CHƯƠNG 152: VẠN DẶM TÌM CHỒNG!
Nếu đổi thành Tần cung chủ, lúc Thẩm
tiểu thụ tắm hắn nhất định sẽ không đi! Không những không đi mà còn kiếm cớ vào
xem, nhờ đó thuận lợi đè xuống xx, khiến quần chúng rất thích thú!
Nhưng hiện tại là Thẩm Thiên Phong, vì
vậy sau khi dặn người hầu mang nước tắm tới cho Diệp Cẩn xong thì hắn vẫn đầy
trách nhiệm mà ra ngoài tìm Hoàng thượng.
“Tiểu Cẩn sao rồi?”. Sở Uyên lo lắng
chờ ở thư phòng, vừa thấy Thẩm Thiên Phong vào thì vội hỏi.
“Hắn không sao, ngủ một đêm là tốt rồi”.
Thẩm Thiên Phong nói. “Bảo là bị cảm nên chóng mặt”
“Thân là đại phu, sao cơ thể lại yếu ớt
như vậy”. Sở Uyên thở dài. “Đợi đánh giặc xong, trẫm phải tìm thái y khám cho hắn”
Thẩm Thiên Phong cười cười. “Tiểu Cẩn
vẫn muốn đến phòng thuốc của ngự y, đúng lúc có thể nhân cơ hội đi xem”
“Tình hình ngoài biên quan thế nào?”. Sở
Uyên quay về trên bàn, mở bản đồ.
“Quân chủ lực của Cổ Lực Hãn còn đang
trên đường, chắc trong vòng mười ngày sẽ nhập vào quân tiên phong”. Thẩm Thiên
Phong nói. “Quân tiên phong lần này có hơn ba ngàn người, toàn bộ là kỵ binh, dựa
theo kẻ cầm đầu mà đoán thì sẽ tấn công thành Ngọc Quan của chúng ta trước quân
chủ lực”
“Mười ngày ư?”. Sở Uyên khẽ nhíu mày.
“Vâng”. Thẩm Thiên Phong gật đầu.
“Bỏ qua những lần đánh lẻ lúc trước,
đây xem như là trận chiến đầu tiên hai quân đối đầu với nhau”. Sở Uyên nói. “Liên
quan đến sĩ khí của toàn quân, trận này buộc phải thắng”
“Hoàng thượng thấy sao?”. Thẩm Thiên
Phong hỏi.
“Ngươi mang binh được không?”. Sở Uyên
nhìn hắn.
“Đã đáp ứng chiến đấu, ta đương nhiên
nghe theo sắp xếp của Hoàng thượng”. Thẩm Thiên Phong nói. “Nhưng có cách hữu
hiệu hơn ta mang binh”
“A?”. Sở Uyên hứng thú. “Nói thử xem”
Thẩm Thiên Phong kề vào tai hắn nói nhỏ
một chút, Sở Uyên lúc đầu còn cau mày, sau đó từ từ giãn ra, cuối cùng cười
nói. “Biện pháp này ta còn tưởng chỉ có Tần Thiếu Vũ mới nghĩ ra được”
“Vì sao?”. Thẩm Thiên Phong khó hiểu.
Sở Uyên nói. “Vì rất nham hiểm, không
giống với tính cách của ngươi, ngược lại giống y chang hắn”
Thẩm Thiên Phong nghe vậy bật cười. “Trước
kia Lăng nhi cũng nói vậy, nhưng hiện tại lại cam tâm tình nguyện theo Thiếu
Vũ, chứng tỏ nham hiểm cũng có hiệu quả”
“Được rồi, về chăm sóc tiểu Cẩn đi”. Sở
Uyên nói. “Hắn còn phải vất vả phối dược, hôm nay nghỉ ngơi trước, ngày mai rồi
tính tiếp”
Thẩm Thiên Phong gật đầu cáo lui, sau
khi về tiểu viện thì thấy hạ nhân mang nước ra ngoài, nói Diệp cốc chủ đã tắm
xong, vì vậy Thẩm Thiên Phong trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Diệp Cẩn “xoạt” một phát chui vào
chăn.
Thẩm Thiên Phong: …
“Không biết gõ cửa ư?”. Sau khi thấy
người tới là Thẩm Thiên Phong, Diệp Cẩn giận dữ nói. “Lão tử còn tưởng là Sở
Uyên”. Suýt nữa té xuống giường!
“Là ta thì không sao ư?”. Thẩm Thiên
Phong ngồi bên giường.
“Ai nói?”. Diệp Cẩn rúc vào chăn, cực
kì ngạo kiều mà nói. “Là ngươi thì càng có sao!”
Thẩm Thiên Phong vươn tay kéo hắn ra,
chăn trượt xuống đầu vai lộ ra một mảng da thịt trắng nõn.
“Muốn chết à?”. Diệp Cẩn giận tím mặt,
điên cuồng dùng gối đánh hắn. “Lưu manh!”
Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười tránh
thoát công kích, lấy chăn quấn Diệp Cẩn lại. “Muốn lau tóc dùm ngươi”
Diệp Cẩn ôm chăn ngồi trên giường,
nhìn trời.
Thẩm Thiên Phong lấy một chiếc khăn mềm
mại, tỉ mỉ lau mái tóc dài của Diệp Cẩn. “Hồi nãy Hoàng thượng nói đợi kết thúc
chiến tranh sẽ dẫn ngươi đi Ngự dược phòng”
“Nhìn thì không đủ!”. Mắt Diệp Cẩn bốc
lửa. “Chúng ta phải hung hăng cướp đoạt mới đủ!”. Cực kì tàn nhẫn!
Thẩm Thiên Phong bật cười. “Ừ, chúng
ta”
Diệp Cẩn: …
“Có muốn ăn gì rồi ngủ tiếp hay không?”.
Trước khi hắn kịp xù lông, Thẩm Thiên Phong đúng lúc lảng sang chuyện khác.
“Không ăn”. Diệp Cẩn chui vào chăn. “Buồn
ngủ”
Thẩm Thiên Phong đắp kín chăn cho hắn,
tựa vào bên giường.
Sau nửa nén nhang, Diệp Cẩn trợn mắt
căm tức nhìn Thẩm Thiên Phong. “Sao ngươi còn chưa đi?”. Như vậy ngủ không được!
Thẩm Thiên Phong cúi đầu, dịu dàng hôn
nhẹ lên môi hắn.
Xúc cảm ướt át truyền tới từ trên môi,
lúc đầu Diệp Cẩn hơi sửng sốt, sau đó sẽ thẹn thùng ưm ưm ưm ư?
Đương nhiên không! Diệp cốc chủ trong
đời thực rất dữ, cơ bản không giống trong sách!
Vì vậy hắn đứng dậy đánh Thẩm Thiên
Phong một trận.
Cực kì tàn bạo.
Đương nhiên đánh kiểu này chẳng thấm
tháp gì với Thẩm đại thiếu, vì vậy đợi cho Diệp Cẩn đánh đã đời rồi, Thẩm Thiên
Phong trực tiếp ôm hắn về trong chăn. “Nghỉ ngơi cho tốt”
Diệp Cẩn giận dữ đá Thẩm Thiên Phong,
sau đó lại bị hôn môi! Cực kì tuyệt vời!
Thân thể vừa tắm xong nên hơi ẩm ướt,
còn mang theo mùi thuốc nhàn nhạt. Thẩm Thiên Phong siết chặt tay, hôn sâu hơn.
Diệp Cẩn giãy dụa mang tính tượng trung
một cái, sau đó từ từ thả lòng, thậm chí còn nhắm mắt lại.
Thật không hề dễ dàng.
“Tiểu Cẩn”. Sau khi hôn xong, Thẩm
Thiên Phong ôm hắn vào lòng, chỉ hận không thể ôm như vậy cả đời.
“Nghẹt thở”. Diệp Cẩn đẩy hắn ra, bên
tai hơi đỏ.
“Ta ở lại được không?”. Thẩm Thiên
Phong hỏi.
“Không được”. Diệp Cẩn giận. “Ngươi là
đồ sắc lang!”. Lão tử sẽ không làm chuyện đó với ngươi!
“Ta không làm gì ngươi”. Thẩm Thiên
Phong nói. “Chỉ muốn nhìn ngươi một chút”
“Ta có gì đẹp đâu mà nhìn”. Diệp Cẩn
lăn vào tường.
“Cái gì cũng đẹp”. Thẩm Thiên Phong ôm
hắn từ phía sau.
Diệp Cẩn lầm bầm. “Cái đồ keo dính”
“Ừ”. Thẩm Thiên Phong hôn lên gáy hắn
một cái. “Đời này không bỏ ra được đâu, cam chịu đi”
Đáy mắt Diệp Cẩn có chút ý cười, nhắm
mắt lại ngủ.
Vì vậy đêm nay Thẩm đại thiếu rốt cuộc
không bị đuổi ra ngoài. Tây Bắc gió lạnh, nửa đêm Diệp Cẩn cọ cọ trong lòng Thẩm
Thiên Phong, ngủ rất say sưa, ngoan ngoãn khác thường.
Thẩm Thiên Phong cúi đầu hôn hắn,
trong lòng ấm áp.
Sáng hôm sau, Diệp Cẩn xuống bếp lấy một
đống dầu đậu nành và bột mì quay về phòng thuốc, lại lấy hòm thuốc ra, vẻ mặt đầy
ghê tởm mà khuấy khuấy.
“Đều là thức ăn, sao lại làm ra vẻ mặt
này”. Thẩm Thiên Phong bật cười.
“Nghĩ thôi đã thấy tởm”. Diệp Cẩn nghiền
thảo dược trộn với bột.
Sở Uyên đến xem hai lần, đều bị Diệp Cẩn
lãnh khốc đuổi ra, lý do là “đi tới đi lui nhìn chóng mặt”.
“Vì sao hắn có thể ở lại?”. Sở Uyên rất
bất mãn, chỉ vào Thẩm Thiên Phong hỏi.
Thẩm Thiên Phong: …
Bia đỡ đạn.
Diệp Cẩn suy nghĩ một chút rồi nói. “Vì
hắn mặc áo xanh, không mặc áo vàng chói mắt như ngươi”
Sở Uyên: …
Lý do này cũng được sao?
Thẩm Thiên Phong nén cười.
Xế chiều, Diệp Cẩn rốt cuộc duỗi người,
cầm một viên thuốc đưa đến bên miệng Thẩm Thiên Phong. “Ăn”
“Ta?”. Thẩm đại hiệp sắc mặt trắng bệch.
“Sợ gì”. Diệp Cẩn nói. “Dầu nành và bột
mì trộn thêm một ít thảo dược, không có độc, mau nếm thử”
Thẩm Thiên Phong vặn vẹo há miệng.
“Phụt”. Diệp Cẩn gõ vào mũi hắn, cất
viên thuốc về. “Chọc ngươi thôi, đồ ngốc”
Thẩm Thiên Phong thở phào nhẹ nhõm.
“Thử một chút đi”. Diệp Cẩn đưa cái
chai cho hắn. “Chắc có hiệu quả”
Thẩm Thiên Phong nhận lấy. “Ta lập tức
phái người đi làm, chậm nhất sáng mai sẽ có kết quả”
Thật ra không cần đến sáng mai, vào
ban đêm, binh sĩ đã tóm được bảy tám con chuột ở nơi đặt thuốc.
“Ghê muốn chết!”. Diệp Cẩn vốn định ra
ngoài đi bộ, sau khi nhìn thấy từ xa thì quay đầu bỏ chạy.
Binh sĩ cầm chuột rất vô tội.
Sở Uyên hạ lệnh đào một cái hố lớn ở
sau núi, bốn phía và dưới đáy đều dùng tấm sắt ngăn lại. Sử dụng thuốc của Diệp
Cẩn, chỉ trong vòng hai ngày đã bắt được mấy trăm con chuột chũi.
“Nhất thiết phải đóng kĩ”. Diệp Cẩn ngồi
xếp bằng trên giường. “Nếu chạy đến lão tử sẽ liều mạng với ngươi”
Hình ảnh này chỉ nghĩ thôi cũng sởn
gai ốc!
Thấy đã bắt không ít chuột chũi, sáng
hôm nay Sở Uyên hạ lệnh cho binh sĩ trộn một ít thuốc bột màu vàng vào trong nước,
tát thành bảy tám đường xung quanh doanh trại, cho đến khi xác định hoàn toàn
ngấm xuống đất mới dừng lại, để ngăn ngừa chuột chũi đào thành động mà chạy
vào. Mà trên bãi đất trống trước cửa thành thì dùng trụ sắt chọc hơn trăm cái động,
chôn thuốc hấp dẫn chuột chũi xuống đất, lại đào một cái hố rất sâu cách đó
không xa.
“Được rồi”. Diệp Cẩn đứng trên tường
thành nhìn xuống. “Thả chuột đi”
Sở Uyên gật đầu, ra lệnh cho mọi người
rút về quân doanh, sau đó đem chuột chũi bắt được mấy ngày nay bỏ dưới hố, trên
đỉnh dùng cọc sắt ngăn lại.
“Ta mắc ói”. Dù cách rất xa nhưng mặt Diệp
Cẩn đã trắng bệch.
“Đã bảo ngươi đừng xem mà”. Thẩm Thiên
Phong bất đắc dĩ.
“Không xem sẽ lo lắng”. Diệp Cẩn xuống
phía dưới xem.
Chuột chũi vốn đói bụng mấy ngày, lúc
này vất vả lắm mới lấy lại tự do, mơ hồ nghe được mùi thơm, đương nhiên sẽ chạy
tới chỗ thức ăn, dựa vào khứu giác nhạy bén vượt xa loài người và năng lực đào
động mà trong chốc lát đã ăn gần hết thuốc. Trên mặt đất tuy không nhìn thấy
gì, nhưng dưới lòng đất từ lâu đã trống rỗng, Sở Uyên phái người tới xem, chỉ
dùng sức của một người cũng có thể khiến mặt đất trũng xuống.
“Tây Bắc mặt trời chói chang, chỉ cần
một hai ngày thì đất mới lấp sẽ đổi màu”. Thẩm Thiên Phong nói. “Lúc đó sẽ
không ai phát hiện được mảnh đất này bị đụng qua”
“Quân tiên phong của địch nhanh nhất
cũng phải ba ngày sau mới tới”. Sở Uyên nói. “Chắc là không có vấn đề gì”
“Vậy ta về ngủ trước”. Diệp Cẩn ngáp
dài trở về.
“Tiểu Cẩn”. Sở Uyên gọi hắn.
Diệp Cẩn tiếp tục đi về phía trước. “Không
nghe thấy”
Sở Uyên: …
Thẩm Thiên Phong bật cười. “Tính tình
hắn như vậy đó, Hoàng thượng đừng để ý”
Sở Uyên bất đắc dĩ cười cười, trầm tư
nhìn ra xa.
Mặt trời đã lặn về tây, ráng chiều đỏ
rực hoà với cát vàng vô biên, là cảnh đẹp hùng vĩ không có ở Trung Nguyên.
Vài ngày sau, quân tiên phong của địch
khí thế bừng bừng vung dao tấn công thành. Thẩm Thiên Phong dẫn người phòng thủ
trước cửa thành, nhìn thấy mấy ngàn người đằng đằng sát khí từ từ đến gần.
Diệp Cẩn đứng trên tường thành gặm một
cái bánh bao, cực kì nhàn rỗi.
“Lui!”. Đợi phản quân sắp xông qua mảnh
đất đã chuẩn bị trước, Thẩm Thiên Phong ra mệnh lệnh đầu tiên ở chiến dịch này.
Diệp Cẩn chậc lưỡi, thật mất mặt, vừa
mở miệng đã lui binh!
Sở quân quay đầu chạy về thành, người
đứng đầu phản quân nhìn thấy thì biết trong đó có bẫy, cuống quít hạ lệnh cho đại
quân dừng lại tại chỗ! Thế nhưng những con chiến mã kia lại hăng máu tiếp tục
chạy về phía trước, hoàn toàn không để ý tới chủ nhân! Chiến mã Tây Bắc nếu
điên lên thì làm sao một người có thể khống chế được. Trong chốc lát cát bụi
tràn ngập khắp chiến trường, chiến mã không ngừng rơi xuống hầm, tiếng kêu thảm
thiết và tiếng mắng chửi vang lên, hầu như lâm vào hỗn loạn. Phía trước người
ngã ngựa đổ, phía sau vẫn ào ào xông tới không ngừng, trong nháy mắt, quân tiên
phong được trang bị chiến mã hung hãn đều trở nên hỗn loạn.
Thẩm Thiên Phong canh đúng thời cơ, từ
trên tường thành bay xuống, mũi chân đạp lên đầu người mà một kiếm lấy đầu thủ
lĩnh phản quân.
“Được rồi, được rồi”. Diệp Cẩn bịt mũi
phân phó.
Binh sĩ dập tắt đống thảo dược đốt
quanh tường thành, vui sướng không kiềm chế được mà nói. “Thật công hiệu”
“Đương nhiên công hiệu”. Diệp Cẩn dùng
ngón tay vê vê tro bụi. “Ngựa thích nhất là mùi này, sau khi nghe thấy sẽ liều
mạng, nếu ngựa của chúng ta không ăn giải dược trước thì cũng đã phát điên theo”
“Thế này thì ngay cả một đao cũng
không cần đánh”. Sở Uyên nhìn cảnh người ngã ngựa đổ bên dưới, tâm trạng rất tốt.
“Sau này cũng sẽ dễ dàng giết giặc hơn”
“Mơ đi”. Diệp Cẩn lườm hắn. “Biện pháp
này ngươi có thể dùng, người khác sẽ không học được ư? Giải dược của thuốc dẫn
ngựa nơi nào cũng có, ngươi nghĩ Cổ Lực Hãn là ngốc sao?”
“Dù sao cũng có thể tiếp tục đào thành
động”. Một vị phó tướng nói.
“Nếu đào thành động thì phản quân
không dám tới, quân ta cũng không dám chạy”. Diệp Cẩn nói. “Ừ thì ngươi có thể
phòng thủ ở trong thành, cùng Cổ Lực Hãn hai bên nhìn nhau, nếu hắn nhanh trí
dùng hoả dược công thành, quân ta thậm chí không có cơ hội xông ra đánh mà chỉ
có thể chạy về”
Sở Uyên chớp mắt, cười như có như
không mà nhìn phó tướng.
“Công tử nói đúng”. Phó tướng thẹn
thùng. “Là mạt tướng chủ quan”
“Hoàng thượng”. Thẩm Thiên Phong mang
một cái đầu đẫm máu nhảy lên tường thành.
“Bẩn muốn chết!”. Diệp Cẩn khó thấy trốn
sau lưng Sở Uyên.
Thẩm Thiên Phong nhanh chóng ném cái đầu
cho phó tướng.
“Trở về nhớ tắm 10 lần!”. Diệp Cẩn giận.
“15 lần”. Thẩm Thiên Phong rất tự
giác.
Diệp Cẩn ngạo kiều lầm bầm, xoay người
xuống dưới tường thành.
Thẩm Thiên Phong đuổi theo.
Phó tướng khổ sở ôm cái đầu. “Hoàng
thượng”
Sở Uyên dở khóc dở cười.
Không tốn người nào đã thắng lợi, trận
này từ lúc lập quốc tới giờ chưa từng xảy ra, sĩ khí quân Sở dâng cao, tôn vinh
Diệp Cẩn là thần thánh.
Tối hôm nay, quân đội nướng thịt trong
thành ăn mừng. Diệp Cẩn thấy chán, ngáp dài trở về, Thẩm Thiên Phong ở bên cạnh
hắn, bầu không khí rất tốt đẹp.
Sau đó nghe thấy phía trước một trận ồ
lên, dường như xảy ra hỗn loạn.
“Đứng lại!”. Mười mấy binh sĩ cầm đao
đuổi bắt.
Diệp Cẩn khẽ nhíu mày, vừa định tới
xem thế nào thì bị Thẩm Thiên Phong kéo lại.
“Không đi xem ư?”. Diệp Cẩn khó hiểu.
“Không cần”. Thẩm Thiên Phong cong
khoé miệng. “Người trong nhà”
Vừa dứt lời, Tần Thiếu Vũ đã nhảy xuống
từ trên ngọn cây.
“Thẩm thiếu gia, mau bắt hắn”. Binh sĩ
còn đang thở hổn hển chạy tới.
“Về đi”. Thẩm Thiên Phong cười nói. “Là
người một nhà”
Binh sĩ đồng loạt dừng chân.
“Đắc tội rồi”. Tần Thiếu Vũ ôm quyền với
mọi người.
Binh sĩ đồng loạt xua tay dối trá nói
không sao đâu, sau đó thầm oán hận.
Ai mà có sở thích biến thái như thế,
giả danh thích khách, thật phiền!
“Sao ngươi lại tới đây”. Diệp Cẩn hơi
bất ngờ.
“Đương nhiên là hỗ trợ chiến tranh”. Vẻ
mặt Tần Thiếu Vũ khó chịu.
Diệp Cẩn chán ghét. “Nhìn mặt ngươi
còn tưởng đi đòi nợ”
“Vừa nghe nói quân Sở đại thắng, xem
ra không sai”. Tần Thiếu Vũ trở về. “Nếu vậy ta đi trước đây”
“Không được!”. Diệp Cẩn kéo hắn lại. “Nếu
đã tới thì ở lại đánh giặc với bọn ta”
“Lăng nhi đâu rồi?”. Thẩm Thiên Phong
hỏi.
Không hỏi thì thôi, vừa nhắc tới Tần
Thiếu Vũ lại càng khó chịu. “Ở Nam Hải”
Diệp Cẩn bừng tỉnh. “Chả trách ngươi
mang bộ mặt dục cầu bất mãn thế này”
“Cổ Lực Hãn ở đâu?”. Sắc mặt Tần Thiếu
Vũ tối tăm. “Mau làm thịt hắn, ta phải về với Lăng nhi”
Đầu Thẩm Thiên Phong đau muốn nứt ra.
Mà sau khi Sở Uyên nghe nói Tần Thiếu
Vũ tới thì hết sức vui mừng. Có Tần Thiếu Vũ trong quân đội, phần thắng lại
tăng thêm ba bốn lần. Tuy trước kia hắn từng khó chịu vì Tần Thiếu Vũ đáp ứng
xuất chinh mà lại đổi ý, nhưng nghĩ kĩ thì cũng là lẽ thường, huống hồ hiện tại
biên giới hỗn loạn, triều đình đang cần người tài, Sở Uyên đương nhiên sẽ không
gây hấn với Tần Thiếu Vũ, thậm chí còn muốn phong hắn làm quan để lôi kéo.
Nhưng với tính tình của Tần Thiếu Vũ thì chắc chắn sẽ không tiếp nhận, vì vậy Sở
Uyên đành buông xuống ý định này.
Đại quân của Cổ Lực Hãn tiến đến, chiến
sự cũng ngày càng nghiêm trọng. Mùa đông bất giác trôi qua, hoa đào lại nở rộ
trên cành. Mỗi tháng thuyền đánh cá lại mang tới một phong thư từ Tây Bắc, sau
khi Thẩm Thiên Lăng đọc xong thì gấp lại cẩn thận, bỏ hết vào trong rương.
“Chíp!”. Cục Bông phơi nắng xong thì hớn
hở chạy về phòng.
“Tới đây”. Thẩm Thiên Lăng vươn tay.
Cục Bông lắc lư nhào vào ngực hắn.
“Trong thư mọi người đều hỏi xem ngươi
có lớn chút nào không”. Thẩm Thiên Lăng vuốt ve đầu của nó.
Cục Bông tự hào xoè cánh, vẫn cực kì
ngắn!
Thẩm Thiên Lăng bật cười, ôm nó ra
ngoài. “Chúng ta đi dạo ven bờ biển đi”
Gió biển rất lớn, Cục Bông ngồi trên
vai Thẩm Thiên Lăng, hai móng nắm chặt áo hắn để tránh bị gió thổi đi!
Thật có ý thức tự bảo vệ bản thân!
“Công tử”. Ám vệ thở hổn hển chạy tới.
“Đi ra sao không mang bọn ta theo”
“Tuỳ tiện đi dạo mà thôi”. Thẩm Thiên Lăng
nói. “Không muốn làm phiền mọi người”
Ám vệ đồng loạt xua tay tỏ ra rằng “Sao
công tử có thể nói vậy, chúng ta rất vui khi được đi theo công tử biết không! Cực
kì cam tâm tình nguyện! Huống chi cung chủ trước khi đi đã dặn nhất định phải bảo
vệ công tử và Thiếu cung chủ thật tốt!”
“Không biết chừng nào hắn mới về”. Thẩm
Thiên Lăng ngồi trên tảng đá nhìn ra xa.
Nét mặt Cục Bông cũng cực kì nghiêm
túc! Trên cổ nó đeo một miếng ngọc nhỏ, là quà tặng mà Tần Thiếu Vũ tự tay khắc
trước khi đi.
Tình cha con quả thật cảm động!
Thẩm Thiên Lăng lần đầu tiên nhìn thấy
miếng ngọc thì hơi hoang mang, vì hắn thật sự không nhận ra Tần Thiếu Vũ đang
khắc thứ gì.
Tần Thiếu Vũ bình tĩnh giải thích. “Khô
bò”
Thẩm Thiên Lăng: …
Tuy nét khắc và hàm ý ẩn chứa cũng
không có gì đẹp đẽ, nhưng Cục Bông vẫn rất thích, đeo trên cổ một khắc không rời,
dù tắm cũng phải treo trên bồn mới yên tâm, cực kì trân trọng!
Ám vệ đồng loạt rơi lệ, Thiếu cung chủ
nhà ta thật có hiếu!
“Lăng nhi”. Quỷ Thủ thần y từ xa đi tới.
“Sư phụ”. Thẩm Thiên Lăng đứng dậy.
Cục Bông nhảy vào lòng ông nội, thoải
mái cọ cọ.
“Trời sắp nổi gió, đừng ở ngoài biển
quá lâu”. Quỷ Thủ thần y dặn.
“Vâng”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu, theo
hắn về. “Đa tạ sư phụ”
“Tình hình chiến đấu gần đây thế nào?”.
Quỷ Thủ thần y hỏi.
“Cũng không tệ”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Thiếu
Vũ và đại ca viết thư về, đều nói chiến sự đã đến hồi cuối, rất nhanh sẽ kết
thúc”
“Vậy thì tốt”. Quỷ Thủ thần y gật đầu.
“Ngươi và hắn tách ra cũng sắp một năm rồi”
“Vâng”. Thẩm Thiên Lăng cười cười. “Một
năm nay may là nhờ có sư phụ chăm sóc”
“Hôm qua Thẩm trang chủ của Nhật Nguyệt
sơn trang viết một lá thư nói muốn phái người đón ngươi về”. Quỷ Thủ thần y
nói.
“Đón ta về ư?”. Thẩm Thiên Lăng giật
mình.
Ám vệ cũng đồng loạt khẩn trương!
Cung chủ nhà ta đã đưa sính lễ rồi,
sao còn muốn đón phu nhân về? Nhất định không thể được, Thẩm trang chủ quả thật
nói không giữ lời!
“Ngươi thấy sao?”. Quỷ Thủ thần y hỏi.
“… Ta không muốn về”. Thẩm Thiên Lăng
lắc đầu. “Đợi chiến tranh kết thúc, ta và Thiếu Vũ sẽ cùng về”
Tuy trong lòng cũng hơi nhớ nhà nhưng
trước kia cha nương đám ứng việc hôn nhân này chỉ vì hàn độc của mình mà không
phải vì Thiếu Vũ. Hiện tại hàn độc đã giải, nếu về nhà sẽ khó tránh khỏi sơ suất.
Dù sao bàn về đa mưu túc trí, mình cũng không phải đối thủ của cha, huống hồ
không chừng còn có thêm nương!
Nếu vậy thì tiếp tục ở trên đảo vẫn
hơn.
“Không sai”. Quỷ Thủ thần y rất hài
lòng với đáp án này.
Ám vệ cũng kiêu ngạo ưỡn ngực, nhất định
rồi, cung chủ và phu nhân nhà ta rất ân ái.
“Vậy có muốn đi Tây Bắc không?”. Quỷ
Thủ thần y hỏi.
“Ta có thể đi ư?”. Thẩm Thiên Lăng
nghe vậy lúc đầu rất vui, nhưng sau đó hơi do dự. “Nhưng ta không biết võ công,
đi cũng không giúp được gì, không chừng còn gây thêm phiền phức”. Chiến tranh đang
căng thẳng, sao có thể để người khác bảo vệ mình.
“Thiên quân vạn mã cũng không bảo vệ
được một người ư?”. Quỷ Thủ thần y hỏi lại.
Thẩm Thiên Lăng do dự.
“Bọn ta cũng có thể bảo vệ công tử”.
Ám vệ ở trên đảo đã sớm nổi mốc, lúc này vừa nghe nói có thể đi đánh giặc thì hăng
máu, hận không thể lập tức giong thuyền rời bến!
“Yên tâm đi, vi sư sẽ phái người bảo vệ
ngươi bình yên đến Tây Bắc”. Quỷ Thủ thần y vỗ vỗ đầu hắn. “Tuy muốn ngươi ở lại,
nhưng thấy ngươi mỗi ngày đều ra bờ biển, rõ ràng trái tim đã không ở đây rồi”
“Sư phụ”. Thẩm Thiên Lăng hơi ngượng
ngùng.
“Đợi lúc thành thân thì hãy quay về đảo
Nhiễm Sương”. Quỷ Thủ thần y nói. “Lúc đó ở với lão già này cũng không muộn”
Mắt Thẩm Thiên Lăng sáng long lanh. “Đa
tạ sư phụ”
Ám vệ đồng loạt rơi lệ, sư tôn thật
tri kỉ!
Xứng đáng được ôm lấy tung lên trời!
câu chuyện về điểu béo, viên ngọc khô bò, hòn vọng phu cùng ngạo kiều và đầu gỗ =)) sư phụ thật tri kỷ ahhhh~
Trả lờiXóaMặc dù bị đối xử như con ghẻ nhưng Cục Bông vẫn hết sức yêu thương cha nó, chắc tại hồi xưa cha nó cho nó uống máu nhận chủ nên mới vậy ~
Xóacơ mà biết sự thật là bị cha nó khinh bỉ vậy chắc em nó đau lòng lắm, mà hình như nó chỉ có hiếu với cha, qua chương sau vì thức ăn với 1 cục vàng mà nó từ bỏ mẹ nó luôn =))
XóaThật ra Cục Bông thương mẹ nhất, vì có đoạn ăn tiệc cả năm người cha, mẹ, cậu Phong, mợ Cẩn với bác Hoàng đế đều đồng loạt đút thức ăn cho em nó! Em nó băn khoăn mãi, cuối cùng quyết định ăn đũa thức ăn của mẹ. Chắc trừ thức ăn ra thì thương mẹ nhất rồi!
XóaTách xa gần 1 năm, thương nhau như vậy mà cũng có thể chịu nổi. Mà nếu nói về tính thực tế thì cũng sẽ chịu được, trừ phi nghe tin người kia thay lòng đổi dạ mới chịu không nổi thôi! Chỉ có cặp này mới bền vững như vậy, thật Ngưỡng mộ!
Trả lờiXóaThật ra cũng nhiều cặp lắm, nhưng vẫn ngưỡng mộ cặp này ~
Xóa