CHƯƠNG 7
Đưa
ba đứa trẻ và Thục Nguyệt về phủ, tìm quản gia an bài tốt nơi ở cho bọn họ, ta
nhảy lên ngựa hồi cung với Viêm.
“Tử
Hoàng, chăm sóc tốt cho ba đứa trẻ kia, bọn họ xảy ra chuyện trong cung, ta
không thoát khỏi liên quan!”. Vừa trở lại Đinh Long điện, Viêm đã bảo tuỳ tùng
lui xuống, nhìn ta bằng vẻ mặt nghiêm trọng.
“Không
cần ngươi nói ta cũng sẽ làm vậy”. Ta cũng không thoải mái. Chuyện này một khi
điều tra không biết sẽ tra đến bao nhiêu thứ xấu xa.
“Ta
sẽ sai người mời Hằng đến, nhờ hắn xoá Mai ấn trên người họ, nhân tiện kiểm tra
và trị liệu cho họ một chút”. Viêm cười nhạt. “Chờ bọn họ khoẻ hẳn rồi sẽ để bọn
họ tự mình lựa chọn hướng đi tương lai. Tóm lại nhất định phải thu xếp thật tốt”.
“Hằng?”.
Ta cau mày nhìn hắn, “Là Phong Hằng sao?”. Phong Hằng là thần y thần bí nhất
thiên hạ, ngay cả ta cũng không biết tung tích. Không ngờ Viêm tìm được hắn, hơn
nữa còn có thể nhờ hắn đến xem bệnh cho vài đứa trẻ.
“Ừ,
chính là Phong Hằng”. Vừa nói, Viêm vừa ngồi trên long ỷ xem tấu chương các nơi
trình tấu cùng tình báo của Huyền, “Lúc ngươi đi chiến trường Tây Sở, ta thường
một mình ra ngoài, có duyên cứu được hắn lúc đang bị thương nặng rồi trở thành
bạn tốt”.
“Ngươi
thường xuyên ra ngoài một mình ư?”. Ta nhìn hắn, hơi giận. “Ngươi có biết nguy
hiểm lắm không?”
Cảm
nhận được cơn tức giận của ta, Viêm ngẩng đầu lên, ôn hoà cười. “Tử Hoàng, ta
biết ngươi quan tâm ta, cũng biết ta võ công không bằng ngươi. Nhưng ngươi đừng
quên, ta là thủ lĩnh của Huyền, trong thiên hạ không có mấy người là đối thủ của
ta”
Đúng
vậy, ta đã quên. Người này là thủ lĩnh của Huyền, lại giỏi võ nghệ, sao có thể
gặp nguy hiểm? Ta thoải mái bật cười nhưng vẫn dặn dò. “Vẫn nên cẩn thận một chút,
ngươi là vua của một nước”.
“Đã
biết”. Viêm đứng lên đẩy ta ra ngoài cửa. “Ngươi về đi, hôm nay ngươi rất dài
dòng, khiến ta mất hứng xem tấu chương”.
“Được,
ta cũng phải trở về”. Ta xoay người ra cửa, lại nghe phía sau truyền đến giọng
Viêm. “Nói với bọn họ trẫm nhất định sẽ lấy lại công đạo cho bọn họ, bảo bọn họ
yên tâm”.
Hắn
vậy mà dùng từ “trẫm”. Đây là lần đầu tiên hắn dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy
nói với ta. Bệ hạ của ta, vì ba đứa trẻ mà ngươi lần đầu tiên ở trước mặt ta biểu
hiện nghiêm túc như thế. Ta quay trở lại, chắp tay nói. “Vâng, bệ hạ, ta sẽ
chuyển lời cho bọn họ”
Về
đến nhà thì đã đến giờ cơm chiều. Mời ba đứa trẻ cùng Thục Nguyệt đến dùng bữa,
hỏi thăm lai lịch bọn họ mới biết bọn họ là ba anh em, tên Đan Hồng, Đan Quang
và Đan Như, đều là tục gia đệ tử của Thiếu Lâm. Tỉ mỉ quan sát ba đứa trẻ, quả
nhiên bộ dạng thanh tú đáng yêu. Chuyển lời của bệ hạ và sắp xếp xong nơi ở cho
bọn họ, Thục Nguyệt liền theo ta về phòng.
“Công
tử, bệ hạ của chúng ta quả thật là mỹ nam tử, không biết phu nhân tương lai của
ngài có tuyệt sắc giống như vậy không?”. Thục Nguyệt hỏi ta.
“Đương
nhiên không bằng”. Uống miếng trà, ta cười nói, “Người khác sao có thể so cùng
bệ hạ. Nhược Dong tuy xinh đẹp nhưng so với bệ hạ còn kém một bậc”.
“A,
chắc công tử thích Bệ hạ”. Thục Nguyệt dửng dưng hỏi nhưng lại khiến ta sặc nước
trà.
“Khụ,
khụ, khụ…”. Bắt Thục Nguyệt giúp ta vỗ lưng nhuận khí, ta nổi giận nói. “Đừng
nói bậy, bệ hạ với ta là quân thần, sao ta dám có loại suy nghĩ này?”.
“Nhưng
ánh mắt công tử nhìn Bệ hạ thật dịu dàng”. Thục Nguyệt không bị sự tức giận của
ta doạ, giọng vẫn ngọt ngào. “Ta chưa nhìn thấy công tử như vậy bao giờ. Hơn nữa
chắc bệ hạ cũng thích công tử. Ngươi không phát hiện khi ngươi ôm lấy bệ hạ,
ánh mắt hắn thật hạnh phúc. Lúc ấy ta nhìn các ngươi ôm nhau, thật sự ngẩn ra.
Không phải bởi vì kì quái, mà là cảm thấy thật kì diệu. Đúng là chưa từng có cảm
giác này…”
“Thục
Nguyệt, đừng nói nữa!”. Ta cắt ngang lời nàng, có chút phẫn nộ nhưng đa phần là
lúng túng. “Lui xuống đi, đừng nói nữa, ngươi đến Liễu viện giúp ta chiếu cố tốt
mấy đứa trẻ kia đi”.
“Vâng,
công tử”. Thục Nguyệt nhìn ta cười, giống như nhìn một đứa trẻ không được tự
nhiên. Thấy vẻ mặt ta nổi giận nàng mới lui xuống.
Ta
nằm trên giường trằn trọc không ngủ được. Bên tai còn truyền đến giọng của Thục
Nguyệt.
Chắc
công tử thích bệ hạ…
Chắc
bệ hạ cũng thích công tử…
Công
tử nhìn bệ hạ ánh mắt thật dịu dàng…
Bệ
hạ được công tử ôm vào lòng, cười thật hạnh phúc…
Đang
miên man suy nghĩ thì nghe thấy bên ngoài có tiếng người chạy nhanh. Ta mặc vào
áo ngoài, mở cửa lao ra thì thấy Liễu viện ánh lửa ngút trời. Liễu viện, Liễu
viện… Trong đầu hiện ra ba đứa trẻ, chẳng lẽ nhắm tới bọn họ?
Không
kịp nghĩ nhiều, ta đang muốn chạy đến Liễn viện thì nghe được tiếng đánh nhau.
Chỉ thấy Thục Nguyệt mang theo mấy đứa trẻ chạy về phía ta nhưng bị mấy kẻ bịt
mặt ngăn cản. Đối phương không ít người, võ công cũng tốt, bốn người bọn họ
không phải đối thủ. Ta rút ra Đoạ Tinh bên người mà chém qua. Đối phương võ
công không tệ, mãnh liệt tấn công. Ta lấy nhu khắc cương, kiếm pháp bản chất không
có kiếm chiêu mà tuỳ cơ ứng biến, tuỳ tiện giết đi vài người.
Đang
định tiếp tục phá vòng vây thì phát hiện người đến ngày càng nhiều, ta không khỏi
có chút lo lắng. Ta dĩ nhiên không sao, nhưng mấy đứa trẻ này không biết có chống
đỡ được không. Đang lúc lo lắng thì thấy vài bóng người áo xám xông qua bên kia,
là người của Huyền. Ta không khỏi mỉm cười, Bệ hạ, ngươi lo nghĩ thật chu đáo…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét