CHƯƠNG 159: CUNG CHỦ NHÀ TA RẤT BIẾT LÝ LẼ!
Lúc ám vệ mang tên lính đào ngũ quay về
thì Tần Thiếu Vũ đang cò kè mặc cả với Thẩm Thiên Lăng về chuyện “sờ bụng mỡ ba
lần hay năm lần”. Chuyện này rất xứng đáng được nghiêm túc tham khảo một phen.
Cho nên có thể hiểu được lúc hắn bị cắt
ngang thì tâm trạng khó chịu biết bao nhiêu.
Thẩm Thiên Lăng lại thở phào một hơi,
nhân cơ hội ra ngoài tìm con trai. Ở một mình trong phòng với lưu manh quả thật
nguy hiểm.
Ám vệ nhìn dấu hôn trên cổ Thẩm Thiên
Lăng, tâm trạng rất phức tạp.
Lúc trước còn tưởng cung chủ và phu
nhân đang uống trà nói chuyện phiếm, hiện tại xem ra quá ngây thơ rồi, cơ bản
là không có khả năng!
Không biết lần này có bị cung chủ chẻ
ra không.
Cực kì thấp thỏm.
“Chíp”. Cục Bông lười biếng ngáp trong
lòng Vân Tuyệt Ca.
“Có chuyện gì vậy?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Sao trở về nhanh thế?”
“Không có chuyện gì lớn”. Ám vệ cực kì
nhanh trí. “Gặp mấy tên trộm thôi”
“Giao cho Tiêu đại nhân thẩm vấn là được
rồi”. Thẩm Thiên Lăng căn dặn. “Truy Ảnh cung không nên nhúng tay”. Để bớt đi mấy
chuyện kì quái! Các ngươi vừa nhìn đã thấy không đáng tin.
Ám vệ gật đầu. “Công tử nói đúng,
chúng ta nhất định không nhúng tay!”. Cực kì a dua.
Tần Thiếu Vũ đứng ở cửa, đưa tay vuốt
cằm.
Ám vệ lập tức nhanh trí nói. “Thẩm
công tử, Diệp cốc chủ có chuyện muốn nói với ngươi!”
Diệp Cẩn: …
Lần sau muốn diễn kịch nhớ báo trước một
tiếng!
“Phải không?”. Thẩm Thiên Lăng tò mò hỏi
Diệp Cẩn.
Ám vệ đồng loạt dùng ánh mắt nóng bỏng
nhìn Diệp cốc chủ.
Diệp Cẩn không thể làm gì khác ngoài
phối hợp nói. “Hay chúng ta đi thư phòng rồi nói?”
Còn có bí mật gì ư? Thẩm tiểu thụ lập
tức hứng thú, cực kì nhiều chuyện.
Nhìn theo hai người ra khỏi tiểu viện,
ám vệ cảm thán hàng ngàn lần, phu nhân thật ngây thơ rực rỡ khiến người ta yêu
thương!
“Chuyện gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Ám vệ kề vào tai hắn nói nhỏ vài câu.
“Đến địa lao xem thử”. Tần Thiếu Vũ ra
khỏi sân.
Địa lao canh gác nghiêm ngặt, Tiêu Tiệp
nghe tin nên cũng tới, người bị bắt mặt xám như tro ngồi trong tù, không mở miệng
nói gì.
“Cung chủ”. Ám vệ nói. “Đây là người lần
trước đã giả mạo ngươi”
Tần Thiếu Vũ cau mày nhìn một chút,
sau đó nói. “Là hắn ư?”
Ám vệ gật đầu. “Đúng vậy”
Tần Thiếu Vũ mặt không chút thay đổi
mà nói. “Lóc thịt đi”
“Ôi chao không được!”. Tiêu Tiệp cuống
quít ngăn cản. “Cung chủ không thể tuỳ tiện lóc thịt phạm nhân, đây chính là phạm
pháp”
“Không thể lóc thịt thì thôi”. Tần Thiếu
Vũ gật đầu. “Chôn sống cũng được”
“Chôn cũng không được!”. Tiêu Tiệp gấp
gáp giậm chân. “Dù phạm tội lớn nhưng cũng phải để hạ quan thẩm vấn trước”
“Vậy ngươi thẩm vấn đi”. Tần Thiếu Vũ
rất dễ nói chuyện. “Thẩm vấn ngay lập tức, thẩm vấn xong ta sẽ thiêu hắn”
Tiêu Tiệp nghẹn họng, ánh mắt hơi tuyệt
vọng.
“Ngươi muốn biết cái gì?”. Người nọ
nhìn Tần Thiếu Vũ, giọng hơi khàn khàn.
Tần Thiếu Vũ nói. “Tên của ngươi”
Người kia nói. “Thiết Lão Tam”
“Tên hơi quen tai”. Tần Thiếu Vũ gật đầu.
“Quả thật là người của Lý Uy Viễn rồi, vậy thì càng có thể thiêu sống”
Tiêu Tiệp: …
“Ta có một bí mật”. Thiết Lão Tam hạ
quyết tâm.
Ám vệ vừa nghe thì nở nụ cười. “Ai mà
không có bí mật, nói cứ như đáng giá lắm vậy”
Thiết Lão Tam thẹn quá thành giận. “Là
bí mật của Lý Uy Viễn”
Ám vệ suy đoán. “Mặc khố màu gì ư?”
Tiêu Tiệp ra sức nhịn xuống xúc động
muốn quăng những người này ra ngoài!
“Ta nói ra bí mật, ngươi thả ta đi”.
Thiết Lão Tam lướt qua ám vệ, trực tiếp nhìn Tần Thiếu Vũ.
“Vậy phải xem bí mật của ngươi có đáng
giá hay không”. Tần Thiếu Vũ đi vào trong tù. “Nếu muốn nói thật ra Lý Uy Viễn
có mưu đồ phản bội Hoàng thượng thì chuyện này ai cũng biết, không cần lấy ra
làm lợi thế”
“Cái gì?”. Tiêu Tiệp nghe vậy hít một
hơi khí lạnh, vẻ mặt kinh hoàng. “Còn có chuyện này ư?”
Ám vệ: …
Ngươi phải phối hợp bình tĩnh chứ, có
biết giả vờ lãnh diễm hay không? Chẳng cần mười lượng bạc, chúng ta sẽ cho
ngươi mượn bức tranh của Ngâm môn chủ.
“Ngươi biết ư?”. Thiết Lão Tam cũng sửng
sốt.
“Không chỉ có ta biết, Hoàng thượng
cũng biết”. Tần Thiếu Vũ ngồi xổm trước mặt hắn. “Không coi là bí mật”
“Không sai”. Ám vệ cũng gật đầu phụ hoạ.
“Còn không bằng nói xem hắn mặc khố màu gì”
“Thế mà Hoàng thượng còn cho hắn làm
tướng quân ư?”. Thiết Lão Tam dường như đang tự lẩm bẩm.
“Vì Hoàng thượng chắc chắn hắn sẽ
không mưu phản trên chiến trường Tây Bắc nên không muốn lãng phí”. Tần Thiếu Vũ
nhếch môi. “Muốn dùng tin tức này đổi mạng của ngươi thì e rằng hơi trắc trở”
“Vậy ngươi phải như thế nào mới tha
cho ta?”. Thiết Lão Tam cắn răng.
“Nói tất cả mọi chuyện mà ngươi biết”.
Tần Thiếu Vũ kéo một cái ghế ngồi xuống. “Ngươi vì sao phải ra khỏi quân doanh,
vì sao phải giả mạo ta, ai giết những người còn lại, ai đốt những thi thể kia,
ngươi bỏ trốn như thế nào, lần lượt nói ra từng cái một!”
Giọng không lớn, nhưng lại khiến người
ta lạnh sống lưng. Thiết Lão Tam lấy can đảm nói. “Nói xong ngươi sẽ tha cho ta
ư?”
“Không nói ngươi chỉ có một con đường
chết”. Tần Thiếu Vũ lạnh lùng nhìn hắn.
Ám vệ thầm vỗ tay, cung chủ nhà ta thật
oách.
Ngoại trừ Thẩm tiểu thụ, trên đời này
không ai dám chủ động đi chọc Tần Thiếu Vũ. Lúc tâm trạng hắn không tốt thì ngay
cả Thẩm Thiên Phong và Diệp Cẩn cũng cách ra xa, chứ đừng nói là binh sĩ bình
thường.
Thiết Lão Tam thoả hiệp nói. “Chạy ra
quân doanh thứ nhất vì không muốn chịu khổ, cũng sợ chết, thứ hai vì hôm ấy lúc
bọn ta đang tuần tra thì vô tình nghe được Lý tướng quân đang nói chuyện với
người khác”
“Nói gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Nghe không hiểu”. Thiết Lão Tam lắc đầu.
“Lúc đó sau khi trở về ai nấy đều an ủi chính mình, nói Lý tướng quân chưa chắc
sẽ phát hiện chúng ta ở bên ngoài, nhưng trong lòng vẫn không yên, sợ rằng có một
ngày mất mạng, cho nên tìm một đêm gió to mà chạy trốn”
“Còn việc giả mạo ta thì sao?”. Tần
Thiếu Vũ hỏi.
Thiết Lão Tam ngượng ngùng nói. “Lúc mới
từ quân doanh chạy ra vài ngày, bọn ta vẫn trốn xung quanh, sau khi thấy không
ai đuổi theo thì định tìm ít tiền về quê. Có người đề nghị giả trang thành Tần
cung chủ đi cướp, sẽ mau chóng cướp được tiền mà còn có thể uy hiếp đối phương”
“Cướp được tiền chưa?”. Mặt Tần Thiếu
Vũ vô cảm.
Thiết Lão Tam khổ sở lắc đầu. “Chưa, lần
đầu tiên đã bị những người này bắt”
Ám vệ dùng ánh mắt đồng cảm nhìn hắn,
thật xui xẻo.
“Sau đó thì chuyện gì xảy ra?”. Tần
Thiếu Vũ hỏi. “Kể từng việc một!”
“Sau khi bị bắt, bọn ta bị giam trong
một căn phòng ở quán trọ”. Thiết Lão Tam nói. “Nửa đêm thì nghe có mùi thuốc
mê, tổ tiên ta xuất thân từ nghề chế tạo các loại hương liệu nên ta không bị
hôn mê”
“Biết là không ổn, sao không gọi người
cứu mạng?”. Tần Thiếu Vũ cau mày.
“Lúc đó sợ hết hồn, còn tưởng các vị
muốn giết chúng ta”. Thiết Lão Tam cẩn thận nhìn ám vệ, thấy bọn họ không có phản
ứng nên tiếp tục nói. “Huống hồ lúc đó khói mê rất lợi hại, ta cũng không phát
ra được tiếng động nào”
“Sau đó thì sao?”. Tần Thiếu Vũ tiếp tục
hỏi.
“Sau đó ta thấy ba bóng đen dùng kẹp gỗ
giả vờ như chúng ta cắn lưỡi tự sát”. Tuy chuyện đã qua, nhưng nhớ lại đêm hôm
đó, lòng bàn tay Thiết Lão Tam vẫn đổ mồ hôi. “Ta biết khó thoát khỏi cái chết,
vì vậy cố hết sức cắn rách môi dưới, khiến cho cả miệng đầy máu giống như đã mất
mạng. Lúc đó trong phòng chỉ có ánh trăng, bọn họ không ai chú ý đến việc ta giả
chết, chỉ kiểm tra một chút rồi bỏ đi, sau đó ta ngất xỉu”
Tần Thiếu Vũ giương mắt liếc ám vệ.
“Thuộc hạ biết sai”. Ám vệ thầm kêu khổ,
lúc đó xử lý thi thể lo rằng sẽ bị Thẩm Thiên Lăng phát hiện cho nên không kiểm
tra tỉ mỉ. Ai ngờ bên trong vẫn còn một người sống.
“Sau khi bị bắt đến ngoại ô, ta nằm một
hồi mới tỉnh, vừa định đứng dậy thì nghe được có người tới, lại vội vàng nằm xuống
giả chết”. Thiết Lão Tam tiếp tục nói. “Người tới vẫn là bọn người hôm trước, bọn
họ muốn thiêu xác bọn ta trong rừng, nhưng sợ cách thôn trấn quá gần sẽ bị phát
hiện, vì vậy dùng xe ngựa chuyển chúng ta đến một nơi hoang dã. Nơi đó là bãi
tha ma, thừa dịp bọn họ đi kiếm củi mà ta tìm một thi thể gần đó thay quần áo,
sau đó trốn trên cây. Bọn họ cũng không kiểm tra tỉ mỉ, sau khi dùng đao chém
thì tưới dầu hoả lên đốt”
“Có thấy rõ là ai không?”. Tần Thiếu
Vũ hỏi.
Thiết Lão Tam nói. “Là người của Lý tướng
quân”
“Chắc chắn chứ?”. Ám vệ hỏi.
Thiết Lão Tam gật đầu. “Chắc chắn, dù
bọn họ bịt mặt nhưng giọng nói vẫn nghe rõ. Một người trong số đó là phó tướng
của Lý tướng quân”
“Nếu vậy Lý Uy Viễn tất nhiên sẽ biết
bí mật đã bại lộ”. Tiêu Tiệp lo lắng. “Liệu hắn có làm phản sớm hơn không?”
“Cũng không nhất định”. Tần Thiếu Vũ
nói. “Nếu lo lắng bí mật bị bại lộ, lúc những người này vừa chạy khỏi doanh trại
thì hắn đã ra tay, cần gì chờ thêm vài ngày”
“Vậy thì vì sao?”. Tiêu Tiệp khó hiểu.
Ánh mắt Tần Thiếu Vũ hơi lạnh lẽo. Những
người này gặp hoạ chết người chỉ e rằng bởi vì rơi vào tay Truy Ảnh cung. Dù
không phải vì bí mật, Lý Uy Viễn cũng lo lắng mình sẽ báo cáo lại, vì vậy dứt
khoát hành động trước một bước, giết người diệt khẩu sạch sẽ.
“Trước hết ở trong tù vài ngày đi”. Tần
Thiếu Vũ đứng dậy.
Thiết Lão Tam nghe vậy giận dữ. “Ngươi
rõ ràng từng đáp ứng nói xong sẽ thả ta đi!”
“Nếu bây giờ ngươi đi, bị họ Lý bắt gặp
thì chỉ có một con đường chết”. Ám vệ nhắc nhở hắn. “Ở trong tù có ăn có uống,
lại an toàn, có gì không tốt đâu?”
Thiết Lão Tam: …
“Cung chủ đã nói là làm, đợi hắn thấy
thời cơ thích hợp rồi thì sẽ thả ngươi ra”. Ám vệ nói. “Đừng lo”
Thiết Lão Tam nghe vậy do dự, cuối
cùng vẫn gật đầu.
Tần Thiếu Vũ xoay người ra khỏi địa
lao.
Tiêu Tiệp cũng theo sau, vừa đi vừa
nói. “Còn tưởng cung chủ quả thật muốn lóc thịt hắn”
Ám vệ dùng ánh mắt nhìn một kẻ ngốc mà
nhìn Tiêu Tiệp. Sao có thể như vậy, cung chủ nhà ta lúc nào cũng biết nói lý lẽ.
“Chẳng biết tiếp theo cung chủ định
làm gì?”. Tiêu Tiệp lại hỏi.
Tần Thiếu Vũ suy ngẫm.
“Hay là sớm về quân doanh đi?”. Tiêu
Tiệp đề nghị. “Hạ quan lo lắng Hoàng thượng sẽ gặp nguy hiểm”
Tần Thiếu Vũ nhếch môi, đáy mắt có
chút ý cười.
“… Cung chủ?”. Tiêu Tiệp bối rối.
Tần Thiếu Vũ bước nhanh vào sân.
Cục Bông xoè cánh ra với hắn, Thẩm
Thiên Lăng cũng đứng dậy khỏi bàn.
“Cung chủ”. Tiêu Tiệp còn muốn vào
theo, kết quả bị ám vệ níu cổ áo lại.
Có mắt hay không, đừng xen vào hình ảnh
cảm động cả nhà đoàn tụ này chứ!
Dù chỉ nửa canh giờ ngắn ngủi nhưng đối
với cung chủ và phu nhân nhà ta thì một ngày như cách ba mùa thu, dài đằng đẵng,
có thể xem như lâu ngày mới gặp lại!
Chỉ nghĩ thôi đã muốn khóc.
“Diệp Cẩn nói gì với ngươi vậy?”. Tần
Thiếu Vũ nhéo mũi hắn.
“Không nói gì cả, vào nhà là uống trà”.
Thẩm Thiên Lăng phàn nàn. “Sao đó ta hỏi hắn có phải chuyện liên quan đến đại
ca không, kết quả hắn cằn nhằn rồi về phòng!”. Sao lại ngạo kiều như vậy chứ, không
hợp lệ với vai trò đại tẩu!
“Chắc là ngượng ngùng”. Tần Thiếu Vũ
an ủi.
Thẩm Thiên Lăng thành thật nói. “Ta
hoàn toàn không thấy vậy”
“Đi thay đồ thôi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Chúng
ta đi ăn gà xào ớt xanh”
“Nhưng trước kia chúng ta đã hẹn ngày
mốt mới đi ăn”. Thẩm Thiên Lăng nhắc nhở.
Tần Thiếu Vũ sửa sang lại áo cho hắn. “Thay
đổi kế hoạch một chút, ngày mốt chúng ta khởi hành về quân doanh”. Tuy không có
giao tình đặc biệt với Sở Uyên, nhưng Lý Uy Viễn đã bắt đầu thiếu kiềm chế, vẫn
sớm quay về thì hơn.
“Gấp vậy?”. Thẩm Thiên Lăng bất ngờ. “Diệp
đại ca mới tới có vài ngày”
“Chiến sự căng thẳng, chúng ta phải đi
hỗ trợ”. Tần Thiếu Vũ nói. “Không nên ở nơi ngột ngạt này quá lâu”
“Cũng tốt”. Thẩm Thiên Lăng cũng không
nhiều lời. “Sớm đánh giặc xong, chúng ta sẽ sớm về nhà”
“Về nhà thành thân”. Tần Thiếu Vũ nhấn
mạnh.
Thẩm Thiên Lăng cười. “Ừ, về nhà thành
thân”
Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang ôm kiếm ngồi
trên nóc phòng Diệp Cẩn, lãnh khốc như chim ưng!
Đến lúc nào Diệp cốc chủ mới có thể dịu
dàng như tiểu công tử?
Đại thiếu gia thật đáng thương.
đưa béo điểu đi dạo, đánh bậy đánh bạ tự nhiên lòi ra manh mối, Tần cung chủ đã bị cắt ngang mấy lần, e là ăn xong món gà xào ớt chanh bạn Lăng lên đĩa luôn =))) cơ mà ko sao tưởng tượng ra hình ảnh phượng hoàng con, mỗi lần nghĩ tới Cục Bông chỉ hiện lên một con gà con rất rất béo :3
Trả lờiXóaVì em nó không bay được cho nên bị nhầm là họ nhà gà cũng không có gì lạ ~
Xóa