, căn dặn
chuyện hôm nay không thể tiết lộ một chữ, ta liền nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Lúc sắp sửa ngủ, chợt nhớ tới lá thư của Viêm, ta không khỏi nở nụ cười. Đêm
nay ta lỡ hẹn, hắn sẽ nổi trận lôi đình mất thôi…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét