CHƯƠNG 8
Có
Huyền trợ giúp, những người đó bị giải quyết rất nhanh, chỉ chừa lại một người
sống. Cho người giữ chặt cằm hắn phòng ngừa tự sát, ta ngồi trên ghế tại đại sảnh.
“Nói đi, ai phái các ngươi đến, có phải đến giết ba đứa trẻ này không?”
Tên
kia nghiêng qua một bên, vẻ mặt kiên cường không nói. Ta mỉm cười, đi xuống đối
mặt hắn.
“Không
nói? Không nói phải không…”. Ta hung hăng bóp cổ hắn, mặt hắn tức khắc đỏ lên,
bắt đầu thở dốc. “Không nói thì chết đi, dù sao ta cũng sẽ tra ra”.
Chỉ
thấy người nọ nhắm mắt lại, mồ hôi không ngừng toát ra trên trán, mặt càng ngày
càng đỏ nhưng lại bướng bỉnh xoay đầu tránh đi như đã quyết tâm chịu chết. Ta
cười lạnh buông ra cổ hắn ném lên tường, hắn thở phì phò từng ngụm, sắc mặt dần
dần bình ổn, ngẩng đầu khó hiểu nhìn ta. Ta hừ lạnh. “Muốn chết, ta không cho
ngươi toại nguyện”.
Người
nọ có chút tức giận nhìn ta. Hừ, ta cười lạnh nghĩ thầm, Tiết Tử Hoàng cũng
không phải chính nhân quân tử, ta chỉ là một kẻ tiểu nhân không từ thủ đoạn đạt
được mục đích mà thôi.
“Người
đâu, cột hắn lại, ta muốn dẫn hắn tiến cung, chơi đùa với hắn một chút”. Sai
người đem hắn cột lại, đưa Thục Nguyệt trở về, ta mang theo ba đứa trẻ lên xe
ngựa đến Hoàng cung. Nếu trong phủ của ta không an toàn, vậy hãy đến nơi nguy
hiểm nhất đi!
Viêm
không ngạc nhiên khi thấy chúng ta đến, xem ra Huyền đã thông báo cho hắn. Sắp
xếp cho bọn họ ở lại Đinh Long điện, sau khi trấn an một phen thì trời cũng
sáng. Chúng ta vội vàng tảo triều rồi mới quay về.
“Thật
ra ta đã biết ai làm…”. Viêm mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng khiến người ta sợ hãi.
“Ngươi ngẫm lại xem, ở trong cung có bản lĩnh chơi luyến đồng, có khả năng mặc
y phục thường ngày, trừ bỏ ta còn có ai?”
“Là
Hồng?”. Ta ngẩng đầu nhìn Viêm, cũng không muốn đào sâu thêm. Hồng là đối tượng
được phụ thân âm thầm giúp đỡ. Phụ thân e sợ sự khôn khéo của Viêm nên đã sớm
ngấm ngầm lôi kéo Hồng. Đương nhiên chuyện này Viêm cũng biết. Mà nếu vậy, một
khi đem sự tình điều tra, chúng ta sẽ phải cùng phụ thân ra mặt tranh đấu.
“Hừ,
ta vốn không muốn gây phiền phức cho hắn, nhưng không ngờ hắn tự tìm lấy”. Ánh
mắt Viêm ngày càng lạnh, trong giọng nói lộ ra sát ý.
“Điều
tra kĩ chưa, hay chỉ là đám nô tài lớn mật làm loạn?”. Ta hỏi nhưng giọng cũng
không hùng hồn. Dám chơi luyến đồng, dám nửa đêm đốt phủ Định quốc hầu, chỉ sợ
không phải ai khác ngoài Hồng.
“Chủ
nhân!”. Một gã người của Huyền từ mật thất sau rèm đi ra, nói với Viêm. “Là Di
vương”.
Quả
nhiên là hắn, Hồng. Sự hưởng thụ của ngươi đã phá vỡ kết hoạch của bọn ta rồi. Thế
nhưng thời cơ còn chưa tới…
“Viêm,
ta nghĩ chuyện báo thù cho ba đứa trẻ nên dời lại, chưa tới thời cơ”. Trận chiến
không nắm chắc trong tay, ta cũng không muốn đánh, sẽ rất phiền toái.
“Lúc
cần mà không ra tay thì sẽ loạn”. Viêm mỉm cười, trên người tràn đầy hào khí của
kẻ đứng đầu thiên hạ. “Lợi dụng việc Hồng gây ra mâu thuẫn, đem những kẻ đáng
giết loại bỏ triệt để. Thiên hạ của ta đã đến lúc về đến tay ta”.
“Nhưng…”
Ta nhìn Viêm, có ý khuyên nhủ.
“Ta
biết ngươi định nói gì”. Viêm nhìn ta cười, “Tử Hoàng, phụ thân của ngươi, ta sẽ
tha hắn”.
“Nhưng…”.
Ta vẫn do dự, trận chiến này ta không nắm chắc phần thắng. “Vì ba đứa trẻ mà ra
tay sớm hơn kế hoạch, xứng đáng sao?”.
“Xứng
đáng!” Viêm cười ngạo nghễ. “Đương nhiên xứng đáng, ba đứa trẻ này cho ta cái cớ
tốt nhất để chỉnh đốn triều thần”.
Ta
không nói gì, chỉ nhìn ra cửa sổ. Ngoài vườn cảnh xuân rực rỡ, ánh mặt trời khiến
lòng người ấm áp, nhưng triều đình rốt cuộc đã đến lúc hỗn loạn…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét