Thứ Hai, 2 tháng 3, 2015

NGÂN HỒ LÃNG NGỮ TỤC 4

TỤC 4
         "Ta không rõ."
          "Ta cũng không rõ."
          "Rõ lại có tác dụng quái gì."
          Bốn thanh âm đến từ Phúc Ngôn, Mặc, Hồng cùng thành vương gia.
          "Làm gì a, " Hồng tức giận xé rách quần áo quái dị trên người, "Hắn muốn cùng nhau theo sư huynh giả nam sủng liền tốt rồi, tại sao phải đem chúng ta cũng kéo vào!"
          "Tha thứ hắn đi, " Phúc Ngôn bất đắc dĩ nói, "Nếu như chúng ta không như vậy, hắn chết cũng sẽ không khiến Tiểu Bạch. . . Sư huynh gần gũi Lưu Dĩ Nhiên." Thân là vua của một nước mình đều như vậy, hắn còn muốn phàn nàn cái gì a.
          "Ta muốn đè ngươi, Ngôn." Mặc hô hấp thoáng dồn dập một bả đem Phúc Ngôn đè ngã.
          Thành vương gia không nói gì, trái lại hứng thú dạt dào nghiên cứu trang phục của mọi người, nguyên lai đây chính là dáng vẻ của người trong thanh nguyệt quán a, kỹ quán này nhất định là không quan tâm thân thể thuộc hạ khỏe mạnh, trước không nói trên người mình y phục trong suốt như lụa mỏng, gió lạnh quét đến, mình đều muốn run run, khăng khăng vừa rồi quản sự nhìn đầu nhũ bởi vì lạnh giá mà dựng thẳng của mình như ẩn như hiện trong áo, vừa chảy máu mũi vừa muốn mình gặp khách còn phải nói “thật nóng”.
          Hồng ni, tốt xấu gì cũng có áo choàng, nhưng trước người lại trần như nhộng, chỉ dùng dây da xuyên qua bả vai nhấc lên quần ngắn, đừng nói đầu nhũ có thể rõ ràng trông thấy, đường nét bộ phận quan trọng đều có thể cảm giác, không khỏi khuôn mặt hơi đỏ lên, nhớ lại cảm giác chỗ đó tiến vào mình.
          Phúc Ngôn làm hoàng thượng nhưng hi sinh không phải lớn bình thường, hắn vì Mặc có thể ít lộ cảnh xuân, tự chủ động xin bộc lộ nhiều một chút, kết quả mặc vào quần ngắn, ngắn đến khẽ động đã nhìn thấy đường nét dục vọng, hai dây gấm trên quần kéo áo da ở thân trên, đừng tưởng rằng là hảo tâm vì hắn chống lạnh, áo da đó lại cứng rắn, khẽ động liền kéo quần ngắn hướng về phía trước, lộ ra càng nhiều đường nét, dường như đang dụ hoặc người vuốt ve.
          Mặc bởi vì Phúc Ngôn anh dũng hiến thân coi như mặc đỡ nhất, áo lụa đen dùng đai lưng buộc chặt, nhưng lộ ra vai gầy tuyết trắng cùng đầu nhũ mịn màng, nhưng là. . . Khiến Phúc Ngôn tức giận là, thân dưới của Mặc, quản sự thế mà khiến hắn cái gì cũng không mặc. . . Đồng thời, mọi người vì không để người nhận ra, còn đều trang điểm đậm, dù sao này ở trong nam sủng cũng không hiếm thấy.
          "Ổn chứ?" Duy nhất làm bạch gia đại thiếu gia quang minh chính đại Bạch Lãng Ngữ hỏi, vì hấp dẫn chú ý của Lưu Dĩ Nhiên, Tiểu Bạch hiện tại đang ở trước sân khấu gắng sức múa đẹp.
          "Nếu như ngươi nói là y phục biến thái trên người chúng ta, ta muốn giết ngươi, nếu như ngươi nói là trang điểm ghê tởm trên mặt chúng ta, ta muốn đốt nơi này." Sức kiềm chế của Hồng dường như đến cực hạn.
          "Đều không phải, ta nói là quản sự vừa rồi, sắc mặt đỏ rực nước mắt bão táp che máu mũi không ngừng, đồng thời thân dưới rõ ràng cứng rắn lại ướt át một mảnh chạy đi ra ngoài mười bước ngã xuống, bị chẩn đoán túng dục lại tiết tinh quá mức." Bạch Lãng Ngữ khinh miệt nói.
          Mọi người không nói gì suốt nửa nén nhang.
          "Ta nói, " thành vương gia đầu tiên đặt câu hỏi, "Chúng ta mặc thành như vậy phải làm những gì a?"
          Hồng kích động nói, "Có thể làm đều không cho làm, không thể làm cũng không cho làm, chỉ có thể ta và ngươi làm!"
          "Yên lặng. . . Yên lặng. . ." Bạch Lãng Ngữ xoa xoa huyệt thái dương, "Thật ra chỉ là muốn các ngươi ở chung quanh quan sát động tác của Lưu Dĩ Nhiên, bởi vì Phúc Ngôn cùng tiểu thành tử hiểu rõ hắn nhất a, có tình huống gì các ngươi liền nói với vợ mình, khiến bọn họ truyền âm vào trong tai Tiểu Bạch, như vậy thuận tiện hành động."
          Năm người đồng loạt gật đầu, kế hoạch này coi như thoả mãn.
          "Như vậy, trận tiếp theo là bốn người các ngươi múa đẹp, Tiểu Bạch sau đó xuống xã giao, các ngươi phải vừa nhảy vừa chú ý a." Bạch Lãng Ngữ nhanh chóng trượt xuống đài đi ẩn núp.
          "Ta nói, " thành vương gia nhìn bóng lưng Bạch Lãng Ngữ nhanh chóng rời đi, trên mặt treo đầy đường kẻ màu đen, "Các ngươi ai biết nhảy đẹp. . ."
          Hồng cùng Mặc đồng thời lắc đầu, hồ ly trong núi nơi nào thấy qua những thứ quỷ quái kia.
          "Trẫm. . . Gặp qua, " Phúc Ngôn đau đầu nói, "Chỉ là hoàn toàn không biết nhảy, chỉ hiểu nhất định phải hết sức quyến rũ, khiến người ở dưới đài đều bị khơi lên dục vọng."
          "Ngươi dường như đang nói thuật quyến rũ a." Hồng như có điều suy nghĩ nói, năng lực này là mình sinh ra đã có a.
          Phúc Ngôn đột nhiên thấy được một tia rạng đông.
          "Đài số bảy gọi ngươi qua, " phó quản sự qua đây đối Tiểu Bạch nói, vừa mượn cớ dẫn đường vừa ăn đậu hũ của Tiểu Bạch.
          Sau khi xong việc người thứ nhất giết liền là ngươi, Bạch Lãng Ngữ trông thấy Tiểu Bạch hướng bàn số bảy đi đến, dùng ánh mắt giết người nhìn chằm chằm phó quản sự.
          "Lưu gia, đây là hàng mới đến, không biết ngài có hài lòng hay không?"
          Quả nhiên, gọi Tiểu Bạch chính là Lưu Dĩ Nhiên quỷ háo sắc này.
          Lưu Dĩ Nhiên vội vã xua đuổi phó quản sự, cẩn thận quan sát Tiểu Bạch, "Quả nhiên là hàng hảo hạng, da thịt hơn tuyết, không biết xúc cảm thế nào a, a ha ha, đến đến đến, gia biết ngươi là người mới, không cần xấu hổ, ngồi vào bên cạnh gia."
          Tiểu Bạch theo lời ngồi qua, không biết Bạch Lãng Ngữ ở nơi không xa gấp sắp hộc máu.
          Lưu Dĩ Nhiên vốn muốn mượn cơ sờ sờ Tiểu Bạch, đột nhiên dưới đài một trận ồn ào gợi ra lực chú ý của hắn, hắn híp mắt nhìn lại, trên đài dường như có vài cái không thua mỹ nam trước mặt đang nhảy đẹp, nước miếng của hắn không tự chủ chảy ra.
          "Gia coi trọng bọn họ?" Tiểu Bạch hỏi."Gia cảm thấy bọn họ nhảy được không?"
          Lưu Dĩ Nhiên khẽ gật đầu, sau đó cũng không để ý Tiểu Bạch, chuyên tâm nhìn vũ đạo, người trên đài vuốt ve lẫn nhau khiêu khích hai bên, mượn bản thân tư thế duyên dáng đẹp đẽ khiến cho dưới đài huyết mạch phun trào, chỉ có Tiểu Bạch trong lòng biết, nơi nào là bọn họ đang nhảy, rõ ràng là Hồng cùng Mặc mượn thuật quyến rũ chế tạo ảo ảnh, chân thân sợ rằng còn uống trà phía sau đài ni.
          "Thừa dịp hiện tại, hỏi hắn việc của Đích Vô Môn." Trong tai Tiểu Bạch truyền đến giọng Hồng.
          Tiểu Bạch hơi nghiêng người, người không biết còn tưởng rằng hắn cùng Lưu Dĩ Nhiên chuẩn bị cử chỉ mập mờ ni, "Gia, Đích Vô Môn nhưng là học trò của ngươi?"
          Lưu Dĩ Nhiên gật đầu, ánh mắt rã rời.
          "Gia, vậy có phải là ngươi phái Đích Vô Môn đi tiêu diệt ba con hồ ly ẩn nấp trong kinh thành?"
          Lưu Dĩ Nhiên dừng một chút, chốc lát lại gật đầu.
          Trong tai lại truyền tới thanh âm của Mặc, "Ngôn muốn ngươi hỏi hắn, hắn phải chăng chuẩn bị lật đổ chính quyền của hoàng đế, muốn làm phản?"
          Tiểu Bạch theo đó hỏi. Lưu Dĩ Nhiên lần này ngây ra thật lâu, nhưng vẫn là gật đầu.
          "Hỏi hắn đem tội chứng mưu phản giấu ở đâu." Thanh âm của Mặc vang lên lần nữa.
          Lưu Dĩ Nhiên há miệng, nửa ngày phun ra một chữ, "Nhà."
          Tối nay lưu gia thật là hào phóng, vừa ra tay liền bao thanh nguyệt lâu ba nam sủng mới vào, thật đúng là hào phóng a, khiến người ta nhìn liền chảy nước dãi, phun máu mũi, phó quản sự nhìn xe ngựa đi xa khóc lóc, thật ra vốn nghĩ chính mình thử trước một chút mùi vị của bọn họ. . .
          Ngựa xe chạy khoảng hai nén nhang, ngừng lại, Tiểu Bạch, Hồng, Mặc mặc áo choàng ôm lấy Lưu Dĩ Nhiên xuống xe, đi vào phủ, Lưu Dĩ Nhiên cũng a a hưng phấn, hoàn toàn không kỳ quái vì sao mình vừa ra tay liền bao hạ ba người quý nhất.
          Tiểu Bạch đương nhiên là diễn kịch xuất thần nhất, Hồng biểu cảm liền có chút cứng, Mặc quả thật là phải đem sát khí toàn bộ bại lộ, may mắn không cần đi quá lâu đã đến phòng ngủ của Lưu Dĩ Nhiên.
          "Ba vị mỹ nhân, tối nay liền ở đây hưởng vui vẻ đi." Lưu Dĩ Nhiên cười nói.
          Mặc nhướn mày một cái, lời nói còn chưa ra khỏi miệng, may mắn bị Tiểu Bạch bịt miệng, nhưng vẫn mơ hồ nghe trong miệng hắn chữ, "Sát sát sát sát. . ."
          "Cát?"
          "Bão cát, " Tiểu Bạch tiếp lời, "Ngày mai có, tể tướng xin cẩn thận thân thể."
          "Đã là tiền tể tướng, không nói cũng được, " Lưu Dĩ Nhiên lại nói, "Trước khi vui vẻ vẫn nên trước hết tắm rửa tốt, ta ra ngoài trước sai bảo người hầu chuẩn bị nước nóng." Sau đó lui ra khỏi phòng.
          Tiểu Bạch đánh giá căn phòng hơi lộ ra đơn sơ, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng lại nói không nên lời là chỗ nào.
          "Thành bọn họ hiện tại hẳn là mai phục ở bên ngoài đi?" Hồng lo lắng hỏi.
          "Ngôn nhất định sẽ không yên lòng theo tới." Mặc lạnh lùng nói, nhưng trong ánh mắt thế mà hoàn toàn là nhu tình.
          Tiểu Bạch âm thầm buồn cười hồi tưởng lại, lúc ấy sợ bị Lưu Dĩ Nhiên nhận ra, thành vương gia cùng hoàng thượng bị lãng ngữ ngăn cản, thế mà suýt nữa khóc lên tại chỗ, "An tâm, lãng ngữ cùng bọn họ ở bên nhau, nhất định là chờ chúng ta an toàn trở về ni."
          Ba người tìm ghế ngồi xuống, lại sau một lúc lâu.
          "Thật kỳ quái, " Hồng nói, "Gọi người nấu nước gọi ra liền tốt rồi, cần ra ngoài sao? Phủ lớn như vậy, ngay cả người hầu tùy thân cũng không có sao? Thành bên người luôn là một đám lại một đám."
          "Hơn nữa căn phòng đơn sơ như vậy, chỗ Ngôn đều so nơi này cao cấp." Mặc bắt đầu quở trách.
          "Ta có dự cảm không tốt, " Tiểu Bạch nhíu nhíu mày, "Lẽ nào. . ."
          Có thứ gì đang kêu vang ngoài cửa, thanh âm nhao nhao khiến ba con hồ ly cực kì phiền lòng, mùi vị là lạ bay vào, dường như khiến bọn họ trong nháy mắt nghẹt thở, Tiểu Bạch xông đến cửa, đẩy ra cửa chính.
          "Phát hiện sao? Chẳng qua đã muộn đi." Ngoài phòng nơi không xa chính là Lưu Dĩ Nhiên, còn có toàn bộ người của Đích Vô Môn, "Trên đất vẩy máu chó, ta còn tìm người chuyên môn đến niệm phục ma chú, thế nào, êm tai sao?"
          "Đáng ghét." Hồng oán hận nói, thân thể phóng ra ngoài, liền ở sắp chạm đến Lưu Dĩ Nhiên trong nháy mắt bị cái gì ngăn lại, cũng đem toàn bộ lực lượng bắn ngược đến trên người chính hắn, hại hắn nôn thật nhiều máu.
          "Hồng, " Tiểu Bạch ôm thân thể suy yếu của hắn, "Ổn không?"
          "Không ổn." Người trả lời là Lưu Dĩ Nhiên, "Máu chó đương nhiên cản các ngươi vẫn là hơi khó khăn, chẳng qua ta đương nhiên bỏ thêm chút thủ đoạn, thật ra mà nói, các ngươi cũng chẳng có gì đặc sắc nha, lại còn dùng thuật quyến rũ quê mùa như vậy mê hoặc ta, thật là buồn cười."
          "Vốn dĩ ngay từ đầu, ngươi liền biết."
          "Dĩ nhiên, nếu không ngươi nghĩ rằng ta tại sao phải hao tâm tốn sức đem ba con hồ ly ngốc các ngươi mang tới đây, a ha ha, buồn cười quá."
          Tiểu Bạch ôm Hồng bất đắc dĩ cau mày, hiếm thấy ngay cả Mặc cũng chưa nói giết, hắn quay đầu nhìn về phía hắn, vốn dĩ Mặc đang nỗ lực lấy tay dính cẩu huyết, hắn cũng vô lực ngăn cản hắn, dù sao đều là phí sức.
          Đột nhiên xa xa truyền đến tiếng chém giết, Tiểu Bạch nhìn ra xa, một bóng trắng ở trong đám người giết tới, hắn lập tức liền biết đó là lãng ngữ, bên cạnh hắn cũng nhất định là thành vương gia cùng hoàng thượng, thật là, thật là tìm chết.. Tiểu Bạch cười, khóe mắt cũng đồng thời treo giọt nước mắt, "Ráng chịu đựng a, " hắn đối sư đệ trong vòng tay nói, "Chồng ngươi tới cứu ngươi."
          "Là vợ." Hồng chật vật tranh cãi.
          Lưu Dĩ Nhiên nghe thuộc hạ mật báo, gật đầu, "Thả bọn họ đi tới."
          Gần như là nháy mắt, bóng dáng ba người kia ở trong máu lại càng tới trước mắt, bọn họ mệt mỏi, thở dốc, khóe miệng trên người đều là vết máu, nhưng dịu dàng cười với người yêu, máu chó không ngăn cản được người đi tới, bọn họ cứ như vậy chậm rãi đi vào kết giới vây khốn người yêu, ngã xuống ở trên người bọn họ dùng hết sức ôm nhau.
          "Thật là cảm động a." Thanh âm phá đám vang lên lần nữa, "Có cần hay không ta thành toàn các ngươi chết cùng một chỗ ni?"
          Phúc Ngôn toàn thân run lên, quay đầu nhìn về phía Lưu Dĩ Nhiên, "Nếu như ngươi còn xem trẫm là hoàng đế, liền thả chúng ta, ta về triều quyết không khó xử ngươi."
          Lưu Dĩ Nhiên ngẩn ra, "A ha ha, buồn cười quá, Phúc Ngôn, ngươi biết ngươi là lên ngôi thế nào? Bởi vì ta nhường ngươi, nếu như lúc ấy ta có lòng đoạt quyền, ngươi đâu có hôm nay, thế mà nói với ta buông tha ta, nhìn nhìn tình cảnh của ngươi đi, Phúc Ngôn, nếu ta hiện tại muốn ngươi chết, ngươi sống qua ngày mai sao? A ha ha."
          Sáu người giờ mới hiểu được ý nghĩ của Lưu Dĩ Nhiên, ở đây, giết bọn họ, ngày mai, hắn về triều làm đại thần thiện lương, không ra một tháng, vị trí hoàng đế liền nắm chặt ở trên tay hắn.
          Phúc Ngôn đột nhiên bật cười lên, "Lưu Dĩ Nhiên, ngươi cho là ngươi sẽ dễ dàng như vậy lên làm hoàng đế sao, ta chết, bát đệ chết, còn có tứ đệ, đừng quên, luận tài trí, hắn quyết không thua ta, luận tình nghĩa, đôi ta hơn xa ngươi, hắn có quyền có binh lực còn có huyết thống, hoàng đế này chết hắn kế thừa danh chính ngôn thuận, ngươi lại nhằm nhò gì!"
          Phúc Ngôn rõ ràng chọc giận Lưu Dĩ Nhiên, khóe miệng hắn co rúm, vươn tay làm thủ thế, phục ma chú ngâm tụng dần dần trở nên lớn, Tiểu Bạch mi tâm thấm ra giọt mồ hôi lớn, rõ ràng là dùng hết sức kiềm chế phản kháng, nhưng Hồng thì không được, hắn mới vừa bị thương, hoàn toàn không thể chống cự, thành khóc hức hức dùng tay giúp hắn bịt tai, lại trông thấy sắc mặt hắn càng ngày càng tái nhợt.
          Lẽ nào, thật sự phải chết ở chỗ này?
          "Dừng tay!" Phúc Ngôn ôm lấy Mặc đứng dậy, "Lưu Dĩ Nhiên, ngươi đơn giản muốn là danh chính ngôn thuận làm hoàng đế, có một cái biện pháp, đồng thời biện pháp chỉ có một cái này!"
          Trong đôi mắt hạt đậu của Lưu Dĩ Nhiên bắn ra ánh sáng.
          "Tự tay ta viết chiếu thư truyền ngôi. . ." Phúc Ngôn gằn từng chữ nói.
          Lưu Dĩ Nhiên ngẩn ra, lập tức vỗ tay cười rộ lên, "Tuyệt diệu, tuyệt diệu, trong thiên hạ, chỉ sợ ngươi là một hoàng đế duy nhất chịu vì yêu tinh thoái vị, vậy cứ như thế. . ."
          "Ai là yêu tinh?" Lưu Dĩ Nhiên đột nhiên bị Mặc cắt đứt, "Hắn nói ngươi vì yêu tinh nào thoái vị?"
          Mọi người đồng thời nhìn về phía hắn, trong mắt rõ ràng viết, không phải ngươi là ai.
          Mặc ánh mắt âm lãnh nhìn về phía Lưu Dĩ Nhiên, "Ngươi nói ta là yêu tinh?" Sau đó liếm một ngụm máu chó trên tay, vết máu dính một chút ở khoé miệng hơi nhếch của hắn, thoạt nhìn rất là kinh khủng.
          Lưu Dĩ Nhiên không biết đã xảy ra biến cố gì, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, chốc lát lại lắc đầu, sau đó lại gật đầu.
          Tiểu Bạch đột nhiên kêu lên, "Ôi chao, ta thế nào quên."
          "Đúng a, trách ta quá gấp, ta cũng quên." Hồng nằm ngang trên đất nhếch môi một cái.
          "Các ngươi, đang nói gì?" Thành vương gia vừa rồi còn khóc ngốc ngốc hỏi.
          Mặc trở tay ôm lấy Phúc Ngôn, chặt chẽ ôm vào trước ngực, tóc dài màu đen theo gió phấp phới, đường hoàng mà quỷ dị, hắn từng bước một đi tới Lưu Dĩ Nhiên, thế mà vô cùng thuận lợi đi ra vòng tròn máu chó, ánh mắt khinh bỉ khiến Lưu Dĩ Nhiên đứng ngẩn ở đó quên mất chạy trốn, "Ta không phải yêu tinh, " hắn gằn từng chữ nhắc lại lần nữa, sau đó tung ra lời lẽ kinh người, "Ta là hồ tiên."
          "Đúng rồi, " Tiểu Bạch ở một bên giải thích, "Mặc hắn được sư thúc tổ chân truyền, lại tư chất thông minh, sớm hơn một trăm năm trước liền trước ta cùng sư đệ đắc đạo thành tiên, tuy rằng về sau bởi vì tính khí quá thối bị cách chức hạ phàm, lại chưa bỏ tiên tịch, đương nhiên sẽ không sợ những đạo pháp kia cùa hắn."
          Đích Vô Môn nghe thấy lời nầy, lại thấy Mặc sát khí hiện hết, doạ sợ trốn sạch, chỉ riêng thừa lại mềm chân không chạy nổi Lưu Dĩ Nhiên ở tại chỗ chờ chết, "Đừng, đừng giết ta, tiên nhân, van xin ngươi. . ."
          Mặc khóe miệng hiện ra nụ cười tà ác, "Ngươi mới vừa nói muốn Ngôn thoái vị?"
          Lưu Dĩ Nhiên đang không biết trả lời ra sao, đột nhiên nghe Hồng cười to nói, "Ha ha, vốn dĩ họ lưu uy hiếp người tình của Mặc, lần này chọc giận hắn, chắc chắn toàn bộ hồi báo, khiến hắn chịu không nổi."
          "Đúng a đúng a, " Tiểu Bạch nhớ lại nói, "Ta nhớ đến hơn ba trăm năm trước sư thúc tổ ăn trộm táo của Mặc, Mặc đem sư thúc tổ suýt nữa đánh chết, thảm trạng kia a, phải biết sư thúc tổ hơn Mặc trăm ngàn đạo hạnh ni."
          "Còn có một lần hắn đem thanh sư đệ ồn giấc ngủ của hắn đánh bể đầu chảy máu còn nói nương tay."
          "Còn có một lần. . ."
          Lưu Dĩ Nhiên nghe đối thoại giữa hai người bọn họ, tim càng ngày càng nặng nề, ánh mắt càng ngày càng choáng, mồ hôi lạnh ra càng ngày càng nhiều, sau đó. . .
          "Nha, " thành vương gia cắt đứt hai người đang nhớ lại, "Hắn ngã xuống đất sùi bọt mép."
          Tiểu Bạch cùng Hồng trao đổi ánh mắt, lần này chỉ dùng chưa tới một nén nhang.
          Bạch Lãng Ngữ trông thấy dạng này lắc đầu, thật không biết là ai còn đáng sợ hơn. . .
          Ba ngày sau, hoàng thành dán bảng vàng, trên đó viết tiền tể tướng Lưu Dĩ Nhiên hành vi ác độc, có người nói Lưu Dĩ Nhiên sau đó bị dẫn xuống đường, nhận hết người dân hoàng thành phỉ báng.
          Nửa tháng sau, hoàng thành đại xá, nguyên nhân là đương kim thánh thượng Phúc Ngôn nạp một tân phi —— hơn nữa là nam phi, chẳng qua bởi vì ở trong sự kiện Lưu Dĩ Nhiên hộ giá có công, vì vậy đại thần còn có dân chúng rất dễ dàng liền đón nhận tân phi này.
          Một tháng sau, Bạch Lãng Ngữ đại biểu tiệm thuốc bạch ký tiếp nhận sắc phong của hoàng thượng, tiệm thuốc bạch ký trở thành ngự dụng y của hoàng thất, nhất thời phong cảnh vô hạn, càng hơn năm chồn bạc xuất hiện. Đồng thời tứ vương gia Phúc Cảnh mừng rỡ nghênh thú đương nhiệm Đích Vô Môn môn chủ Đích Vô Tâm, Đích Vô Môn cũng bị đưa vào hoàng thất trực tiếp trừ yêu.
          Ba tháng sau, có người nói, lúc bóng đêm vừa xuống, rõ ràng trông thấy ở toà nhà cao nhất hoàng thành tên nguyệt lâu đứng sáu người, hai người mặc áo trắng, hai người mặc áo đỏ, hai người khác toàn thân đen kịt, nhưng lúc bọn hắn từ mái nhà nhẹ nhàng rơi xuống đất, xoa xoa mắt, lại xoa xoa mắt, lại chỉ nhìn thấy ba người, mà trong vòng tay, lại đều ôm hồ ly màu sắc giống nhau, lộ ra nụ cười đẹp, hướng xa xa nhẹ nhàng rời đi.

TOÀN VĂN HOÀN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét