CHƯƠNG 3
“Bệ
hạ, không biết đêm khuya gọi thần đến có việc gì không?”. Vẫn bày trí như cũ, vẫn
là một núi tấu chương, vẫn là con người ôn nhuận như ngọc, lại khác ở chỗ hắn
đang kiềm nén sự tức giận.
“Ta
đã nói lúc chỉ có hai chúng ta không cần gọi ta bệ hạ, cứ giống như trước đây
mà gọi ta là Viêm đi”. Xua tay tỏ vẻ không cần, hắn lập tức dời bước trở lại
long ỷ, cầm lấy tấu chương trên bàn. Hắn rất vất vả, tiên hoàng mất sớm khiến hắn
ngồi trên vương vị cũng không ổn định.
“Ta
không định tứ hôn cho ngươi!”. Giọng điệu bình thản như là chuyện đương nhiên.
“Vì
sao?”. Ta nhíu mày nhìn về phía hắn. “Bình thường cho dù là yêu cầu vô lý hơn nữa
ngươi cũng nhịn, tội gì vì vậy mà cùng hắn gây chuyện?”
“Vì
sao ư?”. Hắn ngẩng đầu, nhăn lại hàng mi tinh tế. “Ngươi muốn cưới vợ ư?”
“Không
phải!”. Ta tựa vào nhuyễn tháp duy nhất trong điện, vẻ mặt mệt mỏi. Sau khi trở
về thì đầu tiên là đến tấn kiến hắn, về nhà thăm mẫu thân, rồi tham gia yến hội,
giờ còn phải đến đây nên ta thật sự hơi mệt mỏi.
“Ta
hiểu ý ngươi”. Buông bút, hắn bước đến đối diện ta, vươn tay xoa nhẹ lên mặt
ta. “Nhưng ta không muốn đổi hạnh phúc của ngươi lấy việc duy trì cục diện cùng
phụ thân ngươi”.
Gạt
tay hắn ra, ta đứng lên. “Dù gì cũng phải cưới vợ, không phải sao? Không thành
vấn đề, ta đã quyết định đem cả đời dâng hiến cho Cửu Phượng quốc. Ta sẽ không yêu
ai, vậy nên cưới đại nữ nhân nào cũng được”.
Thân
hình mềm dẻo của hắn tựa vào lưng ta, thậm chí có thể cảm giác được hai tay hắn
bắt đầu vòng qua thắt lưng ta. Ta nhíu mày, Viêm sao vẫn trẻ con như vậy, hắn
chẳng lẽ không biết hành động này có bao nhiêu ái muội hay sao?
“Nhưng
mà Tử Hoàng, ta không muốn ngươi làm vậy, ta cũng không thích ngươi cưới người
khác”. Hơi thở ấm áp phất lên gáy, cánh tay hắn dần dần siết chặt khiến ta
không khỏi cảm thấy rung động. Ta không phải thiếu niên không biết chuyện phòng
the. Là con nhà quan, năm 16 tuổi ta đã sớm được tặng vô số nữ tử và nam tử. Ôm
ấp đụng chạm như vậy đối với ta chính là một loại thử thách.
Ta
kéo tay hắn ra, xoay người lại nhìn hắn. “Viêm, ngươi yên tâm, cho dù cưới ai
ta cũng ưu tiên cho Cửu Phượng. Đừng vì hạnh phúc của ta mà đánh mất cơ hội
tranh thủ thời gian, hiện tại ngươi đấu không lại phụ thân ta, ngươi cần thêm
thời gian”.
“Cửu
Phượng Cửu Phượng, trong lòng ngươi vĩnh viễn chỉ có Cửu Phượng, ngươi làm hoàng
đế thay ta chắc sẽ rất tốt!” Hắn bĩu môi như trẻ con đang làm nũng. Bộ dạng như
vậy của hắn có lẽ chỉ ở trước mặt ta mới xuất hiện.
“Là
ai nói phải làm đế vương nổi danh lịch sử? Là ai muốn gánh vác con dân trăm họ?
Là ai nói phải thống nhất thiên hạ?”. Ta buồn cười nhéo mũi hắn, vuốt ve mái
tóc dài xoã xuống của hắn như khi chúng ta còn bé.
“Ôi…”.
Hắn chậm rãi lùi ra phía sau, bộ dáng bất lực làm trái tim ta không khỏi se thắt
lại. Bệ hạ, hạnh phúc của ta không quan trọng như vậy, lúc cần thì phải biết hi
sinh.
“Ngu
ngốc, có nhớ lúc trước khi cưới công chúa Đông Tương làm Oánh hoàng hậu ngươi đã
nói gì sao?”. Chắp tay phía sau, ta nói. “Ngươi đã nói vì thiên hạ ngươi có thể
hi sinh tình yêu và hạnh phúc, vậy ta có cái gì không thể?”
Ta
rõ ràng nghe được tiếng hít sâu. Hắn chậm rãi xoay người lại, đã không còn bất
lực giống lúc nãy, ánh mắt kiên định nở rộ hào quang. “Ngày mai lâm triều, ta tự
mình tứ hôn cho ngươi, đem Nhược Dong công chúa gả cho ngươi”.
Thế là 2 bợn ấy cưới vợ hết à
Trả lờiXóaỪm, đời không như là mơ ~
Xóa