CHƯƠNG 2
Thay
quân phục thành y phục nguyệt sắc ưa thích, hiện tại ta đang mỉm cười giao thiệp
với giới vương cung quý tộc. Yến hội nhàm chán, những lời nịnh hót nhàm chán,
những câu chuyện nhàm chán, nhưng không thể không dấn thân vào. Ta nhíu mày
nhìn về ghế trên, Bệ hạ của ta, ngươi biết rõ Tử Hoàng chán ghét xã giao, sao lại
mở yến hội chiêu đãi ta từ biên cương trở về như vậy?
Dường
như cảm ứng được tầm mắt của ta, người bên trên nhoẻn miệng cười, giơ ngón tay
lên ý bảo ta đi qua.
Qua
loa với đám người bên cạnh, ta thoát thân đến chỗ hắn, vẻ mặt bình tĩnh.
“Đây
không phải ý định của ta, là của phụ thân ngươi…”. Hắn ngắm nghía chén ngọc chạm
khắc hình rồng, cúi đầu, giọng nói bình thản không rõ cảm xúc. “Ta nghĩ hắn định
nói ra yêu cầu gì đó ở yến hội này”
“Ngươi
định đáp ứng sao?”. Ta nhướn mi nhìn hắn.
“Không
biết, chờ hắn nói rồi tính”. Vẫn là chất giọng vô cảm, giờ đây hắn đã che giấu
hết tất cả hào quang mà giống như một người nhàn rỗi bình thường.
“Bệ
hạ! Thần có chuyện muốn khẩn cầu, không biết có được không?”. Bên tai ta truyền
đến giọng của phụ thân. Phụ thân của ta, xem ra ngươi quả thật có âm mưu.
“A?”
Hắn rốt cuộc nâng lên gương mặt tuấn mỹ, nhưng vẫn giữ giọng điệu lạnh nhạt như
trước, “Không biết Tả tướng có gì muốn khẩn cầu?”
“Con
trai thần đã 18 nhưng vẫn vì chinh chiến mà chưa cưới vợ, vi thần khẩn cầu Bệ hạ
tứ hôn cho con thần, thoả mong muốn có cháu của lão thần!”. Thái độ thật ngạo
nghễ, cho dù ở trước mặt bệ hạ ngươi cũng không biết giấu đi sao? Phụ thân của
ta, ngươi không phải đang khẩn cầu, rõ ràng là đang yêu cầu.
“Không
biết ý của Tử Hoàng như thế nào?” Giọng điệu hắn vẫn bình thản nhưng bàn tay cầm
lấy chén đột nhiên siết chặt, một giọt rượu tràn ra. Chỉ là tứ hôn thôi, bệ hạ
của ta, ngươi giận cái gì chứ?
“Tử Hoàng xem tổ quốc như gia đình, không cần vợ
con”. Ta ôm quyền hành lễ với người ngồi ở ghế trên. Nếu ngươi không muốn thì ta
sẽ từ chối.
“Vậy
sao được?”. Lễ bộ Thượng Thư thong thả bước đến. Ta khiêu khích nhìn hắn, chuyện
của ta đâu cần người khác nhúng tay. Nhưng hắn là người của phụ thân, cho dù vẻ
mặt sợ hãi nhưng vẫn nói ra. “Bất hiếu có ba thứ, không có hậu duệ là thứ lớn
nhất, Định quốc hầu năm nay 18 tuổi, lại là tướng quân của chúng ta, sao có thể
không có hiền thê mỹ thiếp. Xin bệ hạ tứ hôn để hoàn thành nguyện vọng có cháu
bồng của Tả tướng!”
“Vậy
sao?” Trong mắt bệ hạ chợt loé qua một tia sáng. “Nếu đã như vậy, Trẫm sẽ cẩn
thận xem xét tìm hiền thê cho Tử Hoàng. Thời gian không còn sớm, trẫm cũng mệt
mỏi, trẫm về hậu cung trước!”. Vừa dứt lời, hắn buông chén ngọc trong tay xuống,
xoay người rời đi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét