CHƯƠNG 7
Ta
đã sớm phát hiện có không ít người hướng tới bên này, cũng đoán được là ai. Muốn
nhắc nhở Ly Tiêu rồi rời đi, nhưng hắn thế mà đang ngủ giữa hoa! Ta nhíu mày,
nhìn lúc hắn ngủ mỹ lệ như tiên tử trong hoa, nghĩ đến không có ai có thể cự
tuyệt! Bên miệng ta nâng lên một nụ cười nguy hiểm. Nhanh chóng biến mất.
Tuỳ tùng của Hoàng Phủ Thiếu Hoa ở
ngoài vườn chờ hắn, vừa vào vườn hoa, còn chưa được vài bước liền thấy trong hoa
sơn trà trắng muốt ngủ một nam tử như anh như ngọc.
Nghĩ đến là quá lâu không nhìn thấy Ly
Tiêu, Hoàng Phủ Thiếu Hoa cười tự giễu, thế mà cảm thấy hắn càng ngày càng đẹp!
Muốn đánh thức hắn, lại nhịn xuống, đi
tới bên cạnh hắn, quỳ một gối xuống, dùng ngón tay nhẹ nhàng phất qua mặt hắn.
Hắn cười! Đáng yêu như trẻ con!
"Đừng nghịch!" Hắn vừa cười vừa
chuyển thân, đột nhiên kinh ngạc phát giác, ta sẽ không cợt nhã hắn như vậy! Như
vậy, người kia. . . Ly Tiêu bỗng dưng mở to mắt, "Hoàng thượng!" Hắn
khẽ hô một tiếng.
"Ngươi ngược lại rất giết thời
gian!" Hoàng Phủ Thiếu Hoa trong thanh âm có bất mãn cùng lãnh đạm không tự
chủ được.
"Xin hoàng thượng thứ tội."
Ly Tiêu thanh âm bình tĩnh mà thản nhiên. Khiến Hoàng Phủ Thiếu Hoa không kiềm
được nhướn mày. Thế nào đột nhiên cảm giác được người trước mắt có chút khác biệt?
"Xem ra trẫm đối ngươi lãnh đạm
cũng không để cho ngươi quá mức để ý?"
Ly Tiêu cười, cười đến Hoàng Phủ Thiếu
Hoa ánh mắt đều thất thần.
"Ngài lúc nào chưa từng lạnh nhạt
với ta?" Ly Tiêu nhàn nhạt hỏi ngược một câu, không muốn cùng hắn bảo trì
tư thế một nằm một quỳ mà muốn đứng dậy đứng thẳng, lại bị Hoàng Phủ Thiếu Hoa
bỗng chốc đè lại.
Lấy Ly Tiêu công lực hiện tại, Hoàng Phủ
Thiếu Hoa không phải là đối thủ của hắn, nhưng hắn dù sao cũng là hoàng thượng.
Hắn đành phải nhịn xuống.
"A?" Hoàng Phủ Thiếu Hoa
trong mắt lộ ra một cổ kinh ngạc."Ta có thể cho rằng ngươi đây là đang oán
hận sao?"
Ly Tiêu lại là cười một cái, cười đến
hoa sơn trà khẽ run, "Ngài nói xem?" Trong khẩu khí đã có cười nhạo.
Hoàng Phủ Thiếu Hoa nghe ra, bởi vậy hắn
rất giận.
"Vậy ngươi lại tiếp tục giết thì
giờ đi!" Lần thứ hai phẩy tay áo bỏ đi.
Lại nghe người phía sau cất cao giọng
nói: "Cung tiễn hoàng thượng!"
Lửa giận trong lòng càng thịnh, lại thấy
các tuỳ tùng của mình toàn thể trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm người sau lưng
mình. Không khỏi buồn bực, có cái gì đẹp? Nhìn lại, tức khắc ngơ ngẩn.
Một thân áo trắng Ly Tiêu đứng ở mảng lớn
hoa sơn trà trắng muốt, trên mặt một bộ bình tĩnh yên ổn, mỉm cười, tựa như
tiên tử cao quý tao nhã hạ xuống thế gian.
Ép mình xoay người lại, rời đi, Hoàng
Phủ Thiếu Hoa trong lòng đã suy nghĩ, tối nay có cần hắn thị tẩm hay không? Nhưng
là mình vừa mới khiến hắn "Tiếp tục giết thì giờ" nha! Thôi mặc kệ,
đêm nay nhất định muốn hắn!
…
Ta không nghĩ tới Hoàng Phủ Thiếu Hoa sức
chịu đựng tốt như vậy, còn tưởng rằng hắn sẽ lập tức không nhịn được liền. . .
Chẳng qua lường trước hắn tối hôm nay
nhất định sẽ đến! Ta cười, không quản trong lòng có một chút để ý như vậy, ôi,
đại khái liền là tâm tình phụ thân gả con gái đi?
Không ngờ Ly Tiêu lại không hề vui vẻ,
có chút bất mãn nhìn về phía ta, "Vì sao không nói một tiếng liền
đi?"
Ta nhún nhún vai, "Ngươi ngủ
nha!"
Lỗ tai ta không nghe lầm đi? Hắn dường
như hừ lạnh một tiếng?
Hôm nay, ta thật sớm rời đi. Ta không ở
trong cung qua đêm. Huống chi tối hôm nay. . .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét