Thứ Bảy, 7 tháng 11, 2015

LẠC TỊCH

Tác giả: Mỹ Ngân

Thiều Vân ngồi bên khung cửa sổ, nâng sách trong tay, không gian tịch mịch tĩnh lặng.
Hạ Đình bước vào phòng, nhìn thấy người kia một thân áo trắng, dung nhan tuyệt mỹ như chiết xạ ánh sáng, bất giác cõi lòng bình yên đến lạ.
Thiều Vân còn chưa nhận ra có người tiến đến, thì đã rơi vào một vòng tay ấm áp quen thuộc. Thiều Vân mỉm cười, hơi tựa về phía sau, cảm nhận hơi thở nam nhân phả vào bên má.
“Ngươi đã về. Đợi ta một lát, ta đi chuẩn bị nước tắm”.
Thiều Vân muốn đứng dậy, lại bị Hạ Đình níu giữ. Thiều Vân chỉ cảm thấy thân thể bị nhấc lên, sau đó toàn thân bao trùm trong một khuôn ngực rắn chắc. Hạ Đình không nói lời nào, hết sức nhẹ nhàng ôm Thiều Vân bước vào buồng trong.
Đệm chăn như tuyết, tóc đen như mực, mạn giường đung đưa, nỉ non thầm thì…
Lúc Thiều Vân tỉnh lại, trời đã về tây. Căn phòng vẫn yên tĩnh và gọn gàng, nếu không phải toàn thân đều đau nhức, Thiều Vân sẽ nghĩ buổi sáng gặp gỡ chỉ là giấc mộng.
Người kia, chắc hẳn lại tiến cung chờ lệnh?
Nơi này vốn là nhà của Hạ Đình, do hoàng đế đích thân ban thưởng. Năm năm trước, Thiều Vân mới bắt đầu dọn vào.
Vậy mà từng cánh cửa, chậu hoa, ngọn đèn… ở đây, đều do Thiều Vân tự tay thu xếp.
Còn chủ nhân chân chính, hiện tại có lẽ đang thu xếp công việc ở một căn phòng khác.
Thiều Vân thầm nghĩ, liệu có một ngày, mình đón chào hắn không phải bằng câu “Mừng ngươi đã về”, mà là “Mừng ngươi đã đến”?
Sở Hoan biếng nhác lật quyển tấu chương trong tay, ánh mắt đảo về phía nam nhân đứng dưới điện.
Lưng hắn cực kì thẳng, ánh mắt cũng thẳng, bộ dạng vô cùng trung thành và thần phục.
Hạ Đình là thiếp thân hộ vệ của Sở Hoan, cũng có thể nói là bạn nối khố, cùng Sở Hoan lớn lên, cùng hắn trải qua vô vàn gian nan thử thách.
Nếu trên đời này có một người để Sở Hoan tin tưởng, thì người ấy tuyệt đối là Hạ Đình.
“Biên cương Tề quốc xâm lăng, Hoa tướng quân đã lĩnh quân đi trước, trẫm lệnh cho ngươi lập tức đến đó hỗ trợ”.
Hạ Đình cúi đầu nhận lệnh, không nói hai lời bước ra khỏi cửa.
Sở Hoan cũng trầm mặc, tiếp tục phê đống tấu chương dang dở trên bàn. Không biết qua bao lâu, cho đến khi tất cả tấu chương đều xếp ngay ngắn, Sở Hoan mới ngẩng đầu hỏi tổng quản bên cạnh.
“Hạ Đình đã khởi hành rồi sao?”
“Vâng, thưa hoàng thượng”
“Hắn có ghé về phủ hay không?”
“Bẩm hoàng thượng, sau khi nhận lệnh, Hạ tướng quân không quay về phủ mà lập tức rời kinh”.
Sở Hoan cụp mắt, không biết đang suy nghĩ gì. Một lúc sau, hắn phất phất tay áo.
“Chuẩn bị đến cung hoàng hậu”
Hạ Đình đứng trên gò đất, nhìn ngàn vạn binh sĩ bên dưới người chém ta giết, trong đáy mắt vẫn là một mảnh yên lặng.
Tề quốc binh lực không quá mạnh, thậm chí thao luyện có phần không bằng Sở quốc, nhưng hơn hết thảy, dẫn quân là đại nguyên soái Tề Thạc.
Người này thuộc hoàng tộc Tề quốc, là thiên tài dùng binh, trong đợt đại chiến lần này, một mình hắn dẫn binh đánh bại không biết bao nhiêu quốc gia lớn nhỏ.
“Hạ huynh…”
Hoa tướng quân nhìn người được mệnh danh là thiên hạ đệ nhất cao thủ bên cạnh. Hắn biết, trận chiến này, phần thắng khó lòng nắm chắc.
Tề Thạc là chiến thần, trên chiến trường, không ai có thể đánh bại hắn.
“Ta không thể giết thiên binh vạn mã”. Hạ Đình cất giọng, ánh mắt vẫn nhìn thẳng. “Nhưng cho dù là thiên binh vạn mã, cũng không thể ngăn cản ta giết một người”
Hoa tướng quân còn chưa hoàn hồn, chỉ thấy bóng dáng người bên cạnh lóe lên rồi biến mất. Đến khi nhìn lại, Hạ Đình đã lao vào chiến trận, đạp lên vô số binh lính, xông thẳng về phía giặc.
Sát khí của hắn quá nặng, nơi hắn đi qua, người người đều chấn động đến hộc máu.
Binh sĩ Tề quốc rối loạn, lại không cách nào ngăn được kiếm của hắn quét qua cổ Tề Thạc.
Giống như Hạ Đình nói, cho dù là thiên binh vạn mã, cũng không thể ngăn cản hắn giết người.
Chỉ có điều, hắn cũng không thể ngăn cản thiên binh vạn mã giết hắn.
“Ngươi nói gì?”
Sở Hoan ngẩng đầu, giọng điệu hiếm khi mất đi vẻ biếng nhác thường ngày. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm tên lính truyền tin quỳ dưới điện.
“Bẩm hoàng thượng… Hạ tướng quân xông vào trận địch giết chiến thần Tề Thạc, quân địch rối loạn, chúng ta thừa thế tiến quân đại thắng… Chỉ là… Hạ tướng quân… bị vạn tiễn xuyên tâm, tử trận sa trường…”
Vài câu đơn giản, lại đủ để hút đi toàn bộ khí lực trên người Sở Hoan. Hắn ngã ra sau ghế, nhắm mắt không nói một câu.
Thiều Vân ngồi giữa tiền sảnh. Mới hôm qua, nơi này còn bày bộ ghế khắc hoa mà Thiều Vân thích nhất. Nhưng hôm nay, giữa sảnh đặt một quan tài lớn, bên trong đựng một ít quần áo và vật dụng cá nhân.
Hạ tướng quân chết trận sa trường, thi thể bị giẫm nát, không thể tìm về. Có người từng báo với Thiều Vân như vậy.
Thiều Vân đương nhiên không tin tưởng. Võ công của Hạ Đình đã đạt tới cảnh giới không có đối thủ, Thiều Vân biết rõ hơn ai hết.
Nhưng hôm qua, Hoa tướng quân dẫn quân khải hoàn trở về, lại không chút vui mừng của kẻ thắng trận. Hoa tướng quân đích thân đến báo tin, Thiều Vân muốn nhìn vào mắt hắn, xác nhận thật giả, nhưng hắn lại chưa từng ngẩng đầu.
Hoàng đế vì Hạ Đình tổ chức lễ tang vô cùng lớn bên trong hoàng cung, theo nghi lễ hoàng tộc, toàn quốc đưa tang ba ngày.
Thiều Vân vì Hạ Đình mua một cỗ quan tài, bỏ vào tất cả vật dụng thuộc về hắn có thể tìm thấy trong nhà. Nhưng Hạ Đình vốn thường trú trong hoàng cung bảo vệ hoàng thượng, vật dụng của hắn ở đây vô cùng ít ỏi. Mỗi lần giao mùa, Thiều Vân đều chuẩn bị quần áo, mang tất cả vào cung cho hắn.
Thiều Vân vuốt ve quan tài lớn, thầm nghĩ dù thế nào đi nữa, cũng phải có người nằm trong đó.
Sở Hoan nhận được tin Thiều Vân qua đời một ngày trước khi làm lễ hạ táng cho Hạ Đình. Người ta nói Thiều Vân nằm trong quan tài, áo trắng, tóc đen, bên cạnh là hỉ phục đỏ thẫm và những vật dụng cho tân hôn khác.
Hạ Đình đương nhiên chưa từng thành thân với Thiều Vân, những thứ đó, đều do Thiều Vân tự mình chuẩn bị, cũng tự cất giữ thật lâu.
Sở Hoan sai người chôn cỗ quan tài trong chính phủ đệ của Hạ Đình, niêm phong lại, không cho bất cứ ai ra vào.
Đó là nhà của Hạ Đình, là khoảng trời của riêng hắn, ngay cả bản thân Sở Hoan, cũng không muốn tùy tiện tiến vào.
Từ nhỏ đến lớn, Hạ Đình chưa từng làm trái bất cứ mệnh lệnh nào của Sở Hoan. Từ nhỏ đến lớn, chỉ duy nhất một việc Sở Hoan không ra lệnh cho Hạ Đình.
Hoàng hậu ngoan ngoãn nép vào lồng ngực Sở Hoan. Áo nàng trắng như tuyết, tóc nàng đen như mực, trong khu vườn rực rỡ ánh sáng, khiến Sở Hoan nhìn đến thất thần.
Hạ Đình nổi danh vô cảm, lần duy nhất Sở Hoan nhìn thấy hắn mỉm cười, cũng ở một khu vườn rực rỡ ánh sáng. Khi đó hắn ôm một người, tóc đen như mực, áo trắng như tuyết.
Hạ Đình nói: “Ta yêu ngươi”
Nhưng người kia không thể nghe thấy, bởi vì người kia đang ngoan ngoãn nép vào lồng ngực Hạ Đình, bình yên say trong giấc ngủ.
Sở Hoan thoát khỏi hồi ức, nhìn ngự hoa viên tràn đầy ánh sáng, mỉm cười, nói: “Ta yêu ngươi”.
Nhưng người kia không thể nghe thấy, bởi vì người kia hiện đã bình yên say trong giấc ngủ…

HOÀN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét