CHƯƠNG 5
Về
kinh hơn một tháng, bận rộn xã giao với quan to quý tộc, lại phải chỉnh đốn
quân vụ kinh thành nên ta không thể ra ngoài du ngoạn, thật sự hổ thẹn với cảnh
xuân tươi đẹp. Nhìn ánh mặt trời ấm áp ngoài cửa sổ, ta đứng bên trong cấm
thành, nghĩ đến xuân sắc rực rỡ.
“Tử
Hoàng, thời tiết tốt như vậy, ra ngoài một chút đi”. Dường như cảm nhận được
suy nghĩ của ta, người trên thượng vị đứng lên khỏi long ỷ.
“Được”
Ta mỉm cười. “Ngày lành cảnh đẹp như thế này, cũng nên đi ra ngoài một chút”.
Thay
trang phục bình dân giục ngựa ra cung, nhìn bốn phía xuân sắc tràn đầy, suối chảy
rừng cây đẹp không sao tả xiết. Ta đang say mê ngắm nhìn cảnh đẹp lướt qua thì
thấy người bên cạnh đột nhiên ghìm dây cương. Bởi vì dừng lại quá nhanh mà con
ngựa hơi kinh hoảng, ta khó hiểu nhìn người bên cạnh, lại nghe thấy trong rừng
vang lên tiếng động. Chú ý lắng nghe, hình như có hơn 30 người đang đuổi theo
vài đứa trẻ hướng đến bên này. Chúng ta đồng thời xoay người xuống ngựa, thoáng
nhìn nhau tự hiểu. Đúng lúc đó, ba đứa nhỏ mặc tù phục chạy đến bên này. Ta
xoay người, khéo léo ngăn lại bọn họ.
“Tránh
ra!”. Một tiếng hô lên, ba đứa trẻ đồng loạt vươn tay phải dùng chiêu Thành
Long Trảo đánh tới. Có thể thấy bọn họ cùng chung một sư phụ, võ công không tệ.
Ta cười thầm, lắc lắc đầu. Nếu gặp người khác có lẽ các ngươi sẽ chạy được, đáng
tiếc người các ngươi nhìn thấy chính là ta, võ trạng nguyên Cửu Phượng quốc.
Một
tay bắt lấy dây cương Viêm ném tới, vung ra, sử dụng chiêu thức tự do, không
lâu sau, ba đứa nhỏ đã bị ta vây lấy không nhúc nhích được.
“Giao mấy đứa trẻ ra đây!”. Ta cúi đầu đang định
hỏi han ba đứa nhỏ thì nghe thấy phía trước truyền đến một tiếng hét to. Vừa định
mở miệng thì nghe bên tai truyền đến giọng Viêm châm chọc. “Các ngươi còn biết
đây là ba đứa trẻ sao, vậy mà cũng không bắt được bọn họ”.
“Ngươi
là ai mà dám quản chuyện của chúng ta?”. Giọng điệu người tới thật gay gắt khiến
ta ngẩng đầu nhìn. Ba người mặc y phục cấm quân kinh thành, vẻ mặt kiêu căng, bộ
dáng hách dịch khiến người ta chán ghét.
“A?
Khẩu khí lớn như vậy, ta không giao bọn họ ra”. Viêm không giận mà cười, phe phẩy
quạt giấy, xấu xa trêu chọc như trẻ con.
“Các
ngươi dám?” Một gã quân sĩ lao tới nhưng bị ta rút nhuyễn kiếm từ tay trái ra
đánh về. Ta nhíu mày. “Làm càn!”.
Bọn
lính dường như bị ngữ khí uy nghiêm của ta doạ sửng sốt một hồi lâu, rồi một
người đột nhiên hô lên. “Thì ra là Định quốc hầu đại nhân!”.
“Khấu
kiến Định quốc hầu đại nhân!”. Ta đang định nói ra thân phận của Viêm thì thấy hắn
xua tay ra hiệu, ta bất đắc dĩ nói với đám người đang quỳ. “Miễn lễ”.
“Đại
nhân, xin giao ba người này cho ti chức được không?”. Một gã mặc y phục Thiên hộ
trưởng đứng dậy, hành lễ với ta rồi nói.
“A?
Bọn họ vẫn còn là trẻ con, không biết phạm vào tội gì khiến các ngươi huy động
nhiều người như vậy đi bắt?”. Viêm đến bên cạnh ta, cất giọng hỏi.
Tên
Thiên hộ trưởng kia nhìn Viêm, lại nhìn về phía ta, thấy được vẻ mặt tỏ ý muốn
hắn nói rõ của ta nên mở miệng nói. “Bẩm Định quốc hầu, là thế này, ba đứa trẻ
này là luyến đồng của Bệ hạ, bởi vì không tuân thủ quy củ chạy ra khỏi cung nên
ta phụng mệnh bắt về, không nghĩ rằng bất cẩn lại làm bọn họ trốn thoát!”.
“Nói bậy!”. Viêm nhăn mặt quát lên một tiếng,
Thiên hộ trưởng sợ đến mức không nói ra lời. Ta vươn tai cởi ra y phục một đứa
nhỏ, thấy trên vai có khắc Mai ấn, đúng là dấu ấn đặc biệt của luyến đồng trong
cung Cửu Phượng. Chuyển mắt nhìn Viêm, thấy hắn bình tĩnh nhìn Mai ấn kia, sắc
mặt từ tối tăm trở nên nổi giận. Sợ hắn bộc phát cuồng nộ, ta quay đầu nhìn về
phía Thiên hộ trưởng: “Giao ba đứa trẻ này cho ta, có chuyện gì ta chịu trách
nhiệm”.
“Việc
này…”. Thiên hộ trưởng khó hiểu nhìn Viêm sắp nổi giận, lại nhìn trộm ta, thấy vẻ
mặt kiên quyết của ta bèn không thể không thoả hiệp. “Vâng, hầu gia!”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét