Thứ Tư, 5 tháng 3, 2014

GIANG SƠN 11

CHƯƠNG 11
        Ta bình tĩnh buông Viêm ra, dùng khinh công trở về phủ, trong lòng không yên. Bệ hạ của ta, ngươi cũng biết thân phận của mình, cho dù trong lòng có bao nhiêu tình cảm cũng không thể lộ ra. Ngươi là đế vương, sao có thể u mê vì tình?
        Trong lòng phiền muộn, nằm đã lâu vẫn không thể ngủ, trong đầu tràn ngập hình ảnh lúc ta rời đi. Cảnh Viêm ngây ngốc ngồi ở Đinh Long điện khiến ta bất giác lo lắng. Tiếng gõ của phu canh vang lên, ta phát hiện mình đã trằn trọc đến canh ba. Ngày mai lâm triều còn phải đánh một trận ác liệt, nếu lòng rối loạn đến lúc đó sao có thể cùng người tranh đấu? Vì thế ta xoay người rời giường, ngồi thiền, đem hồn ném ra chín tầng mây rồi mới bình ổn xuống.
        Khi mở mắt ra lần nửa, trời đã sáng, đã đến thời gian lâm triều. Vội vàng mặc y phục rời giường, giục ngựa chạy thẳng vào cung. Con ngựa phóng nhanh giữa thâm cung nội viện cũng không ai dám cản, bởi lúc về kinh sau chiến thắng Tây Sở, ta đã có đặc quyền mang kiếm và cưỡi ngựa trong cung. Mặc dù chưa từng làm vậy, nhưng hôm nay thời gian eo hẹp, cũng không quản nhiều như vậy.
        Đem ngựa giao cho người hầu, ta đi vào nội đường. Viêm vẫn chưa xuất hiện khiến ta không khỏi kinh ngạc. Thông qua một đồng sự mới biết Viêm thân thể không khoẻ, lâm triều muộn nửa canh giờ. Bị bệnh… sao có thể, ngày hôm qua còn khoẻ mà. Chẳng lẽ bởi vì ngày hôm qua ta rời đi… Đang lúc miên man suy nghĩ, phụ thân đi tới bên người ta. “Tử Hoàng, hôm qua ngươi về phủ rồi sao?”
        “Đúng vậy, phụ thân”. Ta gật đầu, “Nếu Di vương đã bị bắt, ta đương nhiên an toàn”.
        “Chuyện lần này, không chỉ đơn giản vì chủ trì công đạo cho ba đứa trẻ phải không?”. Phụ thân nhẹ giọng hỏi ta, giọng điệu có chút trách cứ, “Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”.
        “Có muốn làm gì đâu”. Ta miễn cưỡng trả lời, trong lòng vẫn nghĩ đến tình trạng hiện tại của Viêm. “Có lẽ bệ hạ bị vu oan nên tức giận thôi”
        “Phải không? Vậy Triệu Quảng thì sao?”. Giọng điệu nghi vấn của phụ thân khiến ta không khỏi giật mình, phụ thân đã bắt đầu nghi ngờ. Vậy ý chỉ hôm nay của Bệ hạ có phải hay không càng khiến hắn xác định rõ ràng.
        “Triệu Quảng chính là ngốc”. Ta yên lặng che dấu hoảng hốt của chính mình, không hề biến sắc. “Ngốc nghếch chống lại lệnh bắt”.
        “Vậy sao?”. Phụ thân cũng không hết nghi ngờ, đang định mở miệng thì nghe thấy giọng thái giám truyền đến. “Hoàng thượng giá lâm…”
        Quần thần quỳ xuống nghênh đón, hô vạn tuế ba lần, điệu bộ tôn kính. Nhưng cả sảnh đường văn võ này liệu có mấy người là thật lòng?
        “Đứng lên đi, không cần đa lễ”. Giọng Viêm có chút yếu ớt. Ta giương mắt nhìn lên, phát hiện sắc mặt hắn tiều tuỵ, trên tay phải còn quấn băng gạc, hai mắt cũng không có tinh thần như bình thường, có lẽ vì một đêm không ngủ. Hình như phát hiện ánh mắt của ta, Viêm thoáng ngẩng đầu trừng ta một cái, giống như giận mà cũng không phải giận, nhưng hết sức ai oán. Cúi đầu, vô lực đón nhận ánh mắt của hắn, tay trái ta nhẹ nhàng chỉ phụ thân, tai phải ra dấu hoài nghi, hi vọng có thể cho Viêm biết phụ thân đang hoài nghi chúng ta.
        “Ân…” Viêm ngừng một chút, giọng nói càng lộ vẻ suy yếu. “Từ lúc Định quốc hầu từ Tây Sở hồi kinh đến giờ, ngoài trừ hỗ trợ chỉnh đốn quân vụ, vẫn chưa có chức vị thực tế. Để tránh lãng phí nhân tài, trẫm nghĩ ngợi cả đêm, nhưng không nghĩ ra chức vị gì hợp với hắn. Các ngươi hỗ trợ suy nghĩ, đừng để cho Định quốc hầu của chúng ta ngồi không ở nhà”.
        Ngẩng đầu nhìn về phía hắn, ta có một tia âu lo. Viêm, không thấy được ám hiệu của ta sao? Nóng vội như vậy chỉ sợ càng khiến phụ thân khả nghi. Lại thấy Viêm dùng vẻ mặt hờ hững nhìn quần thần, không biểu lộ chút gì. Ta không khỏi cau mày, giờ phải làm sao mới được đây?
        Quần thần im lặng, không ai dám tuỳ tiện lên tiếng. Ta cười khẩy, thật sự khiến các ngươi khó xử như vậy sao? Làm đại thần trong triều, lại giống một đám thùng cơm chỉ biết xem sắc mặt người khác làm việc.
        “Tả tướng, ngươi nói xem”. Viêm mở miệng, trực tiếp đem vấn đề ném cho phụ thân.
        Phụ thân hiển nhiên trong lòng còn nghi vấn, lại không biết Viêm đến tột cùng đang nghĩ gì, bèn đem vấn đề trả lại cho Viêm. “Không biết bệ hạ nghĩ như thế nào?”
        “Không biết nữa…” Viêm giả ngu. “Trẫm muốn giao chức đại tướng quân còn đang trống nhiều năm cho hắn, khiến hắn chỉ huy toàn quân. Nhưng binh phù đang trên tay Tả trướng, trẫm sợ Tả tướng có khúc mắc, nên muốn cho hắn làm văn thần, cũng đỡ khiến Tả tướng cùng phu nhân vì hắn mà lo lắng. Nhưng văn thần trừ vị trí Hữu thừa tướng lại không có chức vị trống, nếu cho hắn làm Hữu tướng, ắt hẳn có nhiều người không phục. Mà nhìn chung, cũng không còn chức vì gì khác. Trẫm cũng không thể để một nhân tài như vậy làm một Hầu gia hữu danh vô thực, nhàm chán ngồi không ở nhà”.
        Viêm so với kế hoạch ban đầu càng trắng trợn, có gấp quá hay không? Phụ thân trong lòng nghi ngờ, làm vậy có khiến hắn nghi ngờ thêm không?
        “Thần cũng không biết”, Phụ thân ôm quyền đáp. “Định quốc hầu là con thần, cho dù có làm Đại tướng quân hay Hữu tướng, cũng không thể do thần đề cử. Hơn nữa, Định quốc hầu tuổi nhỏ, trừ bỏ quân công cũng không có công trạng gì khác, tuỳ tiện giữ chức vị lớn sẽ khiến người ta không phục”
        Ta kinh ngạc ngây người, không khỏi tán thưởng trí tuệ của Viêm. Viêm hiển nhiên hiểu được ám hiệu của ta, nhưng vẫn đề ra yêu cầu như vậy, hơn nữa yêu cầu so với kế hoạch ban đầu càng lộ liễu. Có lẽ bởi vì hành động không chút nào che đậy nên càng khiến người ta tin tưởng.
        “Đã đề cử thì không phân biệt người thân” Viêm mỉm cười nói. “Nếu tả tướng cho rằng thích hợp thì cứ nói ra, nếu cảm thấy không thích hợp thì thôi”.
        “Ân…” Phụ thân làm bộ tự hỏi, lại ở phía sau dùng ám hiệu sai khiến Lại bộ đại thần ra nói chuyện. A, ngươi lại vô thức bị Viêm lừa.
        “Bẩm Bệ hạ, thần có lời muốn nói”. Lại bộ Thượng thư thấy được ám chỉ, rốt cuộc đứng dậy. “Cửu phượng đế quốc nhiều năm không có Đại tướng quân, Tả tướng bận rộn nhiều việc, còn lo lắng chuyện trong quân nữa thì e rằng quá sức. Định quốc hầu tuổi trẻ tài cao, quân công xuất sắc, không bằng để hắn nhậm chức Đại tướng quân”
        Phụ thân, ngươi thật thông minh, biết rằng quân phù trong tay ngươi, chức đại tướng quân của ta chỉ làm cảnh thôi. Nhưng nếu ngươi biết động tác tiếp theo của Viêm thì sẽ như thế nào đây?
        “Vậy cũng hợp lý, phong Định quốc hầu làm Đại tướng quân đi”. Viêm miễn cưỡng cười, tựa vào long ỷ, sắc mặt ôn hoà.
        “Nhưng Đại tướng quân kinh nghiệm không đủ, chuyện binh phù thì sao?” Phụ thân ôm quyền hỏi, hệt như ta nghĩ.
        “Binh phù để ngươi giữ đi”. Viêm mỉm cười nói, “Sau này rồi giao lại. Còn bây giờ, Đại tướng quân, đến đây”.
        “Vi thần ở đây, bệ hạ có gì phân phó?”. Quỳ xuống, ta khiêm tốn chờ lệnh.
        “Vì sau này ngươi có khả năng phải xuất chinh, nếu không có binh phù cũng không tiện. Như vậy đi, Trẫm ban ngọc tỷ cho ngươi, để ngươi sau này sử dụng”.
        Rõ ràng nghe được một loạt tiếng hít hà. Phụ thân tức giận trừng mắt nhìn ta, nhưng không dám lên tiếng. Ta nhìn lại hắn, nghiêm nghị chờ lệnh.
        “Bệ hạ, ngàn lần không thể. Ngọc tỷ của bệ hạ hết sức tôn quý, sao có thể ban cho thần tử”. Phụ thân đứng dậy, kiên quyết phản đối.
        “Nhưng Đại tướng quân cũng không thể không có con ấn của riêng mình. Không danh chính ngôn thuận thì sao có thể thống lĩnh bốn phương được?”. Viêm mỉm cười phản đối, không hề đề cập đến binh phù của phụ thân.
        “Ngọc tỷ của bệ hạ không thể dễ dàng ban cho người khác”. Phụ thân tức giận nhìn Viêm, nhưng không thể không đầu hàng.
        “Không được, Đại tướng quân kinh nghiệm chưa đủ, sao có thể giao binh phù cho hắn”. Viêm phản đối nói. “Không sao, ta sẽ tuyên bố, ngọc tỷ của ta vẫn dưới quyền Tả tướng”.
        “Bịch”, ta nghe thấy âm thanh phụ thân quỳ xuống. “Thần sợ hãi, xin Bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra”
        Cả triều toàn bộ văn võ đồng loạt quỳ xuống, khắp cung điện vang lên. “Xin Bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra”.
        “Này…” Viêm đột nhiên tức giận. “Thế này không được, thế kia cũng không được, các ngươi muốn trẫm phải làm sao?”.
        “Thần…” Phụ thân đành phải nhượng bộ. “Thần nguyện đưa binh phù đưa cho Đại tướng quân”
        “Này…” Viêm cũng không nghe theo. “Vậy sao được, chẳng phải Trẫm đã nói không có ý định thu hồi binh quyền của Tả tướng sao?”
        “Đất đai trong thiên hạ đều là của vua”. Phụ thân vẫn quỳ như trước. “Binh sĩ trong tay ta đều là của ngài”
        “Vậy thì tốt”. Viêm đứng dậy, nghiêm trang nói. “Đại tướng quân tiếp chỉ…”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét