CHƯƠNG 1
Dân
chúng chào đón tại những con hẻm, quần thần chờ đợi nơi cổng thành, đế vương ngồi
ngay ngắn trên long ỷ, bày ra vòng tay chỉ dành riêng cho mình ta để đợi ta trở
về. Ta mỉm cười tự hào. Đây là thắng lợi đầu tiên của ta – một tướng quân chỉ mới
18 tuổi mà đã đánh bại Tây Sở quấy nhiễu nơi biên cảnh, dâng lên cho đế vương
đang ngồi trên long ỷ kia trận thắng đầu tiên sau khi hắn đăng cơ.
Phấn
chấn giơ roi giục ngựa, không ai có thể hình dung được sự hưng phấn của ta lúc
này. Dưới đáy lòng ta thầm nghĩ, Viêm, đây là thắng lợi đầu tiên của chúng ta,
từ nay về sau, chúng ta sẽ từng bước hoàn thành mục tiêu, ngươi sẽ là đế vương
vĩ đại nhất trong lịch sử, còn ta sẽ trở thành tướng quân ưu tú nhất. Hãy chờ
xem, bệ hạ của ta, giang sơn này là của chúng ta!
Hoàng
thành ở ngay phía trước, ta thậm chí đã thấy đế vương mặc hoàng bào đứng lên từ
long ỷ. Ta vô thức kẹp chặt bụng ngựa, tăng nhanh tốc độ, ghìm cương nhảy lên, sau
đó quỳ xuống nền đá lát ngọc thạch mà dùng giọng điệu kính trọng nhất nói với
người trước mặt. “Bệ hạ, không phụ lòng ngài, quân ta trong vòng nửa năm đã đánh
hạ mười toà thành Tây Sở, bọn họ lui binh!”
“Tốt,
tốt, tốt! Đứng lên rồi nói!”. Một đôi tay như ngọc đặt lên tay ta, động tác giống
như muốn nâng ta dậy nhưng lại ngầm dùng lực. Ta cười thầm, bệ hạ của ta, lúc
này mà ngươi còn muốn so cao thấp với ta sao? Ta vận công, nương theo lực đạo
trên cánh tay mà mạnh mẽ áp xuống, nhìn thẳng con người ôn nhuận như ngọc phía
trước. Thấy trong đáy mắt hắn hiện lên một chút tính trẻ con không cam lòng, ta
bất giác cong lên khoé môi.
“Tử
Hoàng giúp Cửu Phượng quốc chúng ta giải trừ mối nguy Tây Sở, lập được công lớn,
trẫm quyết định phong hắn thành Định quốc hầu, bảo hộ giang sơn Cửu Phượng cùng
trăm ngàn con dân của chúng ta”. Không còn vẻ mặt giận dỗi trẻ con lúc nãy,
cũng không còn nét dịu dàng ôn hoà như ngọc, khi xưng “trẫm” hắn đã toát ra khí
thế chấn động người khác, khiến người ta không tự chủ được mà thần phục.
“Chúc
mừng Định quốc hầu, chúc mừng Thánh Thượng có được hiền tài!”. Quần thần quỳ rạp
xuống, nhưng không hẳn vì tuân lệnh hắn. Ta cúi đầu nhìn lại, phụ thân đang quỳ
gối phía bên tay trái tươi cười rạng rỡ nhìn ta, vẻ mặt tính kế. Mà những người
quỳ ở đây đều lộ ra vẻ nịnh nọt với phụ thân. Ta bất đắc dĩ nhìn bệ hạ, thấy hắn
thu lại hào quang trong đáy mắt, vẻ mặt bình thản. A, có lẽ hắn hiểu nhưng
không nói ra, chắc vì thời điểm chưa tới. Bệ hạ của ta, một khi tới thời cơ
thích hợp, giữa “quốc” và “gia”, đối với ta chẳng phải là một lựa chọn khó khăn
hay sao…
“Vi
thần đa tạ bệ hạ. Vi thần nhất định không phụ sự nâng đỡ của ngài, nhất định
xem vinh nhục của Cửu Phượng quốc như vinh nhục của thần!”. Rút ra bàn tay bị bệ
hạ nắm lấy, ta quỳ một gối xuống, vẻ mặt tôn kính. Phụ thân ơi, người thông
minh như ngài sao lại nhìn không ra ám chỉ của ta? Bệ hạ không phải kẻ đầu đường
xó chợ, hắn là người ta thề cả đời trung thành. Người thông minh như ngài, đừng
khiến con khó xử chứ...
-_- sao cmt rồi lại k thấy. Huhu. Cảm ơn nàng đã dịch, ta ngại gõ lại
Trả lờiXóaTại Ngân đặt chế độ kiểm duyệt comment để tránh tin quảng cáo đó mà ~
XóaCảm ơn bạn đã comment nha ~
Quyết định đặt gạch bộ này :p
Trả lờiXóaSau này không vừa lòng thì đừng lấy cục gạch này chọi Ngân là được ~
Xóatruyện hay, thanks chủ nhà <3
Trả lờiXóaThank you ~
Xóa