Thứ Bảy, 12 tháng 7, 2014

GIANG HỒ KÌ BA 167

CHƯƠNG 167: VỀ NHÀ!
          Sau khi tắm xong, Tần Thiếu Vũ xuống bếp kêu một ít thức ăn nhẹ, sau khi dặn Thẩm Thiên Lăng ăn xong nghỉ ngơi cho tốt rồi mới xoay người ra cửa.
          “Chíp!”. Cục Bông lắc lư chạy vào phòng, ra sức nhảy lên bàn hớn hở nhìn Thẩm Thiên Lăng, đôi mắt hạt đậu rất MOE!
          Thẩm Thiên Lăng cong khoé môi, vươn tay vuốt ve thân thể tròn vo của nó.
          “Cung chủ”. Ám vệ mang theo tiểu Sơn chờ bên ngoài.
          “Ngươi đi theo ta”. Tần Thiếu Vũ nói với tiểu Sơn. “Nếu Hoàng thượng hỏi thì bảo ngươi chỉ làm việc vặt và sắc thuốc cho Quỷ sư thôi, sẽ không bị liên luỵ”
          “Gặp Hoàng thượng ư?”. Tiểu Sơn nghe vậy sửng sốt. “Ta ta ta có thể không đi không?”
          “Hoàng thượng cũng không ăn thịt ngươi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Huống hồ nếu không có ngươi, chúng ta cũng không thuận lợi tìm được Vong quy hoa như vậy, chỉ nhờ điểm này cũng đủ lấy công chuộc tội rồi, không chừng còn được thưởng”
          “… Vậy ngươi phải giữ lời đó”. Tiểu Sơn suy nghĩ một chút. “Ta không cần thưởng, chỉ cần đánh giặc xong tìm một thôn nhỏ yên tĩnh ở là được”
          Tần Thiếu Vũ đáp ứng, hai người cùng nhau đến thư phòng.
          “Uống”. Vừa vào cửa, Diệp Cẩn đã đưa một chén thuốc nhạt màu qua.
          Tần Thiếu Vũ cau mày. “Cái gì vậy?”
          Diệp Cẩn bình tĩnh nói. “Canh Ngũ độc”
          Tần Thiếu Vũ: …
          “Mau uống đi”. Diệp Cẩn giục.
          “Là Vong quy hoa”. Tiểu Sơn ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở.
          Diệp Cẩn nhìn hắn một cái. “Ngươi là ai?”
          Tiểu Sơn nhìn Tần Thiếu Vũ, hơi lúng túng.
          “Là người giúp ta tìm Vong quy hoa”. Tần Thiếu Vũ uống xong thuốc thì đặt cái chén rỗng lên bàn. “Tên là tiểu Sơn”
          “Lần này vất vả cho ngươi rồi”. Sở Uyên vỗ vai Tần Thiếu Vũ. “Tiểu Cẩn nói sẽ nhanh chóng chế được giải dược, Vân cô nương cũng có thể vào Quỷ thành phá giải trận pháp, chúng ta lại đến gần với thắng lợi rồi”
          “Lần này ta vào quân doanh Mạc Bắc, còn đánh bậy đánh bạ phát hiện Cổ Lực Hãn chuyên chở không ít gỗ và dầu hoả từ La Sát quốc ở phương Bắc”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nếu đoán không sai, hắn định dùng giá gỗ và đạn dầu hoả phá thành”
          “Đạn dầu hoả?”. Sở Uyên nghe vậy cau mày. “Chúng ta phải mau lên kế hoạch mới được”
          “Không cần sốt ruột”. Tần Thiếu Vũ nói. “Lúc ta mang Lăng nhi xông ra thì tiện tay cho nổ kho dầu hoả rồi”
          Cực kì khoe khoang!
          Mọi người trong phòng: …
          “Dầu hoả dẫn thuốc nổ, chiến mã giật mình chạy trốn, quân doanh Mạc Bắc hiện giờ sĩ khí rã rời”. Tần Thiếu Vũ tiếp tục nói. “Hơn nữa đêm quá là gió Tây Bắc, nếu chúng ta may mắn, không chừng kho lương thảo của Cổ Lực Hãn cũng tiêu luôn”
          Đúng là số hên… Diệp Cẩn quả thật muốn quỳ lạy Tần Thiếu Vũ.
          Sở Uyên cũng vui mừng quá đỗi. “Nếu thật sự như thế, đúng là trời giúp đại Sở rồi!”
          “Sợ rằng ngươi phải vất vả vài ngày”. Tần Thiếu Vũ nhìn Vân Tuyệt Ca. “Tám chín phần là Cổ Lực Hãn đã lui binh, sớm phá giải trận pháp ở Quỷ thành thì quân Sở có thể thừa thắng xông lên, như vậy đại thắng cũng cận kề”
          “Yên tâm”. Vân Tuyệt Ca gật đầu. “Cho dù suốt đêm không ngủ, ta cũng nghiên cứu ra kết quả trong vòng ba ngày!”
          “Lần này chuẩn bị xong mọi chuyện, tiếp theo chỉ chờ đánh vào vương thành Mạc Bắc mà thôi!”. Nhiều ngày như vậy, tâm trạng Sở Uyên rốt cuộc cũng trở nên vui sướng. “Đợi khải hoàn về kinh, ta nhất định cảm tạ các vị hậu hĩ”
          “Hoàng thượng”. Thị vệ ở bên ngoài bẩm báo. “Lý tướng quân cầu kiến”
          Mọi người nhìn nhau, Diệp Cẩn ngồi trên bàn, một tay chống cằm chậc lưỡi. “Suýt nữa quên mất còn tên phá hoại này”
          “Hoàng thượng định ứng phó thế nào?”. Thẩm Thiên Phong hỏi.
          “Kéo dài thêm một thời gian”. Trong mắt Sở Uyên có chút ngoan độc. “Tìm ra quan viên liên kết với hắn trong triều, sau đó một lưới bắt hết!”
          Xế chiều, Thẩm Thiên Lăng lười biếng ngáp một cái, mở mắt ngồi dậy.
          “Chíp!”. Cục Bông chui từ trong chăn ra ngoài, cũng ngáp theo, mấy cọng lông tơ lộn xộn mất trật tự.
          Thẩm Thiên Lăng bật cười, ôm nó vuốt ve.
          “Công tử”. Ám vệ nghe được tiếng động, ở ngoài cửa nói. “Thuộc hạ có thể vào không?”
          “Ừ”. Thẩm Thiên Lăng xuống giường mang giày. “Giờ gì rồi?”
          “Sắp đến giờ cơm tối rồi”. Ám vệ bước vào đặt một cái hộp lên bàn. “Cung chủ còn đang bàn việc, bảo thuộc hạ đưa cái này cho công tử trước”
          “Cảm ơn”. Thẩm Thiên Lăng tò mò. “Cái gì vậy?”
          Ám vệ còn chưa kịp nói, Cục Bông đã phành phạch nhảy lên bàn, dùng tư thế mềm mại nằm sấp lên cái hộp, vẻ mặt cực kì mê hồn.
          Thẩm Thiên Lăng: …
          Ngươi đừng làm chuyện có yêu cầu kỹ thuật cao như đóng vai tấm thảm chứ! Rõ ràng tròn vo như vậy!
          “Là Tuyết Lưu Ly và Thanh Thạch Lưu”. Ám vệ nói. “Cung chủ còn dặn tìm thợ mộc dùng gỗ hương làm hộp”
          Thẩm Thiên Lăng nghe vậy sửng sốt, nhẹ nhàng mở nắp. Bên trong là hai hạt châu, một viên trắng một viên xanh, đang nằm trong chiếc hộp bóng loáng, nhìn rất trơn bóng. Hộp gỗ hương được chia làm chín ngăn để đảm bảo hạt châu sẽ không dính vào nhau.
          “Chíp!”. Ánh mắt Cục Bông hơi sốt ruột, dùng đầu cọ cọ Thẩm Thiên Lăng – mau lấy ra chơi!
          “Thuộc hạ ra ngoài trước”. Ám vệ cúi đầu cáo lui. Thẩm Thiên Lăng đứng lên lấy bao quần áo trong tủ ra, bỏ đám linh thạch còn lại vào. Trong hộp lập tức phát ra ánh sáng bảy màu, tiểu phượng hoàng thích không chịu nổi, nằm sấp lên trên, ngẩng đầu dùng ánh mắt MOE nhìn Thẩm Thiên Lăng – rất muốn!
          Thẩm Thiên Lăng cười cười, dùng ngón tay gãi cánh nó, trong lòng hơi ngẩn ngơ.
          Sự tình phát triển đến nước này, linh thạch thứ chín e rằng cũng ngẫu nhiên rơi vào tay mình. Vừa nghĩ đến có thể trở về, trong lòng lại trở nên luống cuống. Rời khỏi thế giới kia lâu lắm rồi, ký ức phảng phất giống như đã là kiếp trước. Huống hồ nếu bên cạnh không có hắn, mình sẽ sống như thế nào?
          “Chíp!”. Chắc vì nhận ra tâm trạng Thẩm Thiên Lăng có chút trầm trọng nên Cục Bông cực kì không đành lòng nhảy xuống khỏi cái hộp, đứng trên bàn dùng móng vuốt đá đá hắn, tỏ ra “ta không cần nữa”, thật biết điều!
          Thẩm Thiên Lăng thả chiếc hộp vào trong tủ, ôm Cục Bông nằm xuống giường, thở dài thật sâu.
          Lúc Tần Thiếu Vũ trở về, ám vệ lập tức bẩm báo rằng buổi tối Thẩm công tử không ăn cơm, thậm chí không ăn canh!
          “Đang êm đẹp, sao lại không ăn cơm?”. Tần Thiếu Vũ cau mày, vươn tay đẩy cửa phòng ra.
          “Chíp!”. Cục Bông ngồi trên bàn ăn dưa mật, nhân tiện xoè cánh chớp mắt MOE với hắn.
          Tần Thiếu Vũ xoa đầu nó, ngồi xuống giường. “Sao vậy?”
          “Không có gì”. Thẩm Thiên Lăng ngồi dậy. “Hơi chóng mặt, không muốn ăn gì”
          “Cảm lạnh ư?”. Tần Thiếu Vũ đo nhiệt độ trên trán hắn. “Không bị sốt, ngoại trừ chóng mặt còn chỗ nào khó chịu không?”
          “Không sao, chắc ban ngày ngủ hơi nhiều”. Thẩm Thiên Lăng không có tinh thần. “Bàn việc với Hoàng thượng thế nào rồi?”
          “Vốn định mang ngươi về Giang Nam”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn vào lòng. “Nhưng nếu thân thể không khoẻ, chúng ta lại chờ vài ngày, ở đây thêm một chút”
          “Mang ta về Giang Nam?”. Thẩm Thiên Lăng nghe vậy giật mình.
          “Ừ”. Tần Thiếu Vũ nhéo má hắn. “Chúng ta về thành thân”
          Quay – về - thành – thân!
          Một tia sét đánh giữa trời nắng, Thẩm Thiên Lăng bị kinh hãi!
          Tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng chợt nghe được câu này vẫn vô cùng khẩn trương!
          Tần Thiếu Vũ bật cười. “Vẻ mặt gì thế?”
          “Còn chưa đánh giặc xong”. Thẩm Thiên Lăng vất vả lắm mới thốt được một câu.
          “Chúng ta đã xong việc”. Tần Thiếu Vũ nói. “Phản quân Mạc Bắc đã tổn thất nặng, nếu Sở Uyên đánh không thắng nữa thì khỏi làm Hoàng đế cho rồi”
          Lời đại nghịch bất đạo như vậy đừng tuỳ tiện nói ra chứ! Thẩm Thiên Lăng lấy lại bình tĩnh. “Còn Lý Uy Viễn thì sao? Còn chưa giải quyết hắn”
          “Giao cho Thiên Phong và Diệp Cẩn”. Tần Thiếu Vũ nói. “Phản thần trong triều thì có Thiên Phàm giải quyết, không cần chúng ta nhúng tay”
          Thẩm Thiên Lăng: …
          Tìm không được lý do khác, quả thật sốt ruột.
         
         
          “Nói”. Tần Thiếu Vũ nâng cằm hắn lên.
          Thẩm Thiên Lăng ra sức hít sâu, sau đó thành thật nói. “Ta hơi khẩn trương”
          “Có gì đâu mà khẩn trương”. Tần Thiếu Vũ bị chọc cười. “Sợ ta ăn ngươi hả?”
          “Không được, ta muốn yên tĩnh một chút”. Thẩm Thiên Lăng đẩy hắn ra, chui cả người vào chăn.
          Cục Bông ngồi trên bàn, dùng ánh mắt đồng cảm nhìn cha nó.
          Tần Thiếu Vũ tiện tay vung lên một chưởng, quét con trai ra ngoài.
          Ám vệ vội vàng nhào tới tiếp được.
          “Chíp!”. Cục Bông nằm trong lòng bàn tay ám vệ, đá đá móng, đôi mắt hạt đậu rất hưng phấn, cực kì muốn chơi thêm lần nữa!
          Ám vệ lệ rơi đầy mặt, Thiếu cung chủ nhà ta thật ngây thơ, bị vứt mà còn vui như thế.
          Quả thật chua xót.
          Qua nửa nén nhang, Thẩm Thiên Lăng hơi bức bối, vì vậy xốc chăn lên tạo thành một khe hở hít thở không khí.
          Tần Thiếu Vũ vươn tay xách hắn ra.
          “Ta còn chưa nghĩ xong!”. Thẩm Thiên Lăng ôm chăn kháng nghị.
          “Còn có gì phải nghĩ?”. Tần Thiếu Vũ ôm chặt hắn. “Chẳng lẽ ngươi định bội tình bạc nghĩa?”
          Thẩm Thiên Lăng chân thành nói. “Đang có ý đó”
          “Vậy ta phải đi treo cổ”. Tần Thiếu Vũ cực kì kiên định.
          Thẩm Thiên Lăng: …
          Thiếu hiệp, ngươi có mục tiêu chút đi.
          “Nhìn vào mắt ta”. Tần Thiếu Vũ nâng cằm hắn lên.
          Thẩm Thiên Lăng >_<. Lời thoại cẩu huyết trong tiểu thuyết Quỳnh Dao này…
          “Lúc trước rõ ràng nói đánh giặc xong sẽ thành thân mà”. Tần Thiếu Vũ nhìn hắn. “Đang êm đẹp sao đột nhiên lại không chịu?”
          “Không biết”. Thẩm Thiên Lăng vùi đầu vào vai hắn, trong lòng hơi hỗn loạn.
          “Nếu ngươi sợ chưa quen với Truy Ảnh cung, chúng ta có thể ở lại Nhật Nguyệt sơn trang”. Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ lưng hắn. “Hoặc ngươi muốn đi khắp nơi cũng được, ta đều ở bên ngươi”
          Thẩm Thiên Lăng rầu rĩ ôm eo hắn.
          “Trước hết mang ngươi về Nhật Nguyệt sơn trang nhé?”. Tần Thiếu Vũ hỏi thử. “Tạm thời không muốn thành thân cũng không sao, ta chờ ngươi”
          “Ta muốn thành thân với ngươi”. Thẩm Thiên Lăng nói.
          “Vậy ta xem như ngươi đã đáp ứng rồi”. Tần Thiếu Vũ nhìn hắn. “Nửa năm nữa, khắp núi đồi quanh Truy Ảnh cung sẽ nở đầy hoa Phong linh, ngươi nhất định sẽ thích”
          “Chiến sự không có vấn đề gì nữa chứ?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
          Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Tuy Sở Uyên chưa đủ lông đủ cánh, nhưng cũng có tố chất Hoàng đế, lại có nhiều người giúp hắn như vậy, sẽ không xảy ra chuyện”
          “Ừ”. Thẩm Thiên Lăng cười cười với hắn. “Chúng ta cùng nhau về nhà”
          Ba ngày sau, mọi người trong Truy Ảnh cung quả nhiên rời khỏi quân doanh, một đường đi về phía nam.
          Tiểu viện trở nên yên tĩnh, Diệp Cẩn ngồi trên bàn rất oán hận.
          “Đợi chiến tranh kết thúc, chúng ta cũng có thể về nhà”. Thẩm Thiên Phong rót một chén trà cho hắn. “Tối đa là hai ba tháng, không quá lâu”
          “Ai muốn về với ngươi?”. Diệp Cẩn yên lặng nhìn trời.
          “Hoàng thượng đã đáp ứng tương lai sẽ tứ hôn cho chúng ta”. Thẩm Thiên Phong nắm lấy tay hắn. “Cho ta một cơ hội nữa được không?”
          “Hắn tứ hôn thì ta phải đáp ứng ư?”. Diệp Cẩn nổi giận.
          “Ta không muốn ngươi chịu thiệt thòi ở Nhật Nguyệt sơn trang”. Thẩm Thiên Phong bóp cằm hắn. “Tứ hôn tuy chỉ là hình thức nhưng sẽ khiến chúng ta đỡ đi đường vòng”
          “Vậy cũng không được”. Diệp Cẩn cực kì ngạo kiều. “Ta đã quen sống tự do tự tại rồi”   
          “Dù thành thân, ta cũng không cản trở bất cứ chuyện gì của ngươi”. Thẩm Thiên Phong rất kiên trì. “Chỉ mong sau này có thể chăm sóc tốt cho ngươi”
          Diệp Cẩn: …
          Vì sao càng ngày càng học được nói ngọt? Còn ánh mắt tình thánh này là sao, quả thật không biết xấu hổ!
          Thẩm Thiên Phong nâng cằm hắn lên, cúi đầu dịu dàng hôn xuống.
          Diệp Cẩn giận dữ nhắm mắt lại.
          Ám vệ Truy Ảnh cung lưu loát che mái ngói lại, sau đó thoả mãn nằm trên nóc nhà ngắm mây.
          Cho nên mới nói ở lại giúp đỡ quả nhiên là lựa chọn chính xác, Diệp cốc chủ thế mà đỏ mặt, cực kì hiếm thấy!
          Tiếc là không được nghe Thiếu cung chủ kêu chíp chíp.
          Ám vệ tiếc nuối thở dài, vuốt ve con gà con không biết nhặt từ đâu về.
          Lấy chơi cho đỡ ghiền cũng tốt!
          Giống như Tần Thiếu Vũ dự liệu, có Vọng quy hoa xua tan sương mù dày đặc, Vân Tuyệt Ca nhanh chóng nghiên cứu được phương pháp phá trận. Trong một đêm Quỷ thành đã bị phá huỷ triệt để, Sở Uyên ngự giá thân chinh, thống lĩnh đại quân tuôn ra khỏi biên quan, ngăn lại phản quân Mạc Bắc đang rút lui ở sâu trong sa mạc. Sau hai ngày chiến đấu kịch liệt, Cổ Lực Hãn bị Thẩm Thiên Phong bắt giữ, phản quân chết chóc vô số, các bộ tộc Mạc Bắc không gượng dậy nổi, đồng loạt quỳ xuống xin hàng.
          Mười năm phân loạn, một năm quyết chiến kịch liệt, quân Sở đã giành được thắng lợi cuối cùng. Mà dân chúng chịu đủ nạn trộm cướp ở biên quan rốt cuộc cũng được an bình, vì vậy đồng loạt mang thịt dê và thịt bò, lại lấy rượu ngon chưng cất trong hầm ra, đốt lửa trại cùng tướng sĩ quân Sở vừa múa vừa hát, ăn mừng cảnh tượng hoà bình. Sở Uyên đứng trên đài cao, nhìn con dân và binh sĩ vui mừng múa hát bên dưới, trong mắt phản chiếu ánh lửa trại lấp lánh.
          “Ngươi xem, làm Hoàng đế buồn chán như vậy đó”. Trên một cồn cát, Diệp Cẩn đang tựa vào lòng Thẩm Thiên Phong. “Vĩnh viễn cũng không thể lộ ra tâm trạng của mình”
          “Thứ mỗi người mong muốn đều khác nhau”. Thẩm Thiên Phong nắm tay Diệp Cẩn. “Ngươi muốn tự do tự tại không bị gò bó, hắn muốn vạn dặm non sông, đứng đầu thiên hạ, ai cũng không hiểu được tâm trạng của đối phương”
          “Vậy còn ngươi?”. Diệp Cẩn hỏi. “Ngươi muốn cái gì?”
          “Ta muốn ngươi”. Thẩm Thiên Phong nói. “Cũng muốn võ lâm từ nay về sau không còn đẫm máu”
          Diệp Cẩn bĩu môi. “Không có khả năng”
          “Ta cũng biết không có khả năng, người có lòng dạ khó lường trong võ lâm không ít”. Thẩm Thiên Phong nói. “Nhưng dẫu sao có hi vọng vẫn tốt hơn”
          “Ta không nói võ lâm”. Khuôn mặt Diệp Cẩn rất ngạo kiều, ta đang nói ý đầu tiên!
          “Hai tâm nguyện, ít nhiều gì cũng cho ta thực hiện được một cái đi chứ”. Thẩm Thiên Phong kề vào tai hắn nói. “Nếu không thì rất đáng thương”
          “Kệ ngươi”. Diệp Cẩn đổi tư thế, gối đầu lên đùi hắn ngắm sao.
          Tiếng ca phai dần, tiếng Hồ cầm từ đằng xa truyền tới, du dương êm tai. Không khí tràn ngập mùi rượu, Diệp Cẩn nhắm mắt nói. “Cả đời như vậy cũng không tệ”
          “Nếu ngươi thích, sau này hàng năm ta đều mang ngươi tới”. Mười ngón tay Thẩm Thiên Phong giao nhau với hắn.
          “Ngươi hãy nghĩ cách đối phó Lý Uy Viễn trước đi”. Diệp Cẩn nhìn hắn. “Người này là một quả bom nổ chậm bên người Sở Uyên, không biết lúc nào sẽ xảy ra chuyện”
          “Sau khi Mạc Bắc đại thắng, Hoàng thượng đã đoạt lại không ít binh quyền”. Thẩm Thiên Phong nói. “Tạm thời Lý Uy Viễn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ”
          “Ngươi cũng biết chỉ là tạm thời thôi”. Diệp Cẩn túm vạt áo hắn. “Sau này thì sao?”
          “Nếu trừ bỏ Lý Uy Viễn, đối với ta mà nói chỉ trong nháy mắt”. Thẩm Thiên Phong nói. “Hoàng thượng sở dĩ án binh bất động, thứ nhất là vì trấn an quân tâm, dù sao vừa chiến thắng mà giết đi tướng quân thì rất dễ bị người khác nói này nói nọ; thứ hai là vì tìm ra quân cờ ngầm trong triều của hắn, muốn tiêu diệt triệt để”
          “Rồi sao?”. Diệp Cẩn hỏi. “Bước tiếp theo có kế hoạch gì?”      
          “Chúng ta phải âm thầm theo Hoàng thượng, bảo vệ hắn về kinh”. Thẩm Thiên Phong nói. “Những chuyện khác cứ giao cho hắn là được”
          “Còn phải theo hắn về ư?”. Diệp Cẩn nghe vậy không vui, sao còn chưa xong nữa.
          “Hắn là ca ca của ngươi”. Thẩm Thiên Phong bị chọc cười. “Sao lại làm ra dáng vẻ này?”
          “Ngươi có chắc là hắn tự giải quyết được không?”. Diệp Cẩn ngồi dậy. “Nếu hắn tám năm, mười năm vẫn không nghĩ ra biện pháp giải quyết, Lý Uy Viễn lại đổi ý không chịu làm phản, chẳng lẽ chúng ta phải âm thầm bảo vệ hắn mãi?”
          “Nếu hắn là Hoàng đế, nhất định học được cách giải quyết nguy cơ”. Thẩm Thiên Phong nói. “Huống hồ lần này chiến thắng ở Mạc Bắc có phân nửa là công lao của Thiếu Vũ, chuyện còn lại hắn phải làm chỉ là một Lý Uy Viễn nhỏ nhoi. Nếu ngay cả chút chuyện này cũng không giải quyết tốt thì làm sao có thể đứng trên thiên hạ?”
          “Ngươi sợ chúng ta làm quá nhiều sẽ khiến hắn cảm thấy bị uy hiếp ư?”. Diệp Cẩn cau mày.
          Thẩm Thiên Phong gật đầu.
          “Ngươi xem, làm Hoàng đế mệt như vậy đấy, ngay cả bằng hữu cũng không có”. Diệp Cẩn thở dài. “Thật ra trong thiên hạ đâu có nhiều người mơ ước ngôi vị Hoàng đế của hắn như vậy”
          “Thân ở ngôi cửu ngũ chí tôn, có nhiều chuyện cũng không theo ý hắn”. Thẩm Thiên Phong để Diệp Cẩn tựa vào ngực mình. “Chúng ta chỉ cần không thẹn với lương tâm là được”
          Bầu trời xanh thẫm như nhung, loé ra ánh sao, nối thành một dải ngân hà lấp lánh.
          Sở Uyên vẫn đứng trên đài nhìn hai người ôm nhau trên cồn cát, khoé miệng có chút ý cười.
          “Hoàng thượng”. Nội thị đắp áo choàng cho hắn. “Trời sắp nổi gió rồi”
          “Ngươi theo ta đã bao lâu?”. Sở Uyên mở miệng hỏi hắn.
          Nội thị nói. “Bẩm Hoàng thượng, đã gần mười năm rồi”
          “Nếu một ngày nào đó ngươi không muốn ở trong cung nữa thì cứ nói với ta”. Sở Uyên nói. “Ta sẽ thả ngươi đi”
          Nội thị hết hồn. “Sao Hoàng thượng lại nói vậy?”
          “Thứ mỗi người mong muốn đều khác nhau”. Sở Uyên xoay người xuống đài. “Nếu thích tự do tự tại, giục ngựa giang hồ, ép ở lại trong cung cũng không có ý nghĩa gì”
          Nội thị thận trọng hỏi. “Hoàng thượng đang nói Diệp cốc chủ ư?”
          Sở Uyên nhìn hắn cười. “Ngươi rất thông minh”
          “Hoàng thượng quá khen”. Nội thị đỡ lấy hắn. “Hơn một năm nay Diệp cốc chủ đối xử với Hoàng thượng thế nào, nô tài đều nhìn thấy. Tuy hắn nói chuyện không dễ nghe nhưng lại mềm lòng, nếu Hoàng thượng muốn hắn ở lại…”
          “Thôi”. Sở Uyên cắt ngang. “Trẫm chỉ có một đệ đệ, cứ tuỳ hắn đi”. Chỉ mong tương lai lúc mái tóc hoa râm, bên người còn có một thân nhân để nói chuyện là được rồi.
          Xử lý xong tàn cục ở Mạc Bắc, quân Sở nhổ trại về kinh. Mà dân chúng cũng trở nên hoàn toàn tôn kính Sở Uyên, mỗi lần đại quân đi ngang qua một thành trấn thì hầu như đều có dân chúng ra đường nghênh đón, cảnh tượng phồn vinh vui vẻ. Thẩm Thiên Phong và Diệp Cẩn ở ngoài sáng thì từ biệt Sở Uyên bảo muốn về Quỳnh Hoa cốc, nhưng vẫn âm thầm theo sau đoàn người để bảo vệ. Mà ám vệ cũng lẫn vào thị vệ bên người Sở Uyên, phòng ngừa Lý Uy Viễn đột nhiên gây chuyện.
          Diệp Cẩn vừa ăn Đường sơn tra vừa nói. “Lần này xem như chúng ta đã hết lòng với hắn rồi”
          “Ừ”. Thẩm Thiên Phong lấy xuống vụn đường bên mép hắn. “Thật ra cũng coi như đánh giặc xong đi du ngoạn, tiện đường đến Hoàng cung cũng không tệ”
          “Ngươi gặp ai đi du ngoạn mà lén lén lút lút như vậy chưa?”. Diệp Cẩn thầm chửi trong bụng.
          Cực kì sắc bén!
          Mà ở phương nam, Thẩm Thiên Lăng đang đứng dưới tàng cây ngẩng đầu chỉ huy. “Bên trái bên trái, sang bên trái một tí, có một trái vừa lớn vừa đỏ”
          “Đâu?”. Tần Thiếu Vũ ngồi xổm trên cây tìm kiếm.
          Ám vệ ôm Cục Bông đứng cách đó không xa, quả thật muốn khóc.
          Đây là cung chủ nhà ta thật sao?
          Vì sao tư thế lại thô bỉ như vậy?
          Loại chuyện hái trái cây dại này cứ giao cho chúng ta là được!
          May mà không bị người ngoài nhìn thấy, nếu không thì phải làm sao đây?
          “Được rồi”. Tần Thiếu Vũ nhảy xuống, đưa hai trái lớn nhất cho Thẩm Thiên Lăng, còn lại ném cho ám vệ.
          Cục Bông hưng phấn xoè cánh, vừa nhìn đã thấy ngon rồi, cha thật tốt!
          “Trầy hết rồi”. Thẩm Thiên Lăng xoa mặt hắn. “Lúc chiến tranh cũng không thấy ngươi bị thương”
          “Đương nhiên”. Tần Thiếu Vũ lưu loát nói. “Đánh giặc là đánh cho người khác, vì sao phải bị thương vì người khác chứ?”
          Thẩm Thiên Lăng: …
          Những lời tâm tình phải suy ngẫm một chút mới hiểu này thật cao cấp!
          “Ra khỏi ngọn núi này là bắt kịp lễ hội đèn lồng ở Hà Hoa trấn”. Tần Thiếu Vũ hỏi. “Có muốn đi xem không?”
          “Không”. Thẩm Thiên Lăng kiên quyết lắc đầu.
          “Vì sao?”. Tần Thiếu Vũ khó hiểu. “Rất náo nhiệt”
          “Ta muốn về sớm”. Thẩm Thiên Lăng lau sạch một quả dại đưa cho Tần Thiếu Vũ. “Muốn du ngoạn giang hồ sau này còn rất nhiều thời gian”
          “Nói cũng đúng”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn vào lòng. “Du ngoạn giang hồ còn nhiều thời gian, chúng ta phải giải quyết chuyện quan trọng nhất đã”
          “Chíp!”. Cục Bông cũng nhào tới y như đạn pháo. Tần Thiếu Vũ nắm lấy nó, đặt vào lòng bàn tay Thẩm Thiên Lăng mà cười. “Nếu còn không thành thân thì con trai sẽ lớn mất”
          Cục Bông nheo mắt lại, rất hạnh phúc!
          Trong lòng có điều nhung nhớ, thời gian trôi qua cũng rất nhanh. Những cành liễu xanh biếc chốn Giang Nam đã đổi sang vàng, được gió cuốn tận trời, từng hạt tuyết lả tả rơi xuống. Trong thời tiết mọi người nên yên lặng vây quanh phòng ăn lẩu này, Nhật Nguyệt sơn trang cũng trở nên náo nhiệt chưa từng có.
          Vì tiểu thiếu gia sắp về.
          Lúc trước đã có người đi trước thông báo, vì vậy sáng sớm hôm đó bên trong Nhật Nguyệt sơn trang đã giăng đèn kết hoa, trước cửa treo hai dây pháo lớn, không khí rất vui vẻ. Dân chúng cũng đồng loạt chen lấn ven đường, chuẩn bị xem náo nhiệt.
          “Tới rồi!”. Không biết là ai kêu lên trước, mọi người nghe vậy đồng loạt chạy tới xem. Chỉ thấy ở cuối đường, một con ngựa trắng cao to tung vó chạy đến, trên lưng có hai người, một đen như mực, một trắng như tuyết.
          “Lăng nhi!”. Thẩm phu nhân được nha hoàn đỡ tới, vội vã bước xuống bậc thang.
          Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng nhảy xuống ngựa, nhẹ nhàng đặt hắn dưới đất, lại cởi áo choàng lông cừu trên người hắn xuống để tránh giẫm phải mà té.
          Dân chúng vây xem đồng loạt rơi lệ, quả nhiên cực kì ân ái, thật cảm động.
          “Mẫu thân”. Trong lòng Thẩm Thiên Lăng tràn đầy vui mừng, chạy thẳng tới.
          “Lăng nhi”. Thẩm phu nhân kéo tay hắn quan sát từ trên xuống dưới, đỏ mắt nói. “Hai năm không gặp, hình như cao hơn một chút”
          Tâm trạng Thẩm trang chủ cũng tốt, trên mặt khó thấy được vui vẻ.
          “Nhạc phụ”. Tần Thiếu Vũ bước tới.
          “Vất vả cho ngươi rồi”. Thẩm trang chủ vỗ vai hắn. “Vào nhà trước đã”
          Tần Thiếu Vũ gật đầu, theo hắn vào cửa lớn.
          “Đi, chúng ta cũng vào nhà”. Thẩm phu nhân vuốt ve gò má lạnh lạnh của Thẩm Thiên Lăng. “Mẫu thân đã tự làm lẩu dê mà ngươi thích”
          “Vâng”. Thẩm Thiên Lăng đỡ nàng vào sân, tò mò hỏi. “Nhị ca đâu rồi?”
          “Vốn tháng trước còn ở, nhưng cách đây không lâu lại ra ngoài rồi”. Thẩm phu nhân nói. “Ngươi còn nhớ cô nương hắn chuộc về từ lầu xanh trước kia không?”
          “Có”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu.
          “Cơ bản không phải cô nương”. Thẩm phu nhân chậc lưỡi. “Là một thiếu niên, về sau Hoàng thượng phái người tới đón thì mới biết đó là tam đệ của Tây Nam vương Đoạn Bạch Nguyệt”
          “Vậy à?”. Tuy Thẩm tiểu thụ đã biết chuyện từ lúc ở Tây Nam, nhưng vẫn phối hợp làm ra vẻ mặt giật mình, quả là một đối tượng tán dóc cực tốt.
          Quả nhiên Thẩm phu nhân rất hài lòng với phản ứng của hắn, tiếp tục nói. “Kể ra thì Thiên Khiêm cũng quá thật thà, trước kia Thiên Phàm viết thư bảo hắn giữ kín bí mật, thế là hắn không chịu nói với ai. Sau này cha ngươi biết thì mắng cho một trận, bảo hắn chẳng biết nặng nhẹ”
          “Rồi sao?”. Thẩm Thiên Lăng tò mò.
          “Nếu Hoàng thượng đã phái người tới đón thì đương nhiên không ai dám cản. Còn tưởng rằng thế là hết, ai ngờ một năm sau đứa nhỏ kia lại chạy tới, cố chấp không chịu nghe ai khuyên. Thiên Khiêm không còn cách nào khác, đành phải tự đưa hắn về Tây Nam”
          Thẩm Thiên Lăng thật lòng nói. “Nhị ca nhất định rất đau đầu”
          “Chắc vậy, nhưng nương cũng lười quản, nương chỉ để ý ngươi và đại ca”. Thẩm phu nhân vỗ vỗ tay hắn. “Về phòng tắm rửa nghỉ ngơi đi, nương xuống bếp xem thử”
          “Vâng”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu, vui vẻ vào tiểu viện của mình. “Bảo Đậu!”
          “Công tử!”. Bảo Đậu vốn đang dọn phòng, đang định chạy ra sân đón thì không ngờ nghe thấy giọng Thẩm Thiên Lăng, vì vậy kích động lao tới.
          “Ta đã về”. Thẩm Thiên Lăng ra sức ôm lấy hắn.
          “Ta nhớ công tử muốn chết”. Bảo Đậu cười ngây ngô, vây lấy hắn quan sát. “Công tử càng đẹp hơn trước”
          “Ta mua rất nhiều quà cho ngươi”. Thẩm Thiên Lăng kéo tay hắn ngồi xuống ghế đá. “Đều là mấy món lạ lạ, ngươi nhất định sẽ thích”
          “Ừ”. Bảo Đậu nói. “Ta cũng có quà cho công tử”
          “Ngươi có quà cho ta?”. Thẩm Thiên Lăng nghe vậy tò mò. “Cái gì thế?”
          “Công tử chờ chút”. Bảo Đậu chạy vào phòng, trong chốc lát lấy ra một quyển vở. “Hai năm qua trang chủ cho phép ta học tập ở chỗ tiên sinh, ta đã viết xuống những chuyện giật gân xảy ra trong sơn trang và Thiên Diệp thành cho công tử”
          Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt cúng bái nhìn hắn, tám chuyện chuyên nghiệp như vậy cũng rất khó gặp, còn có bút kí nữa!
          “Công tử có muốn nghe bây giờ không?”. Mắt Bảo Đậu sáng long lanh.
          Đừng tám chuyện như thế chứ, nhìn như chúng ta rất rảnh vậy! Thẩm tiểu thụ nghiêm túc nắm tay hắn. “Muốn!”
          Hết sức chân thành!
          Vì vậy lúc Tần Thiếu Vũ đẩy cửa vào thì nghe Bảo Đậu kể chuyện sinh động như thật. “Sau đó tiểu thư Chu gia phát hiện Vương nhị là ca ca ruột của nàng, nhất thời khóc lóc muốn treo cổ, rất thê thảm”
          “Đúng vậy”. Thẩm Thiên Lăng vừa cắn hạt dưa vừa bình luận. Tình nhân biến thành anh em ruột, chuyện này quả thật không ai ngờ.
          Tần Thiếu Vũ buồn cười, bước tới xoa đầu Thẩm Thiên Lăng. “Đang nói chuyện gì vậy?”
          “Tần cung chủ”. Bảo Đậu đứng lên chào hỏi.
          “Lui xuống trước đi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ta có chuyện muốn nói với Lăng nhi”
          “Vâng”. Bảo Đậu thức thời ra ngoài.
          Thẩm Thiên Lăng bất mãn hỏi. “Có chuyện gì mà nhất định phải nói ngay bây giờ chứ?”. Ta còn chưa nghe được kết cục của Chu tiểu thư và Vương nhị, ngươi đến thật không đúng lúc!
          Tần Thiếu Vũ kề vào tai hắn nói nhỏ vài câu.
          Thẩm Thiên Lăng: …
          Không biết xấu hổ!
          “Nhớ kĩ chưa?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
          Thẩm Thiên Lăng phàn nàn. “Không thể đổi biện pháp sao?”
          “Đây là biện pháp nhanh nhất và hiệu quả nhất”. Tần Thiếu Vũ nhéo má hắn. “Nghe lời”
          Nghe em gái ngươi. Thẩm Thiên Lăng gục xuống bàn giả chết.
          Đây là ý định quỷ quái gì chứ…

2 nhận xét:

  1. Kể ra thì Diệp Cẩn với Thiên Phong lao đao hơn. Chẳng những không được về nhà chứ đừng nói là thành thân, đã vậy còn chưa được dọn đường dọn lối sẵn nữa. Cực kỳ khổ!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ngân thấy vậy cũng sướng rồi. Chắc tại Ngân quen đọc cẩu huyết ~

      Xóa