Thứ Hai, 12 tháng 10, 2015

TỨ PHƯƠNG 12

         Vết thương của Xích Diễm tuy đã hoàn toàn khỏi, nhưng hắn vẫn đầy tái nhợt. Hắn xoa xoa chân mình, cười nói: "Hoàng huynh, thật lâu chưa từng thấy ngươi dùng sức mạnh này."
         Chu Chích cũng mỉm cười: "Không sai, ta cũng thật lâu chưa từng dùng sức mạnh này."
         Xích Diễm xa xăm nói: "Ban đầu ở phi viêm thành, Thương Lan điện hạ muốn cứu Lưu Lệ mà không thành, hiện tại cùng là ở chu quốc, lực chữa trị của hoàng huynh xem ra dường như càng mạnh hơn Thương Lan điện hạ."
         Chu Chích sảng khoái gật đầu nói: "Không sai, đại khái là bởi vì hỗn huyết đi!"
         Xích Diễm đứng lên, đi hai bước, cũng không đi nhìn Chu Chích: "Hoàng huynh bây giờ còn cần hỏi ta nguyên nhân đại thần phản đối ngươi lên ngôi sao?"
         Chu Chích mỉm cười một cái nói: "Không phải vì cái này sao? Huyết thống của ta không thuần, không cách nào tiếp diễn huyết thống hoàng gia chu triều."
         Xích Diễm vẫn không nhìn tới hắn: "Khi nào thì ngươi nhớ ra?"
         Chu Chích nhìn chăm chú bóng lưng của hắn, nói: "Tiểu diễm, ta không quên chuyện trong sơn cốc."
         Trả lời lạc đề của hắn khiến Xích Diễm toàn thân chấn động, xoay người lại, giật mình nhìn Chu Chích, nói không nên lời.
         Chu Chích đi tới trước mặt hắn, ôm bờ vai hắn, dịu giọng nói: "Tiểu diễm, chuyện ta quyết định, sẽ không thay đổi."
         Xích Diễm nhất thời cảm thấy có chút chóng mặt, hắn đẩy Chu Chích ra, nhẹ giọng nói: "Hoàng huynh, chờ một chút, khiến ta suy nghĩ kĩ một chút."
         Nhìn vẻ mặt của hắn, Chu Chích cũng trở nên hơi bất an, lui ra phía sau một bước, cẩn thận nhìn hắn.
         Xích Diễm rũ mắt, chậm chạp không nói, qua một lúc lâu, mới có chút không xác định mà nói: "Hoàng huynh, ý của ngươi là, ngươi tiếp nhận ta. . ." Cổ họng của hắn hơi khô khốc, nuốt một ngụm nước bọt mới tiếp tục nói, "Làm tình nhân của ngươi?"
         Chu Chích đột nhiên nở nụ cười, Xích Diễm bỗng nhiên ngẩng nhìn hắn, đầy mặt bất an. Chu Chích lại tiến lên một bước, nâng cằm hắn lên, trêu đùa: "Đêm qua, ngươi không phải làm định vương phi của ta sao?"
         Xích Diễm hoảng sợ lắc đầu ở trên bàn tay hắn, cầu khẩn nói: "Hoàng huynh, không cần đùa với ta, nói nghiêm túc."
         Chu Chích thu lại nụ cười, đến gần cẩn thận in một nụ hôn trên môi hắn, dịu dàng nói: "Tiểu diễm, không sai, ta thích ngươi, ta muốn ngươi ở cùng ta."
         Xích Diễm lui ra phía sau một bước, tiếp tục nhìn chăm chú hắn. Ánh mắt của hắn bao hàm quá nhiều thứ phức tạp, khiến Chu Chích xem không rõ, tâm trạng lại nóng nảy. Hắn một tay túm lấy cánh tay Xích Diễm, kêu lên: "Tiểu diễm!"
         Xích Diễm nhìn hắn, khẽ mỉm cười. Hắn thẳng người, nhẹ giọng nói: "Hoàng huynh, ngươi biết, điều đó không có khả năng." Sắc mặt hắn tái nhợt, biểu cảm lại kiên định khác thường.
         Nụ cười của Chu Chích hoàn toàn biến mất, lui ra phía sau hai bước, cùng Xích Diễm bảo trì ra khoảng cách nhất định, hỏi: "Vì sao?"
         Xích Diễm dịu dàng mỉm cười: "Hoàng huynh, không cần giả ngốc, ngươi biết rõ vì sao. Nếu không, ngươi lúc trước cũng sẽ không xoay người rời đi, rời ta mà đi."
         Chu Chích cười lạnh: "Nhưng là, ta hiện tại đã quyết định, ngươi nghĩ rằng ta sẽ còn khiến những chuyện kia cản trở ta sao?" Hắn đầy mặt ngạo khí, từ sau khi "Mất trí nhớ" tới nay lần đầu tiên lộ ra uy thế thuộc về định vương.
         Xích Diễm nhìn chăm chú hắn, bình tĩnh nói: "Nhưng là ta sẽ." Hắn còn dường như mang theo ý cười, "Hơn nữa, ngươi biết • ta • sẽ."
         Hắn nói rất chậm, đem trọng âm đặt ở nơi rất kì quái, khiến Chu Chích bỗng chốc liền hiểu ý hắn. Chu Chích cười khổ: "Tiểu diễm, ngươi biến thành xảo quyệt."
         Xích Diễm vui vẻ cười, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng đắc ý: "Nhờ phúc của ngươi." Hắn nhìn quanh một cái, thuận miệng hỏi: "Chúng ta muốn ra ngoài đại khái còn tốn bao lâu?"
         Chu Chích lần đầu tiên phát hiện, mình không cách nào nắm giữ tâm tư của hắn, chỉ có thể theo lời của hắn nhìn quanh, hơi đoán chừng một chút, nói: "Không quá xác định, đại khái còn năm ngày."
         Xích Diễm xoay đầu lại nhìn hắn, mỉm cười nói: "Như vậy, ngươi còn năm ngày." Trong mắt của hắn không có chút ý cười, hoàn toàn khiến Chu Chích hiểu rõ nghiêm túc của hắn.
         Lần này, ngươi tới chọn đi! Nếu ngươi muốn ta!
         Mà buồn bực nhất chính là, Chu Chích phát hiện mình thật sự không cách nào không tuyển chọn.
         Chu Chích tâm loạn, Xích Diễm bất an, hai người nhạy bén như vậy, thế mà đều xem nhẹ tiếng vang kỳ dị truyền đến từ chỗ hơi xa trong rừng rậm.
         Lộ trình kế tiếp, dường như nhẹ nhàng một chút. Hai người đều đã hơi thích ứng hoàn cảnh ác liệt trong khu rừng này, Chu Chích càng ngày càng ít cần chăm sóc Xích Diễm, lại là có mấy lần Xích Diễm đúng lúc duỗi côn, lấy đi rắn độc suýt nữa cắn trúng Chu Chích.
         Đi một trận, Xích Diễm đột nhiên ngừng lại, cau mày nhìn Chu Chích, nói: "Hoàng huynh, ta nói lời đó không phải vì muốn hại chết ngươi."
         Chu Chích có chút mê hoặc nhìn hắn, Xích Diễm ánh mắt rõ ràng, hơi mang không kiên nhẫn. Chu Chích trong lòng khẽ động, đột nhiên nghĩ đến cái gì. Nhưng còn không hiểu rõ manh mối, cánh mũi hắn động động, nghe được mùi nào đó.
         Hắn khẽ "Í" một tiếng: "Lưu huỳnh? Gần đây dường như có suối nước nóng!" Nói, thả người mà lên. Men theo phương hướng mùi vị đi tới.
         Kinh nghiệm dã ngoại của Xích Diễm kém xa hắn, theo sát ở phía sau hắn. Chỉ thấy địa thế dần dần có chút thay đổi, cây cối thuận theo hướng đi của Chu Chích bắt đầu ít dần, ánh sáng nhiều ngày không thấy từ trên đỉnh bắn thẳng xuống, mà bụi cây bộc phát rậm rạp, nham thạch cứng rắn đột phá mặt đất, khiến đường dưới chân biến thành gồ ghề.
         Mùi lưu huỳnh càng ngày càng nặng, Xích Diễm loáng thoáng nhớ lại giữa sa mạc thiên lý phong cùng rừng rậm đúng là có một khu suối nước nóng, cùng la tố thành cách nhau rất xa, nhưng xác định vị trí khu suối nước nóng, cũng liền tổng thể xác định hướng mình đang đứng.
         Đi không xa lắm, đã nhìn thấy một suối phun loại nhỏ, nóng hôi hổi từ mặt đất phun thẳng lên, chỉ phun lên ước chừng một thước, liền biến thành bọt nước lớn rơi xuống. Hơi nóng cùng bọt nước dưới ánh sáng chiếu xuống, lấp lánh, hình thành cảnh tượng cực kỳ sáng lạn, khiến Xích Diễm nhất thời nhìn đến ngây dại.
         Hắn giật mình nhìn bọt nước chiếu ra ánh sáng bảy màu, lại không biết cặp mắt đỏ như lửa của hắn cũng bị phản chiếu đẹp lạ khó tả. Hắn nhìn cảnh đẹp nơi đó, Chu Chích lại đang nhìn hắn, ánh mắt mới vừa rồi còn hơi có nghi hoặc lúc này đã thanh minh thông triệt, mỉm cười tự lẩm bẩm: "A a, sẽ chịu thiệt nha. . ."
         Trong miệng hắn oán trách, trên mặt lại tràn đầy vui vẻ nghĩ một đằng nói một nẻo, còn hơi hơi mang theo vẻ đắc ý.
         Sau khi quyết định nhất định lập tức hành động, bằng không dễ dàng làm hỏng thời cơ chiến đấu. Chu Chích hành quân nhiều năm, tự nhiên biết đạo lý này. Hắn đem Xích Diễm kéo vào trong lòng mình, ôm chặt lấy, vùi đầu vào giữa cổ hắn, mơ hồ không rõ nói: "Tiểu diễm, ta thích ngươi."
         Xích Diễm không nghe rõ, chỉ nghe được trước chữ "Ta" cùng phía sau chữ "Ngươi", hắn đẩy đẩy Chu Chích, nói: "Hiện tại không được. Còn chưa tới nơi an toàn, làm loại chuyện đó còn có khí lực gì lên đường!"
         Chu Chích ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên bộc phát ra một trận cười to: "Ha ha ha tiểu diễm, ngươi đang nghĩ gì! Ta nói là ta thích ngươi nha!"
         Xích Diễm khuôn mặt xoát một chút biến thành đỏ bừng, hắn một cước đá ra Chu Chích, quát: "Ở đây chơi tỏ tình gì! Có chuyện ra ngoài nói tiếp!"
         Tiếng cười Chu Chích không ngừng, Xích Diễm đột nhiên chú ý tới nội dung câu kia của hắn, lập tức ngây người.
         Hắn ngơ ngác nhìn Chu Chích cười to không ngừng, chần chờ nói: "Hoàng huynh, ngươi nói là. . ."
         Chu Chích không chút lưu tình cười nhạo hắn: "A, ta cũng không nói gì. Ha ha ha " hắn xảo quyệt chớp mắt, "Ta chẳng dám nói gì, thể lực ta không đủ a "
         Xích Diễm bị hắn cười đến đầy mặt đỏ bừng, giận dữ xoay người sang chỗ khác không để ý hắn. Một lát sau, hắn lại xoay người lại, cẩn thận hỏi: "Hoàng huynh, ý vừa rồi của ngươi là. . ."
         Chu Chích cười đến không còn sức lực, tựa vào trên cây giống như tiếc nuối nói: "Xem ra ý của ta cùng ý ngươi khác biệt a. . ."
         Xích Diễm thẹn quá thành giận, xông lên bóp lấy hắn, quát: "Nói, đem lời vừa rồi của ngươi lặp lại lần nữa!"
         Chu Chích vừa nghe câu này của hắn, lại tuôn ra một trận cười to. Hắn nắm lấy tay Xích Diễm, cười nói: "Bệ hạ, ngươi đây là bức cung a!"
         Hắn vừa cười vừa nói, không cẩn thận sặc, đột nhiên ho khan mãnh liệt. Xích Diễm ôm lấy hắn, cẩn thận vỗ lên lưng hắn, đầy lòng mong đợi hắn lặp lại lần nữa. Nhưng tên xấu tính kia lại không chịu nói tiếp.
         Sau khi nghịch ngợm một trận, hai người tiếp tục đi về phía trước. Chu Chích tràn ngập vui vẻ, Xích Diễm lại đầy khó chịu. Đi một đoạn, thấy đến suối nước nóng lớn lớn nhỏ nhỏ chi chít như sao trên trời, hắn tức khắc cảm thấy trên người bắt đầu ngứa. Chu Chích thỉnh thoảng xem sắc mặt hắn, một mực mặt mang ý cười, lúc này nhìn biểu cảm của hắn liền biết hắn đang nghĩ gì, nhắc nhở: "Phải cẩn thận, nơi này có suối nước nóng nhiệt độ rất cao, ngã xuống cẩn thận bị nóng chín!"
         Xích Diễm tràn ngập khinh thường: "Hừ, ta sẽ không biết sao?"
         Đứa trẻ. . . Chu Chích đột nhiên nhớ tới trước khi hắn lên ngôi, lúc hai người quan hệ thân thiết, người này cũng thường xuyên giận dỗi như vậy. Nhất thời cảm thấy đặc biệt tưởng nhớ, đưa tay tới nhéo nhéo mặt hắn, lại suýt nữa bị hắn cắn một cái.
         "Ô!" Chu Chích hết hồn, tâm trạng lại cực tốt, đột nhiên trông thấy nơi không xa phía trước có một suối hồ khá lớn, bờ hồ hoa lá rậm rạp, hơi nóng lượn lờ bốc hơi trong ao, phong cảnh có chút đẹp đẽ. Hương hoa nhàn nhạt hương cỏ tràn ngập trong không khí, đặc biệt khiến người ta cảm thấy nhẹ nhàng. Hắn ngắm nhìn bốn phía, thấy được một chút dấu chân thú nhỏ hẹp, nghiêng đầu nói với Xích Diễm: "Cái hồ này nhiệt độ hẳn là vừa vặn, muốn xuống tắm hẳn là rất thích hợp."
         Xích Diễm méo miệng, vẫn già mồm: "Ta lại chưa nói ta muốn tắm. . ." Vừa nói, cũng đã bắt đầu cởi quần áo.
         Chu Chích mỉm cười sờ sờ đầu hắn, liền giống năm ấy đối với tiểu đệ luôn là quấn ở bên cạnh mình kia. Thân thể thon dài khỏe đẹp của Xích Diễm dần dần từ dưới quần áo ràng buộc giải thoát ra, ánh mắt Chu Chích nhìn từ trên xuống dưới, dần dần biến thành nóng bỏng mê loạn, ngón tay thuận theo tóc dài của hắn khẽ vuốt mà xuống, lưu luyến ở trên da dẻ mịn màng của hắn, lộ đến vô cùng mập mờ mà khiêu khích.
         Ở dưới ánh mắt bao phủ cùng đầu ngón tay khẽ chạm của hắn, hô hấp Xích Diễm bắt đầu dồn dập, lồng ngực nhanh chóng phập phồng, dụ hoặc ánh mắt Chu Chích. Hắn nhìn chăm chú quả đỏ theo lồng ngực lên xuống mà dần dần đứng thẳng, đầu ngón tay như thăm dò vuốt ve một chút. Xích Diễm khẽ rên một tiếng, thanh âm đục ngầu mơ hồ, lại mang theo ma lực mê người nào đó, khiến Chu Chích đưa môi đến gần, nhẹ nhàng hôn lên ngực hắn.
         Xích Diễm bắt lấy bờ vai hắn, không biết là muốn đẩy hắn ra, hay là kéo hắn lại gần, ngón tay rơi sâu vào bắp thịt của hắn. Chu Chích khẽ cắn, lưu lại một vết đỏ ở quanh nhũ tiêm hắn, Xích Diễm ra sức cắn môi, ngón tay bắt đến càng chặt.
         Chu Chích cảm thấy hơi đau, nhưng cho dù đau, cũng là khiến người ta vui vẻ. Hắn tiếp tục hôn từng chút một thân thể Xích Diễm, môi theo đầu ngón tay di chuyển mà không ngừng di chuyển vị trí. Mỗi một lần hắn di chuyển, thật giống như lưu lại một mồi lửa, từ điểm thành đường, từ đường thành vùng, khiến Xích Diễm toàn thân hoàn toàn thiêu đốt, nửa người dưới ứ máu, ngẩng đầu cao cao lên.
         Xung quanh mơ hồ trôi nổi một chút hương thơm, hòa lẫn Xích Diễm cùng Chu Chích, hình thành một loại hương thơm khác lạ. Thân thể Chu Chích từng chút một hừng hực, hắn một tay nắm chặt nửa người dưới Xích Diễm, quỳ gối đưa môi đến gần, khẽ hôn một cái, mở miệng ngậm nó.
         Xích Diễm bỗng nhiên rơi vào bên trong một trận xúc cảm ẩm ướt ấm áp, hắn ngưng tụ tầm mắt, cúi đầu nhìn khuôn mặt Chu Chích bị tóc đỏ che giấu, đột nhiên tỉnh lại, một tay đẩy hắn ra, xoay người nhảy vào trong suối nước nóng. Mà khi thân dưới trượt động ở trong miệng Chu Chích, hắn đã không nhịn được bắn ra, chất lỏng trắng đục bắn ở trên mặt Chu Chích cùng trên bãi cỏ, lộ đến vô cùng tình sắc.
         Chu Chích đột nhiên bị hắn đẩy ra, có chút mơ hồ. Chất lỏng màu trắng nhiễm ở trên mặt hắn, trượt xuống theo đường cong gò má. Chu Chích đứng lên, ngón tay khẽ lau lên mặt một chút, thấy đến màu trắng kia, mỉm cười, vươn lưỡi liếm liếm ngón tay. Đầu lưỡi hồng hồng từ giữa môi phun ra, nhuộm một chút màu trắng rồi lại rụt về. Xích Diễm ngẩng đầu, xem hầu kết hắn hơi động, đột nhiên toàn thân nóng hổi, bơi tới bờ hồ bắt lấy mắt cá chân Chu Chích, dùng sức kéo hắn xuống.
         Thân thể Chu Chích rơi xuống nước, bắn lên bọt nước lớn. Liền trong đám bọt nước này, Xích Diễm ôm eo hắn, thật sâu hôn lên môi hắn.
         Nụ hôn của Xích Diễm vội vã mà sốt ruột, đầu lưỡi ở trong miệng Chu Chích không ngừng khiêu khích, nếm được khí tức hơi tanh của mình, lại cảm thấy càng thêm kích động.
         Chu Chích cũng nhiệt liệt hôn lại, nửa người dưới kề sát hắn nhẹ nhàng cọ xát. Dòng nước ấm áp khẽ vuốt ve hai người, mà thân thể liền bởi vì xoa nắn này lộ đến càng thêm mẫn cảm.
         Trao đổi nước bọt, trao đổi không khí, hết thảy xung quanh dường như toàn bộ đều biến mất, chỉ để lại hai người bọn họ đơn độc sống sót ở trong một không gian, kịch liệt, thiêu đốt.
         Ngón tay Xích Diễm quấn lên dục vọng Chu Chích—— nó đã sớm đứng thẳng ứ máu, hơi run rẩy ở trong lòng bàn tay Xích Diễm. Chu Chích mở mắt ra, mắt đỏ ngập nước nhìn chăm chú cặp mắt cùng mình cực kỳ tương tự kia, khoái cảm chảy vọt toàn thân, ngay cả hạch tâm thân thể đều có chút ngứa ngáy, như thế vội vàng khát vọng kết hợp với hắn.
         Xích Diễm, Xích Diễm, Xích Diễm. . .
         Hắn nhắm mắt, nhưng lập tức mở ra lần nữa, nở nụ cười.
         Hắn nhìn chăm chú Xích Diễm, nhìn chăm chú đệ đệ của mình, nhẹ giọng lại kiên định nói: "Xích Diễm, ta thích ngươi. Ta yêu ngươi." Ánh mắt hắn tuy rằng bị dục vọng giày vò đến phát sáng, nhưng vẫn trong veo sáng ngời, không mang một tia giả tạo.
         Xích Diễm không thể tin mở to hai mắt, Chu Chích nhìn thẳng vào mắt hắn, lần nữa hôn lên đôi môi xinh đẹp gần trong gang tấc, thanh âm nhẹ nhàng bay ở xung quanh hắn: "Vì vậy, ngươi muốn cái gì, ta đều sẽ cho. Nếu như ngươi là của ta."
         Trong mắt Xích Diễm lập tức đốt lên vui mừng khôn xiết, hắn dùng sức nắm lấy eo Chu Chích, động thân một cái, vọt vào thân thể hắn. Dòng nước chậm lại đánh vào, lại khiến cho mỗi phần mỗi một tấc thân thể đều càng thêm mẫn cảm.
         Chu Chích mơ hồ cảm thấy có chút không đúng, nhưng dục vọng to lớn lập tức quấn lấy hắn. Chân của hắn quấn lấy thân thể Xích Diễm, hơi nóng bốc lên khoái cảm, Xích Diễm mỗi lần va chạm đều khiến hắn run rẩy rên rỉ. Hắn kéo gần khuôn mặt Xích Diễm, hôn hắn thật sâu, thở gấp nói: "Ta yêu ngươi. . ."
         Xích Diễm dừng lại giữa tiếng rên rỉ của hắn, sau đó một cổ dịch nóng phun vào thân thể hắn, đánh sâu vào chỗ mẫn cảm nhất trong thân thể hắn. Chu Chích nhịn xuống dục vọng chí cao chí cường, lật qua thân thể Xích Diễm, tách ra cánh mông hắn, đâm vào, đâm chọc vài cái, bắn ra.
         Cao trào qua đi, Chu Chích vẫn không để Xích Diễm rời đi, ôm chặt thân thể hắn, bàn tay nhẹ nhàng cọ xát xoa nắn dục vọng của hắn, răng nhọn khẽ cắn cổ hắn, lưu lại dấu răng liên tiếp. Chỉ chốc lát, bộ phận hắn vùi ở trong thân thể Xích Diễm lại cứng lên, lắc hông, lại va chạm nhanh lần nữa. Xích Diễm chỉ cảm thấy lửa tình nhanh chóng mà đốt lên lần nữa, hắn cuồng nhiệt nghênh hợp động tác Chu Chích, cố sức quay đầu hôn hắn. Hai người tóc dài đan vào một chỗ, màu đỏ cùng màu đen tầng tầng lớp lớp, đan xen thành sắc thái phức tạp mà hoa mỹ, múa điên cuồng không nghỉ.
         Mùi thơm nhàn nhạt, một mực quanh quẩn ở xung quanh hai người.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét