CHƯƠNG
10
« Duệ !
Ngươi sao lại chạy đến đây ? Thật là ! Không phải hẹn gặp nhau trong
phòng sao ? Hiện tại đến chỗ này, cho dù là hậu hoa viên của ngươi, nhưng
ngươi cho rằng dạng như chúng ta có thể ở bên ngoài được sao ? Huống chi
ngươi còn có bằng hữu, chuyện chúng ta nếu người ngoài biết phải làm sao bây
giờ ?! »
Dận nói
xong thì « lặng lẽ » nhìn Cô Nguyệt bên cạnh ta, nếu có thể gọi như
vậy là « lặng lẽ »…
Nam nhân
này ! Không đi diễn kịch thật uổng phí a ! Rõ ràng là hợp tác, nhưng
lại nói như thể ta và hắn yêu đương vụng trộm, muốn nói yêu đương vụng trộm thì
yêu đương vụng trộm, dù sao ta cũng không có ý kiến, nhưng vấn đề ở chỗ Dận hắn
tuyệt đối cố ý, cố ý làm không khí trở nên nóng lên như vậy.
« Quân
Duệ, đây là… ? »
Cô Nguyệt
hiển nhiên có chút ngây người, trong mắt bi thương nồng đậm.
« Vị
này Liên vương sao ? »
Dận tên
hỗn đản này không chờ ta nói liền đi tới bên cạnh Cô Nguyệt, cười vô hại.
« Lần
đầu gặp mặt, ta là… »
Cố ý kéo
âm cuối thật dài, ánh mắt thâm thuý hàm chứa ý đùa cợt, nóng bỏng nhìn về phía
ta, « Là bằng hữu của Duệ, một người – hẳn là xem như « bằng hữu »
đặc biệt đi ! »
« Phải…
phải không …»
Cô Nguyệt lẩm
bẩm nói.
« Ha
ha ! Dận, ta chờ ngươi cả buổi ngươi cũng không đến, Cô Nguyệt tới ta làm
sao có thể để khách chờ lâu được ? »
Người kia
tuyệt đối cố ý ! Tuyệt đối ! Nhìn hắn cười gian trá như vậy !
Tuy rằng
bề ngoài nhìn có vẻ cực kì ôn nhu, nhưng không trốn được mắt ta, chúng ta không
phải cùng một loại người sao ? Không phải nói chỉ có lang mới hiểu rõ lang
nhất sao ? Tuy hắn càng giống một con báo hoa lệ.
« Ai !
Vậy là lỗi của ta sao ? »
« Ha
ha ha… »
Tiếp tục
cười, ta thế nào lại nghĩ miệng có chút run rẩy.
« Ngươi hôm nay thực vui vẻ a ! Cười
thích thú như vậy ! »
« Ân,
thật lâu không thấy Quân Duệ cười thoải mái như vậy đi ». Cô Nguyệt nhìn
ta, gật đầu nói, lại như thế nào tràn ngập một cỗ mùi vị là lạ?
« Không
có gì, không có gì ! Nhìn hôm nay hai hảo bằng hữu tới đây, đương nhiên sẽ
vui rồi ! Được rồi, đừng đứng ở chỗ này nữa, chúng ta đến lương đình ngồi
đi ».
----------------------------------------------------------------
« Duệ,
phong cảnh ở đây quả thật rất đẹp a ! Hậu hoa viên của ngươi thật đẹp ».
Dận thích
thú vuốt sợi tóc bị gió thổi bay bay của mình, từ đầu đến cuối đều là ánh mắt « ấm
áp ».
Được lắm !
Dận, ngươi muốn chơi, ta cùng ngươi chơi, xem chúng ta ai chơi ai !
Đương
nhiên người như ta rất khó từ chối chủ động của mỹ nhân, « ấm áp »
của hắn ta đương nhiên tiếp nhận toàn bộ !
« Ân ?
Dận công tử tới đây lần đầu sao ? Không phải là hảo bằng hữu của Quân Duệ
sao ? »
Cô Nguyệt
nghi hoặc hỏi.
« A !
Vì lần trước đến vào buổi tối, trực tiếp tới phòng Duệ, không có đi loanh quanh »
Nói chuyện
nói phân nửa, hắn đại khái chính là cái dạng ưa cắt câu lấy nghĩa này.
« Phải…
phải không ? Trễ như vậy a ! »
Không khí
hiện tại phải gọi là xấu hổ. Người này rõ ràng đang đùa giỡn ta, nếu không thu
về một ít lợi tức sẽ rất xin lỗi chính mình.
« Rất
ngạc nhiên đi ! Ta cũng không ngờ Dận trễ như vậy đến tìm ta, bất quá lại
vội vã ly khai »
« Ai ?
Giọng điệu ngươi sao lại nghe thất vọng như vậy a ? »
« Đúng
vậy ! Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ ở lại ! »
Ta ngồi
xuống bên cạnh Dận, vô cùng thân thiết lấy tay sửa sang sợi tóc bị gió xuân
thổi mất trật tự của hắn, ngón tay chạm vào da thịt, từ đầu ngón tay truyền đến
ấm áp.
« Ha
hả ! Nếu vậy ngươi nên nói sớm với ta ! »
Dận từ góc
độ Cô Nguyệt không nhìn thấy hướng ta phát ra tín hiệu nguy hiểm, con mắt nhướn
lên ý bảo ta lấy bàn tay càn rỡ ra.
Vờ như
không thấy, ta tiếp tục càn rỡ trên người hắn, tay sửa sang tóc hắn, cảm giác ngẫu
nhiên chạm đến ấm áp thật tốt, tâm tình thật tốt, tốt tốt tốt !
« Ha
hả ! Liên vương tới tìm Duệ sao ? Xem ra các ngươi có việc muốn nói,
ngoại nhân như ta ở đây không thích hợp, ta nên đi trước »
Dận không dấu vết cố sức chặn lại tay
ta, nét mặt « áy náy »
cười, đứng dậy tỏ ý phải đi.
« Đâu
có chuyện gì quan trọng? Không phải chỉ tụ tập vui vẻ thôi sao ? »
Ta cúi
người, hai tay đặt trên bả vai rắn chắc của Dận, cố sức đè trở về cái người
đang muốn chạy trốn này, tựa sát vào mặt hắn, tựa thật gần a ! Ngay cả hơi
thở ấm áp của hắn ta cũng cảm nhận được, có thể tưởng tượng hiện tại chúng ta
nóng bỏng biết bao nhiêu a !
Nhìn người
dưới thân trong mắt ngầm phẫn nộ, thực sự, thực sự là quá sung sướng ! Quá
sung sướng ! So với tiêu diệt một tổ chức còn sảng khoái hơn…
Ách… Tuy
rằng muốn tiếp tục, nhưng ngại Cô Nguyệt vẻ mặt tối tăm bên cạnh, vẫn nên thu
lại tay đi, dù sao trong lúc hợp tác sẽ có thời gian, có cơ hội.
«Quân, Quân
Duệ… »
Cô Nguyệt
đột nhiên đứng dậy, trên gương mặt tuấn dật tràn ngập thần sắc phức tạp.
« Ta
có chuyện đi trước, bất quá… »
Ánh mắt
vốn ôn nhu như thuỷ trở nên sắc bén, trừng mắt thẳng người nào đó dưới thân ta.
« Ta
sẽ không bỏ cuộc ! »
« A ? »
« A
cái gì a , không thấy người ta đi rồi sao ? »
Dận không
chút khách khí đẩy ra ta, giống như đụng phải cái gì rất bẩn, dùng sức vỗ qua
nơi bị ta chạm đến.
Tên hỗn
đản này… Thực sự càng ngày kích thích dục vọng chinh phục của ta !
« Ai !
Ta là lo lắng cho ngươi, ngươi không phải không thấy Cô Nguyệt trong mắt tràn
ngập địch ý với ngươi nha ! »
Ổn định
thân thể, ta khôi phục trạng thái ban đầu, bắt chéo chân gác ở lan can.
« Hừ !
Thế nhưng giúp ngươi đạt được mục đích không phải sao ? »
Khinh miệt
hừ một cái, Dận ngồi xuống đối diện ta. Chậc chậc ! Có cần cách xa vậy
không ? Thực khiến người ta đau lòng a…
« Ngươi
vốn không phải muốn Liên vương mê luyến ngươi, sao đó một lần nữa giành lấy tín
nhiệm của hắn sao ? Ta lúc này đến chính là giúp ngươi nhanh chóng đạt
thành mục đích »
Nói xong
liền truyền đến ánh mắt uy hiếp.
« Trừ
bỏ hợp tác, đừng nghĩ đến cái khác, cũng đừng quá phận, ta khó có thể cam đoan
ta sẽ không làm ra chuyện gì ! »
Chậc chậc !
Uổng phí cho chất giọng thu hút như vậy! Sao lại gay gắt thế ?
« Nga ?
Vậy ngươi định làm ra chuyện gì ? »
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét