CHƯƠNG 7
« Ngươi không phải muốn lấy giải dược sao ? »
« Tất
nhiên » Nam tử uống một ngụm nhỏ cà phê mà ta trân quý, bộ dáng hưởng thụ,
chậm rãi thưởng thức, ta thấy hắn thật sự thích cà phê của ta !
« Ngươi
khẳng định ta sẽ cho ngươi ? »
Nam tử
tiện tay gạt qua tóc mái trên trán, buông chén trong tay ra.
« Ta
rất muốn biết, ngươi làm sao hạ độc trên người ta ? »
« Cái
này a… »
Ta cười
hai tiếng, đến gần, ở trước mặt hắn khoát tay áo nói « Đây là bí mật làm
ăn, không thể tiết lộ ! »
« Hừ !
Quái nhân nói nhảm »
Khinh
thường hừ nhẹ, nam nhân tiếp tục nói : « Ta không có thời gian ở đây
cùng ngươi nói lời vô ích, hôm nay ta đến lấy giải dược, người thông minh như
ngươi hẳn là biết nên làm thế nào đi ! Ta không muốn rước lấy phiền phức »
Ý của hắn
ta chính là phiền phức của hắn sao ?
Bất quá
đáng tiếc…
« Ngươi
không muốn rước lấy phiền phức ? Đừng quên là ai chọc ai trước, đêm
đó ta hạ độc ngươi, cũng là vì phòng thân mà thôi, phải biết rằng lúc đó tính
mạng ta đang rất nguy hiểm ! Đây là tự vệ, hoàn toàn hợp pháp ! »
« Ngươi
trách ta trêu chọc ngươi trước sao ? »
Nam tử
nhíu mày, khoé miệng giương lên, lộ ra một nụ cười nguy hiểm mà mê hoặc. Không
thể không nói nam nhân này cho ta một cảm giác rất kì lạ, nhất là nhìn thấy cặp
mắt giống hắc động của hắn, quả thật muốn đem mọi thứ xung quanh hút vào, làm
cho người ta cảm thấy từng đợt áp lực cùng hít thở không thông.
« Ai ?
Ta cũng không có nói như vậy nha ! »
Ta lưu
manh cười hai tiếng, tiếp tục giả vờ vô tội.
« Được
rồi, đừng làm bộ làm tịch nữa, ta không giống đám người Cô quốc kia, ta không
có hứng thú với nam nhân »
Nam tử
lãnh đạm cười, một bàn tay không chút khách khí đem đầu ta đẩy ra, thật không
biết thương hương tiếc ngọc a !
Trong
hoàng tộc Cô quốc xưa nay có truyền thống hảo nam sắc, không biết có phải di
truyền không ? Bất quá cũng không thiếu Hoàng đế nạp nam phi, đó cũng là
lý do ta táo bạo trêu chọc quyến rũ người khác như vậy. Cho nên mới nói, cổ
nhân so với hiện đại phóng khoáng hơn nhiều.
Nghe nam
tử nói vậy, ta liền hiểu rõ, người này quả nhiên không phải người Cô quốc. Thế
nhưng trên người hắn lộ ra khí độ bất phàm, lại một thân hoa phục, võ nghệ cao
cường khiến người ta tò mò, nếu không phải giàu có cũng là địa vị cao quý !
Tò mò !
Tò mò ! Ta thực sự càng ngày càng tò mò !
« Định
lực tốt như vậy cần gì để ý khiêu khích của ta ? Ha hả ! »
Ta đứng
dậy, chuyển tới cạnh hắn, cánh tay đặt trên vai hắn, không ngoài ý muốn nhìn
thấy cặp mi kia nhăn lại. Xem ra người này rât thích nhíu mày a, cứ như vậy khó
trách mi gian của hắn có một vết nhăn rõ ràng, nhưng thoạt nhìn rất có vị đạo.
« Giải
dược, ta có thể cho ngươi, nhưng có một điều kiện »
« Điều
kiện ? Ta muốn nghe một chút xem điều kiện gì, ngươi là người đầu tiên dám
ra điều kiện với ta ». Nam tử lộ ra hứng thú rõ ràng.
« Thật
không ? Ta có nên tự hào không ? Ha ha ! » Ngửa đầu cười to
vài tiếng, cúi đầu để sát vào bên tai nam tử, sợi tóc mỏng manh khiến mũi ta có
chút ngứa.
« Điều
kiện là ở bên cạnh ta, ta cần đồng bọn hợp tác »
Nam tử lần
này không né ra, bình tĩnh tự nhiên cười nói : « Nga ? Dựa vào
cái gì ta sẽ hợp tác với ngươi ? »
Tham lam
hít lấy mùi thơm nhàn nhạt trên người nam tử, đúng là vị đạo thuộc về nam nhân,
pha trộn một cỗ khí phách ngầm, tiếp tục tại bên tai nam tử thổi nhiệt khí, ta
nhẹ nhàng nói : « Thứ nhất, ngươi vốn có thể giết ta, nhưng ngươi
không giết, chứng tỏ ngươi có hứng thú với ta, cùng ta hợp tác sẽ thoả mãn hứng
thú của ngươi ; thứ hai, ngươi trúng độc của ta, độc phát ở hai ngày trước,
thế nhưng hôm nay ngươi mới tới đòi giải dược, chứng tỏ ngươi không có cách nào
giải độc mới đến tìm ta, ngươi hẳn là biết rõ chỉ có ta mới có thể giải độc cho
ngươi ; thứ ba, từ quần áo cử chỉ có thể đoán rằng ngươi là một nhân vật
không đơn giản, có khả năng dịch dung lẻn vào trong đội ngũ Cô quốc, nhưng ngươi
vào trong đội ngũ Cô quốc cũng có mục đích, không phải sao ? »
« A !
Ngươi nói thật có đạo lý, ta thừa nhận ngươi đoán đúng vài phần »
Nam tử
đứng thẳng lên, thân thể cúi thấp, một cỗ khí tức vô danh nhất thời bao trùm
lên ta, con ngươi thâm thuý loé ra quang mang mê hoặc.
« Vậy
còn ngươi ? Giả trang Thất hoàng tử Ô Phương quốc, dụ dỗ thái tử phi Bích
Sơn Nguyệt, câu dẫn hoàng tử Cô quốc, giấu diếm kịch độc, mục đích của ngươi là
gì ? »
« Uy
uy uy ! Đừng nói ta vô sỉ như vậy có được không ? Ta có giả trang hay
không ngươi cũng không phải không thấy, Sơn Nguyệt là tự nguyện, sao có thể nói
là dụ dỗ ? Kịch độc là để phòng thân, về phần câu dẫn hoàng tử Cô quốc,
chỉ có thể nói là ta mị lực lớn mà thôi »
Chỉnh lại
vẻ mặt nghiêm nghị, thu hồi cỗ khí chất bất hảo kia : « Mục đích của
ta rất đơn giản – thống trị quốc gia »
Nam tử
không nói gì, một đôi mắt hứng thú quan sát ta.
« Bích
Sơn Nguyệt chấp nhận buông tha hậu vị, phản bội trượng phu đến giúp ngươi giành
thiên hạ ? Nữ nhân đó cũng không ngu xuẩn, xem ra ngươi trên người có cái
gì đó đáng giá khiến nàng giúp ngươi »
Tán thưởng ?
Như thế nào ta lại thấy khẩu khí có chút trào phúng ?
Nam tử
chuyển đầu qua, lẩm bẩm nói : « Dận »
« A ? »
Đột nhiên nói ra một chữ như vậy có ý gì ? Ta tiếng Trung chỉ có thể miễn
cưỡng đạt tiêu chuẩn a.
« Đồng
bọn hợp tác không phải sao ? Dù sao cũng phải biết kêu cái gì »
Nam tử vân
đạm phong khinh cười, cầm lấy tay ta, ngón tay thon dài ở giữa bàn tay ta viết
ra chữ « Dận ».
Cái này ta
hiểu được, đây là tên hắn, bất quá chỉ có một chữ ? Cũng không chịu tiết
lộ tên họ đầy đủ, thực sự là nam nhân vô cùng keo kiệt.
Ta cầm lấy
bàn tay hắn, nháy mắt cười nói : « Đây là bắt tay ! Hiểu không ?
Bắt tay đại biểu cho việc hợp tác được thiết lập ! »
Dận cúi
đầu nhìn bàn tay bị nắm, lập tức ngẩng đầu hướng ta cười ôn nhu…
Thật nham
hiếm ! Bề ngoài cười đến mê ngươi, tay của ta đều sớm bị hắn bóp nát !
Nghĩ ta dễ
bị ức hiếp vậy sao ? Mấy tháng qua ta cũng không phải nhàn rỗi như vậy.
Nắm chặt
tay hắn, dùng sức nắm lại…
Kết quả
suốt nửa tiếng, hai mỹ nam đối mặt cười đến quỷ dị, cơ thể cứng ngắc, tay nắm tay,
nắm đến trán đổ mồ hôi…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét