CHƯƠNG 14
Yên Hoa các, Yên Hoa các, hảo một cái
Yên Hoa các!
Bóng đêm mị hoặc, ánh trăng sáng tỏ
trút xuống, chảy xuôi theo những con sóng nhẹ đong đưa trên mặt sông, phiếm ra
cảm giác dễ chịu thanh lãnh mà nồng đậm.
Yên Hoa các được xây giữa dòng sông,
xa xa từ bờ nhìn đến, tựa như tiên cảnh tại tiên cung. Pháo hoa nhiều màu hoa
mỹ mờ ảo như lớp lụa mỏng của tiên nữ nhẹ bay trong gió đêm. Những đôi tay dụ
hoặc vẫy gọi bốn phía bờ sông, thu hút một lượng lớn khách nhân đến.
Lầu cao bốn tầng, nước sông cũng không
cạn, không biết Yên Hoa các này như thế nào có thể xây được giữa dòng sông.
« Chậc chậc ! Xem ra
ngươi thường xuyên đến nơi này ? »
Theo thuyền nhỏ xuôi đến, đứng dưới Yên Hoa các, ta nhìn
một đám oanh oanh yến yến đứng trước cánh cửa hoa lệ, chạm chạm vào nam nhân
bên cạnh.
« Đây là nơi hỏi thăm được từ tiểu nhị trong quán, có
vẻ cũng không tệ lắm »
Dận không biết từ đâu lấy ra một cây quạt, ra vẻ phong nhã
phe phẩy. Tuy rằng thoạt nhìn cũng hợp, nhưng người trời sinh sợ lạnh như ta có
chút không thoải mái.
« Đi thôi ! Đi thôi ! Đứng nơi này hít không
khí sao ? »
Một phen đoạt qua cây quạt chướng mắt kia, ta nhanh chóng
đi trước, hướng bên trong một đôi oanh yến đi tới.
Chúng ta đến khiến đám oanh yến tại cửa một trận ồn ào, ném
ra mị nhãn, vẫy vẫy khăn lụa, xoay eo nhắm thẳng chúng ta mà tiếp đón. Ta đem
cây quạt của nam nhân anh tuấn bên người ném tới, đám đông oanh yến lập tức
điên cuồng tranh đoạt.
« Ngươi… »
Xem nhẹ sắc mặt phiếm đen của Dận, ta một phen ôm hắn nhanh
chóng tiến vào Yên Hoa các.
« Ha ha ha… »
« Xem ra ngươi đem cây quạt của ta chơi thật vui vẻ đi ? »
Cảm giác nắm lấy tay người này thật tốt, tuy trên tay có
một tầng chai mỏng vì luyện công, nhưng lại cực kì mềm mại khô ráo.
« Ta không thích bị một đoàn nữ nhân vây quanh, hương
vị đó thật đáng sợ ! Chỉ có một cây quạt, ngươi sẽ không nhỏ mọn vậy đi ? »
Nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay mềm mại trong tay, ta luôn chán
ghét hương vị phấn son kia, nhẹ nhẹ thì được, nhưng quá nồng sẽ khiến người ta khó
chịu.
Nói xong, ta ngửi ngửi trên người Dận, không tệ không tệ,
là hương vị ta thích.
« Ôi ! Hai vị khách quan thật lạ, là lần đầu đến
đây sao ? »
Một nữ nhân lẳng lơ ỏng ẹo tiến tới, một đôi mị nhãn dao
động trên người chúng ta.
« Cho chúng ta một nơi yên tĩnh, gọi cô nương đẹp nhất
của các ngươi tới tấu một khúc nhạc »
Dận cũng không thèm nhìn nữ nhân ỏng ẹo kia, từ trong ngực
lấy ra một thỏi vàng sáng rực, khiến nữ nhân kia hết sức hoan hỉ.
Nữ nhân ỏng ẹo kia cũng biết cách tiếp khách, vội đón chúng
ta đến một gian phòng trên tầng cao nhất.
Nghiêng người tựa vào lan can khắc hoa, đem chén rượu uống
một ngụm, ta nhìn qua nam tử bên cạnh.
Đầu ngón tay cọ xát hoa văn li ti trên chén ngọc, ta mỉm
cười với nam tử vừa ngồi xuống.
« Ta vẫn cảm thấy ngươi có chuyện gạt ta… »
« Ta cần nói thật với ngươi cái gì ? »
Câu trả lời như vậy khiến ta nhíu mày, có chút bất mãn.
« Ngươi nói vậy là nhắc nhở ta quan hệ giữa chúng ta
sao ? Hay là muốn cảnh cáo ta không cần tự phỏng đoán ? »
Từ lan can đứng dậy, ta thong thả bước đến trước mặt hắn,
có thể tinh tường cảm giác được hơi thở hắn.
« Quan hệ giữa chúng ta là hợp tác. Mộ Quân Duệ, ngươi
sao đột nhiên hỏi mấy chuyện này ? »
Dận kéo ra khoảng cách giữa chúng ta, hắn tựa hồ không
thích cùng người khác gần gũi.
Không khí vừa nãy còn vui vẻ nhất thời lạnh xuống ba phần,
có một loại cảm giác khác thường vẫn quấy nhiễu ta, khiến ta bắt đầu trở nên có
chút căng thẳng.
Quan sát hắn trong chốc lát, ta ngượng ngùng cười, ngồi vào
bên cạnh hắn, ghé sát vào tai hắn, giữ chặt không cho hắn tách ra.
« Ta ghét bị người lừa gạt »
Ta không biết ánh mắt nhìn hắn có nhiệt độ nào, đây chỉ là
nhắc nhở nho nhỏ mà thôi.
Nữ tử Yên Hoa các đàn tỳ bà rất hay, trong tiếng nhạc thanh
thanh thưởng thích vũ tư thướt tha của mỹ nữ, nhấm nháp rượu ngon và tinh khiết
từ Tây Vực, bên người là thân thể ôn nhuyễn mềm mại…
Đáng tiếc, ta cũng không biết hiện tại là tình trạng gì.
Cửa gỗ bị đá văng thật mạnh, đột nhiên xuất hiện hơn mười
hắc y nhân che mặt đằng đằng sát khí. Nữ nhân trong phòng sợ tới mức thét chói
tai liên tục, chạy trốn xung quanh. Tiết mục giống như trong kịch truyền hình
cứ như vậy diễn ra trước mặt ta.
« Ai ! Thật vất vả nghỉ ngơi một chút, cư nhiên
bị phá hỏng như vậy, thật mất hứng ! » Ta không khỏi ai thán ba
tiếng.
« Tiểu tử, nơi này không có chuyện của ngươi, muốn
sống nhanh cút đi cho ta ! » Hắc y nhân đi đầu hướng ta quát.
Ta nhíu mày nhìn Dận còn đang nhàn nhã uống rượu một bên.
« Uy ! Bọn họ tìm ngươi a, dường như không liên
qua tới ta… »
« Ngươi đi đi » Dận cũng không nhìn ta, thản
nhiên nói một câu.
« Ngươi ứng phó được sao ? » Dù ta không
biết võ công, nhưng khí thế áp nhân thế này chứng tỏ đối thủ không đơn giản,
huống chi đối phương có chuẩn bị mà đến, hơn mười người cũng không phải trong
một lúc có thể dễ dàng đột phá.
« Vô nghĩa cái gì ! Lên ! »
Không đợi Dận trả lời, đối phương rõ ràng muốn tốc chiến
tốc thắng, lập tức vọt tới đây như thác lũ.
Dận vung chén rượu vào giữa ngực một người, người nọ nhất
thời lui ba bước. Tình thế hiện tại có thể nói hết sức hỗn loạn, qua mấy chiêu
đối phương dĩ nhiên biết ta không có võ công, ta nhất thời có chút chống đỡ
không được. Ngực bị đánh trúng truyền đến từng đợt đau, nhưng loại đau đớn này
lại kích thích bản chất thị huyết vốn đã an phận từ lâu của ta. Theo bản năng
ta cho dù không có võ công cũng ứng phó nhẹ nhàng, tuy rằng nguyên nhân chính
là chỉ có một hai người cùng ta đánh nhau, đại bộ phận đều vây quanh Dận.
« Nhảy xuống đi ! »
Dận trăn trở tới bên cạnh ta, ống tay áo thuần bạch nhiễm
một mảnh hồng, khiến ánh mắt ta buốt lên.
« Shit ! Ta không biết bơi ! » Lùi từng
bước, chúng ta đã tựa đến lan can, huống hồ tình huống hiện tại nếu muốn nhảy
xuống cũng không phải dễ dàng, nói không chừng một cái xoay người liền ngã
xuống.
« Tin ta ! »
Lấy trong ngực ra súng lục bằng gỗ, ta hô lớn : « Ai
dám đến ta sẽ giết kẻ đó ! »
Mẹ nó, ta cũng không muốn đem bảo bối ra nhanh như vậy,
nhưng ta đã nổi giận. Bị khí thế bức người của ta làm chấn động, đối phương tạm
ngưng trong chốc lát. Thừa lúc này ta ấn xuống súng lục chứa độc châm trong
tay, chuẩn xác hạ gục Hắc y nhân gần nhất, một cú này quả nhiên có hiệu quả.
Nhưng khi ta muốn dùng kĩ thuật bắn súng độc nhất vô nhị quét ngang một mảnh, chuyện
bất ngờ đã xảy ra – Dận cư nhiên lôi ta nhảy sông !
Ta trong lòng mắng vô số lần, mẹ nó, ta ghét nhất xuống
nước ! Súng của ta có thể đem đám quạ đen kia đánh cho lông cũng không còn
sót lại, ta nói ngươi kích động cái gì a ! Trời ạ ! Ta ghét nước !
« A… » Ta khó được một lần kinh hoảng, thế nhưng
lại dưới trường hợp như vậy, ta hận !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét